Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại

Chương 4: Hàng Xóm Mới


Bạn đang đọc Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại – Chương 4: Hàng Xóm Mới


Tối hôm qua Thẩm Niệm ăn thịt kho tàu và cá hầm ớt, trong thời gian ngắn không kịp để nấu nồi nước canh ngon nữa, đành mua gói gia vị lẩu Tứ Xuyên có sẵn.
Hai người chọn một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, tiền là Thẩm Niệm trả.
Đinh Hạ Vân kiên trì giành trả tiền kem, mỗi người cầm một cái giỏ, bỏ vào bên trong không ít loại kem khác nhau.
Đi về phía tiểu khu, Đinh Hạ Vân nói: “Niệm Niệm tỷ, chị ở chỗ này à?”
“Đúng vậy.”
“Chị ở một mình sao?” Thời điểm mua đồ ăn không để ý, đợi đến khi sắp đi vào Đinh Hạ Vân mới hậu tri hậu giác phát hiện ra có chút vấn đề, “Liệu có quấy rầy hay không?”
“Không.” Thẩm Niệm biết Đinh Hạ Vân đang lo lắng cái gì, “Chị độc thân.” Vậy nên khi mời đồng nghiệp đến nhà ăn cơm mới không hề áp lực.
Đinh Hạ Vân yên tâm.
Cô chỉ sợ mùa hè đang ở trong phòng điều hòa thoải mái ăn lẩu thì đột nhiên bạn trai của đối phương trở về, nếu vậy thật mất hứng.
Đi thang máy lên lầu, cửa vừa mở ra, Thẩm Niệm tiện tay để túi lớn nguyên liệu nấu ăn lên mặt bếp, Đinh Hạ Vân một chút cũng không khách khí mở tủ lạnh, nhét túi đựng kem ly vào.
Trong nhà chỉ có một cái tạp dề, lúc nãy ở siêu thị quên mua, Thẩm Niệm cho Đinh Hạ Vân đeo, mình thì tùy tiện một chút.
“Em mau tới rửa rau, chị sẽ chuẩn bị nồi.”
“Vâng.” Đinh Hạ Vân sẽ không nấu ăn, vậy nên rửa đồ ăn gì đó quá dễ dàng.
Toàn bộ căn hộ đơn có thiết kế thẳng, tổng cộng cũng gần 20 mét vuông, bởi vì căn hộ hình vuông nên nhìn qua có vẻ lớn.
Căn phòng không quá lớn, còn tách nhà vệ sinh với phòng bếp riêng nên phòng bếp tự nhiên vô cùng nhỏ, hai người đứng song song thỉnh thoảng sẽ đụng phải cánh tay với bả vai.
Đinh Hạ Vân một bên vừa rửa rau vừa quan sát Thẩm Niệm đang chuẩn bị nồi, “Niệm Niệm tỷ, một mình chị ở đây có an toàn hay không?”
Lời nói bình thường như thế, ý tứ giống như là muốn từ ký túc xá trong đại học chuyển ra.
Thẩm Niệm thực hiểu: “Em muốn tự mình thuê phòng?”
“Vâng.” Đinh Hạ Vân gật đầu, “Ở cùng những người khác có nhiều chỗ bất tiện, hơn nữa hiện tại mọi người đều là sinh viên năm 4, cơ bản đều ở bên ngoài thực tập, thuê phòng ở bên ngoài so với việc mỗi ngày đều về trường thuận tiện hơn nhiều.”
Đấy chỉ là nguyên nhân thứ nhấ cô muốn thuê phòng ở ngoài, phần lớn vẫn là cô không thể nào hài hòa được với một số người.

Thẩm Niệm không có thói quen truy hỏi đến cùng, cung cấp thông tin của tiểu khu cho cô ấy, “Điều kiện ở đây bình thường, cách trạm xe búyt với tàu điện ngầm gần, thuận lợi không ít, em nếu không có thói quen cùng người khác thuê, hoặc là không muốn bị người cùng thuê ảnh hưởng, có thể xem những tin tức liên quan.”
Đinh Hạ Vân vội hỏi: “Cách âm như thế nào ạ?”
Phần lớn thời gian sinh viên ở ký túc xá đều lo lắng về vấn đề cách âm, Thẩm Niệm đoán được nguyên nhân Đinh Hạ Vân muốn ra ngoài thuê phòng rồi.
“Căn hộ này của chị xung quanh đều là người đi làm, không có thói quen bất lương gì, tuy nhiên hàng xóm bên cạnh hơn chín giờ đêm sẽ ồn ào một lúc, sẽ có chút ít âm thanh, nhưng không đến mức có thể nghe thấy cả tiếng nói chuyện.”
Nghe vậy Đinh Hạ Vân lộ ra thần sắc do dự, như thể đang rơi vào tình huống khó xử.
Thẩm Niệm sẽ không thay người khác quyết định, cô có thể chủ động đưa ra đề nghị cho Đinh Hạ Vân ngủ lại một đêm quan sát hiệu quả cách âm, nhưng..

cô không có thói quen ngay ngày đầu tiên đã mời người ta ở lại nhà.
“Nồi chuẩn bị xong rồi, trước bật lửa đã.

Ừm, hai người chúng ta ăn không được nhiều lắm, đồ ăn đã chuẩn bị rồi, chị đi rửa thịt viên, đợi chút nữa sẽ ăn.”
Đinh Hạ Vân: “Được.”
Trình tự chuẩn bị lẩu sắp hoàn thành, hai người ngồi trước bàn nhỏ thả thịt bò cuốn với dạ dày bò vào, mùa hè ở trong phòng điều hòa mát lạnh ăn đến toàn thân đổ mồ hôi.
Thẩm Niệm uống hai hớp trà lạnh, cảm thán nói: “Đã ghiền a.”
Nhìn bộ dạng cô uống trà lạnh giống như uống bia, Đinh Hạ Vân cười: “Niệm Niệm tỷ, sao chị không uống rượu?”
“Uống rượu hại thân.” Thẩm Niệm đối với rượu không có cảm giác, “Nếu không phải là xã giao, chị sẽ không uống rượu.”
“Cũng đúng, uống rượu hỏng việc.” Vẻ mặt Đinh Hạ Vân biểu lộ tâm vẫn còn sợ hãi, giống như từng có cái quá khứ “uống rượu hỏng việc” kia.
Thẩm Niệm cũng không thăm dò riêng tư của người khác, cầm trà lạnh cụng ly với Đinh Hạ Vân một cái, “Tiếp tục ăn tiếp tục ăn.”
Đang ăn đến sảng khoái thì “Cốc cốc cốc”, có người gõ cửa.
Nghe một lúc nữa, xác nhận người ta gõ cửa nhà mình, Đinh Hạ Vân có chút mờ mịt, “Niệm Niệm tỷ, chị không phải là..” không có bạn trai sao?
Có..


bạn trai hay không, nhìn dấu vết trong nhà là biết.
Ví dụ như trong nhà không có vật dụng dành cho nam nào, ví dụ như bát, đũa, thìa đều là vừa mua từ siêu thị về—– nơi này chỉ có một người ở.
Thẩm Niệm cũng có chút mờ mịt, nguyên chủ về nước không bao lâu, không có người nào biết cô đang ở đây đâu.
“Chị đi mở cửa.”
Cô tới chỗ mắt mèo nhìn nhìn, ngoài cửa là một mảnh đỏ thẫm, tóc gợn sóng quen mắt của con gái, ngược lại khuôn mặt nhìn không rõ lắm.
Thẩm Niệm mở cửa, quả nhiên là người hôm qua từng gặp mặt.
“Cô..”
Cô gái: “Vệ Linh Tuyên, Linh trong linh khí, Tuyên trong tuyên truyền.”
Thẩm Niệm: “Thẩm Niệm, Niệm trong tưởng niệm.”
Giới thiệu ngắn gọn chấm dứt, Vệ Linh Tuyên muốn nói ra ý đồ mình đến đây, lại ngửi thấy mùi lẩu đập vào mặt, liếc mắt nhìn Đinh Hạ Vân đang âm thầm quan sát, “Cô có khách.”
“Đồng nghiệp của tôi.” Thẩm Niệm sắc mặt bình tĩnh, kì thực không rõ mục đích Vệ Linh Tuyên tới đây.
Hai người bọn họ nhiều nhất chỉ là hàng xóm có vài phần duyên, cùng lắm cũng bởi vì tối hôm qua nấu ăn làm mùi tràn ra khỏi máy hút mùi thôi, lúc đấy đã xin lỗi qua, không đến mức vì vậy mà tới tìm cô phiền toái đi?
“Vậy không làm phiền các cô ăn cơm, lần sau sẽ nói.” Vệ Linh Tuyên nhàn nhạt cười, phất phất tay, đi về hướng thang máy.

Cô ấy hôm nay như cũ một thân váy đỏ, trang điểm tinh xảo, không biết đã trễ thế này còn ra ngoài làm gì.
Thẩm Niệm đóng cửa lại.
Đinh Hạ Vân: “Niệm Niệm tỷ, bạn chị à?”
“Hàng xóm.” Hay là hàng xóm không quen.

Hàng xóm không quen sẽ cố ý chạy tới gõ cửa, còn một bộ dạng như “Tôi có việc muốn nói cùng cô, nhưng không khéo hôm nay cô lại có khách, hôm nào nói sau.” sao?
Nhưng nhìn bộ dạng Thẩm Niệm mờ mịt, hẳn là cũng không hiểu rõ.
Ăn xong nồi lẩu, hai người vô cùng muốn lập tức đến chén hai ly kem lạnh như băng, nhưng cân nhắc đến dạ dày yếu ớt, vẫn đem bàn cùng đồ ăn thừa thu thập tốt, lại nghỉ ngơi một lúc rồi mới ăn.
Đinh Hạ Vân hít một hơi kêu: “Niệm Niệm tỷ, em trước kia đều là trực tiếp ăn, vừa ăn xong nồi lẩu cay trong miệng vừa cay vừa nóng, ăn hai miếng kem liền thoải mái hơn nhiều.”
Thẩm Niệm hồi học đại học lúc ấy cũng ỷ vào thân thể mình tốt làm như vậy, lúc sau chịu không được, muốn chết.
Cười cười, cũng không khuyên cô ấy—– tuổi này người ta biết rõ mình nên làm gì, không nên làm gì, nếu cô cứ dùng giọng điệu thuyết giáo nói vài lời còn sẽ gây phản cảm.
Quả nhiên, cô yên tĩnh không nói dẫn tới hảo cảm của Đinh Hạ Vân.
Sau khi ăn hết hai phần kem rượu Rum, Đinh Hạ Vân phảng phất có chút say rượu, bô bô nói về chuyện của mình.
“Phòng ngủ của bọn em có tổng cộng sáu người, hiện tại lúc này mọi người đều tìm được đơn vị thực tập ở bên ngoài, để thuận tiện đi làm bốn người đều ở phòng cho thuê bên ngoài, cơ bản không về phòng.

Cuối tuần em đều về nhà bố mẹ, bạn cùng phòng sẽ mang bạn trai về phòng ngủ.”
Sau đó xảy ra chuyện gì, liên tưởng đến chuyện Đinh Hạ Vân tìm phòng ở hỏi cách âm là đã rõ rồi.
Thẩm Niệm không lắm miệng, vừa ăn kem vừa nghe.
“Em vốn không biết, nhưng có một hôm trở về thấy bàn đọc sách có chút bẩn..

quét dọn qua thì phát hiện dưới bàn có một bộ đồ..”
Dừng một chút, Đinh Hạ Vân không che lại biểu cảm ghê tởm trên khuôn mặt, “Tóm lại cực kỳ buồn nôn, em không muốn ở lại chỗ đó nữa.”
Thẩm Niệm gật đầu cho biết đã hiểu, Đinh Hạ Vân nói dối.
Loại thần sắc kinh tởm không muốn quay về phòng này, cô rất là quen thuộc, không phải gặp qua, mà là tự mình trải nghiệm.
Khi cô vẫn còn là một kế hoạch nhỏ, thu nhập không cao, phí tiêu dùng lại cao, để giảm chi phí thuê nhà, đành bất đắc dĩ thuê chung với người khác.
Bạn cùng phòng bạn trai về nhà, cho rằng cô ngủ rồi, vì vậy hai người không kiêng nể gì cả, lúc bắt đầu chỉ ở trong phòng, về sau dứt khoát play quanh nhà.
Cho đến khi một lần Thẩm Niệm phát hiện trên ghế salon có vết bẩn không rõ, sau đó nhanh chóng tìm phòng ở chuyển ra ngoài, không thuê cùng người khác nữa.
Nam nữ hoan ái là chuyện bình thường, nhưng trong lòng mọi người đều có chút nhạy cảm với chuyện này, không thể quấy rầy đến những người khác.
Đối với việc này, Thẩm Niệm không đưa ra đề nghị nào tốt cả, dù sao lúc đó cô cũng đưa ra quyết định giống Đinh Hạ Vân.

Nhưng nhìn phân lượng của đồng bệnh tương liên, cô vẫn hảo tâm đưa ra đề nghị: “Như vậy đi, chị gợi ý cho em, em kết hợp tiền lương thực tập với tiền tiết kiệm, trừ bỏ phí tiêu dùng hằng ngày của mỗi tháng, nhìn xem em có thể chi bao nhiêu cho tiền thuê nhà.

Nắm được ngân sách rồi thì em có thể chọn phòng ở trong phạm vi ngân sách.”
Đinh Hạ Vân nghe vậy liên tục gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Ngày hôm sau, Viên Kiệt vẫn chú trọng dạy Thẩm Niệm hơn, Đinh Hạ Vân ở bên cạnh quan sát học hỏi, kiêm chân chạy vặt của hai người.
Khoa học kỹ thuật Thiên Cảnh thuê office building có căn tin, giá cả tiện nghi, hương vị cũng tạm được, tính giá tương đối cao so với bên ngoài.
Thẩm Niệm lấy phần cơm sườn xào chua ngọt, Đinh Hạ Vân cũng trực tiếp kêu một phần giống thế, sau đó nói: “Niệm Niệm tỷ, tối qua em trở về có tính toán một chút, em thuộc Nguyệt Quang tộc*, nếu như muốn thuê phòng bên ngoài, phải giảm chi phí thức ăn với quần áo và đồ trang điểm xuống.”
(*Nguyệt Quang tộc: Nhóm dân đi làm nhận lương hàng tháng, nhưng mỗi tháng đều không bao giờ dư ra đồng nào)
Bình thường thôi.
Nữ sinh đại học chi phí phòng ở không cao, chủ yếu là phí ăn mặc cùng đồ trang điểm.
Thẩm Niệm cũng có thời kì như vậy, “Đủ không?”
“Đủ.” Đinh Hạ Vân bẻ ngón tay điểm qua một rương đồ trang điểm, cái gì mà Chanel, SK-II, LaMer hơn một nghìn đồ trang điểm với mỹ phẩm dưỡng da chồng chất đầy một vali làm mí mắt Thẩm Niệm giật giật.
Đinh Hạ Vân: “Đồ trang điểm có không ít, tháng này em không cần mua nữa, có thể ở cùng một tiểu khu với Niệm Niệm tỷ rồi.”
Thẩm Niệm: “…”
Em chỉ cần tiết kiệm lại thì ở chỗ nào cũng được.
“Em tự quyết định đi, không nhất định phải thuê tiểu khu chỗ chị.”
Vẻ mặt Đinh Hạ Vân kiểu “Em hiểu em hiểu”, sau khi tan làm lại theo Thẩm Niệm trở về tiểu khu.
Cổng tiểu khu có một người đàn ông mặc bộ tây trang đen đang đứng, thỉnh thoảng lại xem đồng hồ, Đinh Hạ Vân đi tới, “Xin chào, là Trần tiên sinh phải không? Tôi họ Đinh, anh có thể đưa tôi đi xem phòng bây giờ được không?”
Trần tiên sinh: “Có thể.”
Tổng cộng xem qua 3 căn hộ, hỏi giá cả, biết rõ xung quanh đều là người đi làm, Đinh Hạ Vân lập tức quyết định, cùng chủ nhà ký hợp đồng, trả tiền, nhận chìa khóa.
Thẩm Niệm đối với Đinh Hạ Vân có nhận thức mới.
Thực tập sinh này khi làm việc có chút tùy tiện qua loa, nhưng có vẻ như biểu hiện bên ngoài không đơn giản như thế..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.