Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại

Chương 25: Bắp Rang


Bạn đang đọc Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại – Chương 25: Bắp Rang


Trong đầu Cố Thừa Dịch trống rỗng.
Trên má vừa chạm vào một vật mềm mại, không phải như anh tưởng chứ?
Thẩm Niệm vì..

vì cái gì lại hôn anh?
Chẳng lẽ là hai ngày nay ngủ chung giường nảy sinh cảm tình? Giường anh như vậy cô vẫn ngủ ngon, so với giường màu xanh bồ công anh của cô còn có thể ngủ ngon hơn sao?
Anh nghĩ lung tung, trong đầu suy nghĩ đủ các lý do, cuối cùng vẫn không có manh mối gì.
Chỉ số thông minh Cố Thừa Dịch có cao cũng không thể tưởng tượng được mạch não Thẩm Niệm suy nghĩ, bởi vì anh quay mặt đi để lại sườn mặt làm cô nghĩ rằng anh muốn cô hôn má.
Nguyên nhân gây ra khác nhau, kết quả cuối cùng vẫn hoàn hảo a.
Tình huống bị hôn tuy ngoài ý, nhưng tâm tình Cố Thừa Dịch có biết bao nhiêu là thích thú, cái yêu cầu đơn giản “Cầu xin tôi” căn bản sao so được.
“Khụ, tôi có việc đi ra ngoài một chút.”
Anh đi rất nhanh, không phải, giống như chạy trối chết vậy.
Sắc mặt người chủ động hôn Thẩm Niệm hồng hơn, cô vậy mà vì muốn có tiền để trang trí nhà, sa đọa đi đùa giỡn mỹ nam.
Khụ, mỹ nam cực phẩm như vậy, trao đổi với tiền trang trí cũng không thiệt thòi gì..

Mà không đồng ý chứ.
Thoát khỏi không gian hai người, Cố Thừa Dịch ở bên ngoài gặp người đàn ông mặc tây trang, anh không nhớ rõ người này tên gì, cũng không có hứng thú biết trình độ của anh ta thế nào.
Thẩm Niệm vì căn hộ kia, chủ động mà hôn anh, anh phải tìm người tốt nhất tới, anh nhớ vài căn hộ của anh người nọ làm không tồi.
Cố Thừa Dịch từ trong đầu nhảy ra cái tên: “Lê Gia Tân, căn nhà ở tiểu khu kia giao cho anh.”
Lê Gia Tân lấy ra điện thoại ra nhìn thoáng qua tên người gọi, Cố Thừa Dịch tại sao lại mua căn nhà kia?
“Nơi đó còn chưa bắt đầu giao..” Ý thức được người gọi điện là người nào, anh không khỏi cười nhạo chính mình quá ngốc: “Khi nào?”
“Hiện tại, chờ anh gửi địa chỉ qua, tôi trực tiếp qua đó.”
“Được rồi!”
Lê Gia Tân định tận dụng thời gian nghỉ sẽ tung ta tung tăng theo định vị mà đi tới tiểu khu.
Còn bây giờ, đầu tiên là cùng Thẩm Niệm xác nhận nhà mới theo phong cách gì, sau đó lại nhắm vào các phần chi tiết, ví dụ như ngăn tủ, giường, ghế sô pha và các đồ nội thất khác, lựa chọn màu sắc với kiểu dáng gì, cuối cùng căn cứ số liệu đo lường, vẽ phát thảo tạo ra một bản đồ hiệu ứng toàn cảnh.
Trình độ làm việc của Lê Gia Tân rất giỏi, thao tác nhanh chóng, rất nhanh đã thiết kế ra một căn nhà làm Thẩm Niệm cảm nhận rất thoải mái.
Lê Gia Tân tiếp xúc qua nhiều khách hàng, nên anh hiểu rõ phụ nữ tuổi này thích phong cách gì, đề nghị trang trí không ít đồ nội thất.

“Thẩm tiểu thư, tôi đề xuất ở đây cô nên làm cửa sổ nổi, treo thêm rèm cửa sổ nữa, cô thấy thế nào?”
“Thẩm tiểu thư nói mình thích phong cách Bắc Âu tươi mát, trong phòng dùng ít ren trang trí là được rồi, dùng nhiều dễ có cảm giác trói buộc.”
“Thẩm tiểu thư thích cao su hay chỉ là nệm lò xo thường? Nệm cùng gối ngủ cao su mềm hơn, nệm lò xo hơi cứng, hoặc cô có thể lựa chọn một nửa là cao su một nửa là nệm lò xo?”
Cố Thừa Dịch mắt lạnh nhìn Lê Gia Tân một tiếng Thẩm tiểu thư, hai tiếng Thẩm tiểu thư, mọi hạng mục trang trí cho nhà mới đều được trao đổi chu đáo, có nhiều cái Thẩm Niệm không biết làm cô phải cẩn thận mà suy nghĩ.
Thẩm Niệm hoàn toàn đem mắt cùng lực chú ý vào bảng thiết kế, căn bản không thèm để ý đến anh.
“Thẩm tiểu thư..” Lê Gia Tân còn muốn hỏi lại: Cố Thừa Dịch lạnh lùng đánh gãy: “Đến giờ ăn cơm trưa rồi.”
Lê Gia Tân xem đồng hồ: “Xin lỗi, là tôi không chú ý, như vậy đi, tôi mời hai vị ăn trưa được không?”
“Được..” Thẩm Niệm còn chưa nói xong “chứ”, bị ánh mắt lạnh như băng của Cố Thừa Dịch uy hiếp nuốt xuống.
“Không cần anh lo.” Cố Thừa Dịch nắm tay Thẩm Niệm dắt đi: “Anh thiết kế mấy bảng mẫu đi, để cho cô ấy từ từ chọn.”
Ý tứ rõ ràng: Hôm nay dừng ở đây.
Lê Gia Tân: “Đương nhiên, tôi nhất định sẽ thiết kế ra bảng mẫu làm hai vị vừa lòng nhất.

Như vậy hôm nay thảo luận tới đây, để tôi tiễn hai vị.”
Câu nói “Hai vị” ít nhiều làm hòa hoãn tâm tình Cố Thừa Dịch.
Còn có mắt nhìn đấy, biết căn nhà kia anh cũng có vào ở, có thể nói.
Lê Gia Tân tiễn hai người lên xe, nhìn bọn họ rời đi, lập tức vào phòng làm việc bắt tay vào thiết kế.
Bởi vì ai đã làm việc với Cố Thừa Dịch đều biết tính cách anh, dễ nói chuyện, chỉ cần có hiệu suất làm việc, không có hiệu suất, quy thành kết quả, sẽ không có cơ hội hợp tác lần thứ hai.
Trên xe, Cố Thừa Dịch hỏi: “Muốn ăn gì?”
Thẩm Niệm: “Anh quyết định.”
“Ăn món Thái.”
“Cũng được.”
Trong trí nhớ Giám đốc Thẩm ấn tượng sâu nhất về đồ ăn Thái Lan chính là cơm nếp với xoài, cơm được bao phủ đầy xoài cùng nước sốt, làm người nhìn liền muốn ăn.
Cố Thừa Dịch đi đến đâu đều là VIP tôn quý nhất, chân trước vừa mới bước vào nhà hàng, sau lưng giám đốc liền ra chào đón.
Chắc anh đã tới đây nhiều lần, một câu “Như cũ”, giám đốc liền hiểu.
Lừa nam chính một khoản tiền trang trí nhà không ít, Thẩm Niệm tốt bụng nhưng không biết xấu hổ nể mặt người ta? Cân nhắc muốn tạo yêu thích, không để không khí tẻ ngắt.
“Khẩu vị của anh thiên ngọt nhỉ.”
Bị phát giác sắc mặt Cố tổng tài hơi cứng ngắt: “Tôi ăn cay.”

Đúng không đó?
Thẩm Niệm tinh tường nhớ rõ lần ăn lẩu tứ xuyên, nước chấm người nào đó không bỏ nhiều ớt.
“Vậy anh nên ăn cá khô cay.”
Cố Thừa Dịch: “…”
Không muốn nhớ lại lần nhà hàng món cay Tứ Xuyên anh phải ăn không ít chè đậu xanh.
“Tôi không ăn đồ ăn vặt của con nít.”
Thẩm Niệm nhịn cười: “Cá nấu cay thì được chứ?”
“Nhiều xương.”
“Tôi giúp anh lấy xương cá cho.”
“..

Tanh.”
“Tôi nấu không tanh đâu, vừa lúc hai ngày này là cuối tuần, đợi chút nữa đi mua cá tươi, làm cho anh ăn, xem như báo đáp.” Khoản phí trang trí đắt tiền kia.
“..

Được.”
Cố Thừa Dịch trầm mặc hết lần này đến lần khác trả lời, trong mắt giấu giếm sự không tình nguyện mãnh liệt.
Thẩm Niệm nhịn đến đau cả ruột, nam chính thật dễ bị bắt nạt a!
Tại sao anh không nói không thể ăn cay, tỏ vẻ để rồi lần trước tự mình chuốc lấy cực khổ đi ăn món cay Tứ Xuyên chứ?
Không thể ăn cứ việc nói thẳng, còn bày đặt lấy cớ này nọ, để xem anh nhìn thấy món cá nấu cay thì làm gì!
Thẩm Niệm âm thầm cười trộm, còn Cố Thừa Dịch vạn phần hối hận chính mình nhất thời trả tiền trang trí nhà cho cô, nếu không có việc này, cô lấy đâu ra lý do mời anh?
Vui vẻ mà ăn cá không tốt sao? Đem cá nấu cay chi vậy, một chút vị cá cũng không được ăn! Lãng! Phí!
Sau đó các món ăn liên lục dọn ra, Cố Thừa Dịch liền chuyên chú ăn cơm, không nghĩ tới những chuyện sốt ruột kia.
Còn có sốt ruột bạn gái cũ trước mặt này nữa!
Ăn xong cơm trưa, buổi chiều còn mấy giờ nhàn rỗi.
Thẩm Niệm không có chuyên gì phải làm, phần lớn thời gian của cô chủ yếu là lo kiểm tra nhà mới với tìm công ty trang trí, hiện tại đều bàn bạc cho Lê Gia Tân, vậy thời gian dư dả còn lại không có gì để làm hết.

“Buổi chiều anh có bận việc gì không?”
Có.
Cố Thừa Dịch: “Không có.”
Thẩm Niệm lên mạng tìm phim ở rạp chiếu phim, tìm được mấy bộ phim sắp chiếu: “Xem phim không?”
Đây là câu hỏi, nhưng cô đã chọn được mấy bộ phim muốn coi đưa tới trước mặt Cố Thừa Dịch, từ trên xuống dưới, phân loại là: Phim tình cảm, phim hài, phim kinh dị.
Nhiều người như vậy, không khí lưu thông không tốt, còn có người chơi điện thoại, nói chuyện.

Xem phim ở rạp chiếu phim có hay chứ?
Không bằng rạp chiếu phim riêng trong nhà, muốn coi phim gì liền coi, còn không có người làm phiền!
Nội tâm ghét bỏ, Cố Thừa Dịch click mở cái trên cùng: “Cho điểm không tồi, coi cái này đi.”
Thẩm Niệm bỏ qua hai bộ phim khác có điểm cao hơn, trước tiên mua vé trên mạng, sau đó dựa theo hướng dẫn đi tới rạp chiếu phim.
Tới cửa, một người đi lấy vé trước.
Đứng ở trong rạp chiếu phim, Cố Thừa Dịch có chút hoảng hốt.
Lần cuối anh tới rạp chiếu phim là khi nào nhỉ? Vào cuối tuần, ngày cuối cùng trước khi thi đại học, hai người họ khó có được thời gian thư giãn, chọn xem phim hài.
Những người khác trong rạp chiếu phim cười đến chảy nước mắt, hai người bọn họ ngơ ngơ không thấy buồn cười gì cả, bất động như núi, cuối cùng chỉ cảm thấy họ chọn phim hài chính là muốn biến mình thành kẻ ngốc.
Chín năm qua đi, rạp chiếu phim vẫn như cũ.
Bắp rang bơ, Coca lạnh được yêu thích nhất, còn có..

Một cặp yêu nhau nắm tay nhau.
Bên người lại một đôi nữa đi qua, khuôn mặt còn trẻ, chắc là học sinh.
Nam sinh nói: “Nếu em sợ vậy mình không xem phim kinh dị nữa.”
Nữ sinh không thuận theo: “Có anh bên cạnh, em còn sợ cái gì?”
Hai người vui cười nói chuyện, đi ra xa nhìn thấy nữ sinh dựa vào người nam sinh làm nũng, nam sinh cưng chiều chạm nhẹ lên mũi nữ sinh.
* * * Cố Thừa Dịch cùng Thẩm Niệm chưa bao giờ như vậy.
Cố Thừa Dịch nói chính mình không nhìn nữa, nhìn nhiều cũng vô dụng, nhưng anh vẫn như cũ không chớp mắt nhìn chằm chằm cặp đôi đó.
Tình yêu thời thiếu niên không hề cố kỵ, vô tư vô lo, vì cái gì anh duy nhất một lần..
“Đi thôi, chúng ta đi mua nước uống.” Không biết khi nào, Thẩm Niệm lấy xong vé trở về.
Cố Thừa Dịch gật đầu, “Coca.”
“Coca sát tinh.” Thẩm Niệm lanh mồm lanh miệng, nói xong che miệng, ngượng ngùng cười: “Đi, mua Coca.”
“..


Nước trái cây.” Như thế nào nghe như, ba chữ nói ra có cảm giác nghiến răng nghiến lợi vậy.
Thẩm Niệm cho anh một ly nước chanh, một Coca cho chính mình, lại mua thêm bắp rang cùng khoai tây chiên, mỗi thứ một nửa bỏ chung túi.
Chín năm trước rạp chiếu phim chỉ có bắp rang, bây giờ thì có thêm nhiều món nhỉ.
Cố Thừa Dịch tùy ý liếc mắt, cầm đồ uống đi theo sau Thẩm Niệm.
Thời gian vừa đúng lúc, mua xong nước uống với đồ ăn là có thể vào rạp luôn.
Lúc kiểm vé, có hai cô gái nhìn chằm chằm bọn họ.
Hai người chậm rì rì đi vào rạp, nghe được hai cô gái phía sau đang thấp giọng nói chuyện.
“Mình cảm thấy người vừa rồi có hơi giống Cố Thừa Dịch thì phải?”
“Gì? Cậu bị ngốc à? Tổng tài tập đoàn Cố Thị, anh ta sao có thể đến chỗ rạp chiếu phim như này chứ?”
“Ừ ha.”
“Nhưng mà phải nói là, hai người đó giá trị nhan sắc thật sự cao a!”
“Nam thì soái nữ thì xinh đẹp, mấu chốt đều là chân dài, thật hâm mộ quá đi!”
“Hâm mộ +1”
Đi xa, không nghe được ở sau nói cái gì.
Cố Thừa Dịch trong lòng có chút tiếc nuối, cụ thể tiếc nuối cái gì, anh cũng không muốn để trong lòng.
Phim vẫn chưa bắt đầu, trên màn hình đang chiếu trailer cùng quảng cáo.
Thẩm Niệm tìm được vị trí, ngồi xuống, để bắp trên người, tiếp nhận đồ uống trong tay Cố Thừa Dịch bỏ vào khay đồ uống trên tay ghế.
Biết nhà nam chính có rạp chiếu phim tư nhân chỉ sợ mấy cái này không biết, cũng không nói nhiều, cô liền hỗ trợ an bài hết thảy.
Làm xong hết, từ trong túi xách lấy ra khăn ướt: “Lau tay đi, để lát nữa ăn bắp rang.”
Hương vị bắp rang của rạp chiếu phim chín năm trước đã qua rất lâu, nhạt nhòa không nhớ rõ, bây giờ Thẩm Niệm ở bên nhắc nhở, cái hương vị bắp rang một lần nữa trở về.
Cố Thừa Dịch đột nhiên không nghĩ sao phải xem phim rạp.
Ở nhà an tĩnh xem phim một mình có gì không tốt? Thế nào mà phải chạy tới chỗ ồn ào như vậy.
Anh hối hận, lau tay xong Thẩm Niệm ăn một miếng bắp rang, ngọt đến nhíu mày, quay đầu nắm lên một miếng nhét vào trong miệng Cố Thừa Dịch: “Nếm thử đi.”
Cố Thừa Dịch một ngụm nuốt, căn bản không nếm ra hương vị gì, bởi vì..

Trong đầu anh: Ngón tay Thẩm Niệm thật mềm.
“Bắt đầu rồi.”
Đèn trong rạp tắt hết, ánh sáng tối sầm, màn hình bắt đầu chiếu phim, âm thanh vang lên.
Cố tổng tài lại nhìn sườn mặt Thẩm Niệm, trong mắt cất giấu chờ mong.
Bắp rang ngọt như vậy sao? Có thể thêm vài miếng nữa không!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.