Bạn đang đọc Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại – Chương 38: Đưa Nhẫn
Bây giờ mà giải thích anh chỉ đơn thuần là muốn giúp cô thay đồ ngủ thôi, cô có tin không nhỉ?
Cố Thừa Dịch nhìn vào mắt Thẩm Niệm, nỗ lực làm cô cảm nhận được chân thành của mình: “Anh đang giúp em thay đồ ngủ thôi.”
Thẩm Niệm ngáp một cái, dụi dụi mắt, cúi đầu nhìn xuống, trên giường không có quần áo ngủ.
* * * Cho nên nói giúp thay đồ ngủ chính là một cái cớ tốt?
Giám đốc Thẩm hoài nghi mà liếc mắt nhìn Cố Thừa Dịch một cái, cô như thế nào không biết nam chính còn có ham mê như vậy nhỉ?
Mà cũng có thể là do cô chưa đọc hết tiểu thuyết, không biết chừng nội dung đoạn sau của tiểu thuyết lại công bố mấy cái đam mê kỳ quái của nam chính thì sao.
“Em đi tắm đây.” Từ trong ngăn tủ lấy ra quần áo rồi đi vào phòng tắm.
“..
Thay đồ ngủ, cũng có thể cởi hết xong mới đi lấy mà.” Một chữ so với một chữ càng nhỏ hơn, chính mình cũng cảm thấy rất khó để người ta tin tưởng.
Cố Thừa Dịch thở dài, đi sang phòng tắm của mình tắm rửa thay quần áo, chờ anh thu thập hết thảy trở lại, Thẩm Niệm vẫn còn ở trong phòng tắm.
Anh ngồi dựa ở mép giường, trong tay đang thưởng thức một hộp quà nhỏ vuông vức, ánh mắt thường thường liếc cái gối ở bên người.
Cái gối kia là của Thẩm Niệm, cô không thích khi ngủ gối đầu quá cao, ngủ lại rất quy củ, thích gối đầu ở giữa, cho nên đợi chút nữa nằm xuống sẽ phát hiện phía dưới giấu đồ vật.
Khoan đã, nếu cô quá mệt không phát hiện ra thì làm sao bây giờ?
Khuôn mặt tuấn tú của Cố tổng tài thâm trầm, cô không phát hiện ra, anh có phải hay không nên để luôn trên giường?
Đoạn kịch nhỏ trong đầu vừa tiến hành đến đoạn Thẩm Niệm ngượng ngùng nhắm mắt lại chuẩn bị chờ anh hôn môi, thì cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Niệm bò lên trên giường: “Còn chưa ngủ?”
Cố Thừa Dịch mắt liếc cái gối, đem hộp quà trong tay đưa cho Thẩm Niệm: “Quà tặng.”
“A, là cái trước khi đi công tác anh hỏi em.” Thẩm Niệm vừa nhận liền thấy là hộp quà trang sức, còn thấy rõ ràng trên hộp quà in tên sản phẩm, vừa mở ra đã thấy, quả nhiên.
Vòng tay Cartier, nạm kim cương, giá trị tuyệt đối từ năm con số trở lên.
Vòng tay giám đốc Thẩm đeo nhiều nhất cũng chỉ là cái vòng bạc mấy trăm tệ, loại hàng xa sỉ này con số quá cao, rõ ràng đã cầm ở trong tay một hồi, vẫn như cũ nặng đến hoảng.
“Anh đưa em cái này, em khả năng..
tạm thời không có gì tặng lại nổi.”
Cô trong thẻ còn có chút tiền, nhưng cái đó vốn là 300 vạn tiền trang hoàng nhà ở, dùng tiền đó mua lễ vật đưa cho Cố Thừa Dịch, cảm thấy là dùng tiền của anh cho mua đồ cho anh vậy, không có ý nghĩa, thật đau đầu.
Nói cô ra vẻ cũng được, chính là không muốn như vậy.
Nhìn thấy trên mặt cô thần sắc thật trầm, Cố Thừa Dịch đem câu “Không cần em tặng lại” nuốt trở về.
Thẩm Niệm cùng anh ở bên nhau không phải vì tiền của anh, không phải vì để sau khi hẹ hò với anh có thể hưởng thụ xa xỉ đếm không hết, khá tốt nha!
“Em tặng quà bằng tấm lòng cho anh là đủ rồi.”
Nhà trai đưa tiền, nhà gái đưa tấm lòng, bản thân cô thấy rất kỳ quái a.
Thẩm Niệm vứt bỏ cảm giác càng ngày càng rõ ràng “Bị nam chính bao nuôi”, khép lại hộp quà, đặt lên cái tủ đầu giường, thuận tay tắt đèn, “Ngủ thôi.”
Cố Thừa Dịch: “..
Em không đeo sao?”
Giống như ở trong mắt đàn ông, phụ nữ mà không đeo đồ vật anh ta đưa chính là không thích?
Thẩm Niệm một lần nữa cầm hộp quà quay lại, lấy ra vòng tay đeo lên: “Khá đẹp, cảm ơn anh.
Đã khuya rồi, đi ngủ thôi.”
Cố Thừa Dịch: “…”
Duy trì tư thế trơ mắt nhìn Thẩm Niệm nằm trên gối nhắm mắt lại này, nửa tiếng trôi qua không có bất luận cái động tĩnh gì nữa.
Bực mình tắt đi đèn đầu giường bên anh, phiền muộn mà ôm eo Thẩm Niệm.
(Editor: Bực thì bực nhưng vẫn phải ôm vợ mới ngủ được, soft quá à)
Anh quá mệt mỏi, nằm trong chốc lát đã ngủ, trước khi ngủ còn đang hấp thụ giáo huấn: Về sau muốn đưa thứ gì thì trực tiếp đưa, không thể quanh co lòng vòng!
Chờ sau khi anh ngủ, Thẩm Niệm ba lần bốn lượt nói muốn ngủ lại mở to mắt, trở tay sờ soạng phía dưới gối hai cái.
Lúc lấy ra, trong tay nhiều thêm một cái cái hộp nhỏ, là hộp nhẫn.
Cô bật điện thoại lên, nương vào ánh sát màn hình nhàn nhạt để thấy rõ đồ vật bên trong hộp nhẫn.
Là một cặp nhẫn đôi, chiếc cho nam bên trong khắc chữ “SHEN”, chiếc cho nữ bên trong khắc chữ “YI”.
Thì ra thứ anh thật sự muốn đưa là cái này?
Thẩm Niệm cơ hồ có thể tưởng tượng đến dáng vẻ người nào đó không thấy được cô ngoài ý muốn, có bao nhiêu uể oải, bật cười lắc đầu, thử mang chiếc của nữ vào tay.
Kích cỡ vừa vặn.
Không biết là khi nào anh trộm đo tay cô để chọn nhẫn, dựa trên phân lượng kinh hỉ mà anh đưa cũng không tệ lắm, cũng nên cho anh một phần kinh hỉ đi.
Thẩm Niệm thả nhẹ động tác, lấy chiếc của nam đeo vào ngón giữa của Cố Thừa Dịch, quả nhiên, cũng vừa vặn.
Ngày hôm sau, Cố Thừa Dịch thức dậy sớm.
Anh từ trước đến nay dậy sớm hơn Thẩm Niệm, việc đầu tiên sau khi tỉnh lại là thưởng thức tư thế ngủ quy củ lại an tĩnh của bạn gái một phen, rồi sau đó..
Đuôi mắt đảo qua, thấy hộp nhẫn trên tủ đầu giường.
Hả –?
Hộp nhẫn bị phát hiện? Khi nào vậy?
Cố Thừa Dịch duỗi tay chộp lấy, lúc này bỗng nhiên phát giác trên tay phải nhiều thêm một đồ vật, lập tức nhìn sang tay Thẩm Niệm, quả nhiên cũng có.
Tâm tình chợt vui sướng, khó có thể dùng từ ngữ chuẩn xác để hình dung cảm giác trong lòng giờ phút này, như là..
So với lúc Thẩm Niệm chủ động hỏi cả hai có phải bạn trai bạn gái hay không, còn muốn cao hứng hơn một trăm lần!
Bản thân con người có ý nghĩa đặc biệt, mà ngón giữa tay phải đại diện cho tình yêu cuồng nhiệt.
Cố Thừa Dịch thành kính mà hôn xuống chiếc nhẫn.
Phần tình ý kích động này khó có thể hòa hoãn, đành phải hôn tỉnh đầu sỏ gây tội, để cô và anh cùng nhau cao hứng.
Cao hứng là không có khả năng.
Đang ngủ ngon đột nhiên hô hấp khó khăn người đang ngủ mơ bị hôn tỉnh, Thẩm Niệm cho một cái tát lên mông Cố Thừa Dịch, còn rất mạnh tay, Cố Thừa Dịch ăn đau chạy trốn tới cuối giường.
Thẩm Niệm ghét bỏ mà lau miệng: “Sáng sớm chưa đánh răng mà đã hôn môi, đam mê của anh thật sự càng ngày càng kỳ quái.”
Cái nồi này, Cố tổng tài không đội, nhưng lực chú ý của hắn không thể khống chế mà để ý.
“Đánh răng xong là có thể hôn sao?”
Không đợi Thẩm Niệm trả lời, chạy nhanh đem người kéo vào phòng tắm, mở nước nặn kem đánh răng, hai mắt ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Thẩm Niệm đánh răng, súc miệng xong.
Giây tiếp theo, chính là cái hôn che trời lấp đất.
Thẩm Niệm: “…”
Anh là ma cuồng hôn môi sao.
Buổi sáng cùng bạn gái ở trong phòng tắm – là nơi đặc thù tiến hành hành động thân mật quá mức, rất dễ dàng sinh ra xúc động.
Nhìn Cố Thừa Dịch dùng tư thế kỳ quái lao ra khỏi phòng tắm, Thẩm Niệm lấy nước lạnh rửa mặt, chỉ cảm thấy nhân sinh gian nan.
Buổi sáng xúc động không ngừng là độc quyền nam nhân được chứ? Nam chính lại như vậy trêu chọc xuống, cô rất có kiên trì mới không đẩy ngã anh.
**
Maybach như cũ ngừng ở cửa chính tòa nhà làm việc của khoa học kỹ thuật Thiên Cảnh, Thẩm Niệm không có một chút hoảng hốt mà xuống xe, vào cửa, chờ thang máy.
Người chờ thang máy đi làm rất nhiều, Thẩm Niệm xếp hạng đằng sau cùng.
Rõ ràng là vị trí không hấp dẫn chú ý của mọi người nhất, người phía trước cùng trái phải như có như không mà quan sát cô, đánh giá quần áo cô, túi xách, trang sức.
“Chị Niệm!” Đinh Hạ Vân thở hồng hộc chạy tới, ôm lấy cánh tay Thẩm Niệm, “Em vừa mới nhìn thấy xe Cố tổng, hôm nay anh ấy lại đưa chị đi làm à.”
Đinh Hạ Vân bình thường giọng đã lớn, tự nhiên hôm nay lại lớn hơn nữa, hiệu quả có thể so với cầm loa nói.
Một câu thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người đang chờ trước thang máy, bao gồm những người chờ thang máy thông báo sắp tới.
Thẩm Niệm gật đầu.
Đinh Hạ Vân đụng nhẹ vào vai Thẩm Niệm, bát quái hỏi: “Làm sao vậy, luyến tiếc cùng chị tách ra à, nơi này cách tập đoàn Cố Thị cũng ít nhất là mấy con đường đó.”
Thẩm Niệm: “Không nhiều lắm.”
Đinh Hạ Vân rất ít khi ở công ty cùng Thẩm Niệm đàm luận về chuyện tình cảm, lần trước là kéo cô tới cầu thang không có người mới hỏi, hôm nay khác thường như vậy nghĩ cũng biết là vì cái gì.
Thẩm Niệm phối hợp nhiều lời với cô: “Không cần hỏi, vẫn luôn là cái dạng này.”
“Sao? Lúc trước giống như không có lái xe ngừng ở cửa mà.” Kỹ thuật diễn Đinh Hạ Vân có chút không xong, cũng may những người khác chỉ chú ý lời nói của cô, hết thảy dựng lên lỗ tai nghe lén, mà không phải ngẩng đầu xem biểu tình của cô có chân thật không.
Thẩm Niệm nhịn cười: “Anh ta bị động kinh.”
Đinh Hạ Vân: “…”
Cho Cố tổng vì chị cõng nồi, thật sự được sao?
Hàn huyên trong chốc lát, người chờ trước thang máy chỉ nhiều không ít.
Thẩm Niệm ý bảo Đinh Hạ Vân đi thang bộ: “Rèn luyện thân thể?”
Đinh Hạ Vân ai thán một tiếng, “Đi thôi, liều mình bồi quân tử.”
Hai người ở trong ánh mắt những người khác bị xem như đứa ngốc, từ bỏ chờ đợi thang máy, một tầng một tầng mà đi thang bộ.
Đi được mấy tầng, Thẩm Niệm mở miệng: “Em hôm nay không phải có việc sao?”
“Có việc cũng tới.” Thể lực Đinh Hạ Vân so với Thẩm Niệm còn kém hơn, không leo được mấy tầng liền khó thở đến không được, vừa thở vừa nói: “Nếu không tới, không biết bọn họ nói về chị như thế nào nữa.”
Nhiều chuyện là bản tính của con người, chẳng phân biệt giới tính, chẳng phân biệt tuổi tác.
Học sinh chưa đi ra xã hội tầm nhìn hữu hạn, nhiều chuyện nhiều nhất cũng chỉ là hỏi một chút bạn trai đối tốt với cô không, có bao nhiêu mãnh, không muốn trả lời liền cười mà qua, còn người bên ngoài xã hội nhiều chuyện lên thì rất đáng sợ a.
Có tự giác có mắt nhìn còn tốt, phát giác người ta không muốn nói liền câm miệng.
Không tự giác không có mắt còn tràn đầy lòng hiếu kỳ nhiều chuyện, đụng tới một cái cô tức giận liền muốn đánh đầu chó.
Đinh Hạ Vân thở đến lợi hại như vậy, còn muốn dùng sức phun tào: “Chị Niệm, chị không biết em trước kia cùng một lúc có thể làm rất nhiều công việc ở thành phố Giang Đông đó.”
“Em làm những việc gì?”
“Phát tờ rơi nè, phục vụ, nhân viên tổng đài đều đã làm.”
“..
Vất vả rồi.”
Đinh Hạ Vân phun tào một đường, Thẩm Niệm trước kia cũng làm kiêm nhiều việc nghe được cũng rất muốn phun tào theo, băn khoăn đến thân phận nguyên chủ là từ nước ngoài trở về không thể không nhịn xuống xúc động phun tào, nhịn đến vất vả.
Ngày này, Đinh Hạ Vân tựa như hộ hoa sứ giả, mặc kệ Thẩm Niệm đi đâu đều bồi cô, đến đi toilet đều đi cùng nhau, làm cho những người muốn mượn cơ hội đi lên tọc mạch cũng không khai triển được công phu.
Thật vất vả chờ đến tan tầm, hai người sóng từ trong tòa nhà đi ra, nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc kia, Đinh Hạ Vân chạy nhanh mất người.
“Chị Niệm, em đi trước, tạm biệt!”
“Tạm biệt.” Thẩm Niệm phất tay chào, vừa định lên xe, đột nhiên có người đoạt trước cô lên xe.
Sườn mặt người xa lạ nọ lộ ra nét quen thuộc, lên xe liền kêu: “Tài xế, đi bệnh viện, đi nhanh lên chút?”
Thẩm Niệm: “?”
Tay còn đặt ở cửa xe – Thôi tài xế: “?”
Bên người tự nhiên nhiều thêm một cô gái xa lạ – Cố Thừa Dịch: “?”
Cố Thừa Dịch đối với Thẩm Niệm có thể có tính tình tốt, nhưng đối mặt với những cô gái xa lạ khác thì một chút mặt mũi cũng không cho, mắt thấy người xa lạ chiếm vị trí của Thẩm Niệm, lập tức sắc mặt liền lạnh.
“Cút!”
Cô gái quay mặt lại, dường như mới nhìn đến người ngồi bên mình, đánh giá một phen: “Tiên sinh, là tôi gọi xe trước.”
Thẩm Niệm cười lên tiếng, Maybach taxi, có thể.
Thôi trợ lý tươi cười cũng lạnh: “Vị tiểu thư này, phiền toái cô ra nhìn rõ ràng biển số xe, không phải xe gì cũng có thể tùy tiện lên.”
Gọi xe mà không nhìn rõ biển số xe liền tùy tiện ngồi lên, không thấy được tài xế còn đứng ở phía sau, không có ngồi vào ghế lái sao?
Tình huống như vậy có lẽ là tài xế không khí lái xe đi bệnh viện, thật nghĩ anh ngốc sao?
Cô gái xa lạ quay mặt qua, người này, Thẩm Niệm nhận ra.
Này không phải nữ chính Tô Điềm sao?
Cùng thời khắc đó, Tô Điềm cũng nhận ra Thẩm Niệm: “Là cô!”.