Bạn đang đọc Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính – Chương 12: Hào Môn Mê Người Giả Thiên Kim Mười Hai
Thích Trạch bỗng nhiên giơ tay đem khối ngọc bội trên cổ dỡ xuống dưới, đưa cho cô, nói:
– Khối ngọc bội này từ nhỏ tôi đã đem theo bên mình, bà nội nói đây là mẹ để lại cho tôi, có thể phù hộ tôi bình an hạnh phúc, hiện tại tôi đem tặng nó lại cho cậu.
Bà Thích căn bản là lừa hắn, hắn còn không biết chính mình là đứa trẻ bị nhặt về.
Trình Nghiên nhận lấy ngọc bội, cúi đầu nhìn nhìn, cười nói:
– Cậu mong nó bảo vệ tôi?
Thích Trạch chăm chú nhìn cô, đôi mắt thâm thúy:
– Đây chính là tâm ý của tôi, Nghiên Nghiên, cậu hiểu không?
Tâm ý..
là hi vọng cô từ bây giờ cũng có thể bình an hạnh phúc sao?
Trình Nghiên nhìn hắn, bị tình ý trong cặp mắt sâu thẳm kia kinh sợ, cô có chút không được tự nhiên mà cúi đầu, vô ý thức vuốt ve ngọc bội, lại bỗng nhiên phát hiện trên ngọc bội có khắc một chữ.
Là chữ Trạch.
Cô sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn ngọc bội, thì ra đây là ngọc bội mà Trình gia đã đặt trước khi sinh hài tử, Trình Phong suy đoán phu nhân sẽ sinh con trai, cho nên liền đặt tên là Trình Trạch, còn đem chữ Trạch khắc vào ngọc bội.
Đây cũng là mấu chốt để vạch trần thân thế của Thích Trạch.
Trình Nghiên nắm chặt ngọc bội, trong lòng căng thẳng, dựa theo cốt truyện, cô nên nhận lấy ngọc bội, sau đó ở đêm hai người..
chia tay đưa cho hắn.
Thấy cô không nói lời nào, Thích Trạch để sát người vào cô, ngữ khí có chút lo lắng:
– Có phải hay không lại đau?
Trình Nghiên nâng mặt, liếc hắn một cái, giấu đi cảm xúc rối bời, cười nói:
– Ừ, rất đau, muốn cậu hôn một cái.
Sau đó, cô liền thấy Thích Trạch chậm rãi cúi đầu, ở chỗ mắt cá chân đang băng vải nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, biểu tình ôn nhu cực kì.
– Không, không phải chỗ đó a!
Trình Nghiên nhịn không được mà đỏ mặt.
Thích Trạch không có động, vẫn duy trì tư thế như vậy, nhìn không có bất luận ái muội hương vị, càng giống như một loại thánh khiết lại thành kính cầu nguyện, phảng phất làm như vậy cô sẽ không đau.
Trình Nghiên lại thấy rất xấu hổ, quay đi liền thấy khuôn mặt soái khí của Vệ Dương, hắn cũng thấy cô, mở to hai mắt nhìn, buột miệng thốt ra:
– Ngọa tào*! Con mẹ nó mày đang làm gì vậy?
(Chỗ này mạn phép xưng “mày” nha.
Tại tính cách Vệ Dương hơi bị “bốc đầu”)
*Ngọa tào: Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt “Ngọa tào” ~Đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với “*” vân vân..
Hiển nhiên, lời này là dành cho Thích Trạch.
Trình Nghiên còn không có động, liền thấy phía sau Vệ Dương lại xuất hiện một cái thân hình thon dài thiếu niên, cặp mắt ôn nhu của hắn hơi nheo lại, lộ ra vài phần nguy hiểm hương vị, nhìn kỹ Thích Trạch, như có như không mà cười lạnh một tiếng.
Thích Trạch biểu tình cũng thực lãnh, cùng hai người đối diện.
Trình Nghiên “…”
Vệ Dương cùng Tần Tu không phải đối nghịch nhau sao? Vì cái gì lại cùng nhau tới bệnh viện?
Cảm giác..
đây là bình yên trước cơn bão đi? Bọn họ hẳn là..
sẽ không động tay động chân chứ?
Thấy Thích Trạch cúi đầu hôn mắt cá chân của thiếu nữ một khắc, Vệ Dương lập tức liền ngốc, ngơ ngác mà nhìn bọn họ, như là không kịp phản ứng đã xảy ra cái gì.
– Tôi đã sớm nói với cậu, muốn đánh nhau, cậu tìm lầm người rồi.
Tần Tu phía sau châm chọc cười lạnh.
Trình Nghiên thấy Tần Tu trên mặt có vết bầm, khóe môi đang cười cũng có một ít, biểu tình âm trầm, như có ám quanh bao phủ.
Nhìn ra được, hẳn là Vệ Dương đã tìm Tần Tu đánh nhau một trận, chỉ là ưu nhã Hội trưởng hội học sinh rõ ràng không đánh lại kiêu ngạo giáo bá, Vệ Dương thoạt nhìn một chút dấu vết bị thương cũng không có.
Vệ Dương không có quay đầu lại, đôi mắt hung hăng nhìn Thích Trạch, ngữ khí thực lãnh:
– Cậu có ý tứ gì?
“..
Ý của tôi là..”.
Tần Tu âm điệu nhẹ nhàng chậm chạp, ánh mắt ôn nhu mà nhìn Trình Nghiên:
– Cậu thật là ngu ngốc, liền tình địch chân chính là ai cũng không biết, còn không biết xấu hổ mà tìm tới ta nháo chuyện? (đáng nhẽ nên là “gây sự” nhưng tui thích “nháo chuyện” hơn)
Lời nói tựa hồ là cùng Vệ Dương nói, nhưng Trình Nghiên luôn có một loại ảo giác là hắn đang mắng cô, cần thiết như vậy sinh khí sao?.