Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 19


Đọc truyện Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi – Chương 19


Beta: NKHA
????
Vinh Tình lấy điện thoại ra không nói hai lời lập tức gửi lời hỏi thăm từ sâu trong nội tâm anh cho tên Tống Hiền ngốc nghếch! Nghĩ nghĩ, anh cảm thấy còn chưa đủ lại lấy điện thoại ra, gửi cho ông Tống tin nhắn giống vậy!
Cha con Tống thị hại mình rồi!
Tống gia.

Tống Hiền đang ngồi trước mặt Tống Ngoại như con chim nhỏ nghe dạy dỗ, điện thoại của cha con hai người trước sau cùng vang lên.

“Ai vậy?”
Tống Hiền không hề cảnh giác lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.

Sau đó vẻ mặt hắn dần dần cứng đờ.

“Làm sao vậy?” Tống Ngoại một bên hỏi một bên cũng mở điện thoại nhìn thoáng qua.

Đến từ Vinh Tình: [Tiền bị thiếu kìa!]
Vẻ mặt cứng đờ cũng xuất hiện trên mặt ông.

Một hồi lâu, Tống Ngoại mới ôm ngực chỉ vào Tống Hiền: “Thằng nhóc thúi này, mày lại làm gì?”
Đứa bại gia, quả thực chính là đứa bại gia! Ông hiện tại có thể cảm giác tiền mình vất vả kiếm được một giây sau sẽ bay đi ngay trước mắt!
Tống Hiền khóc không ra nước mắt.

Hắn không có làm cái gì mà! Còn có, hắn cũng rất muốn khóc! Vì sao Vinh Tình bỗng nhiên gửi số tiền tiết kiệm của hắn trong ngân hàng!!!
Hắn khổ quá mà, chỉ vì hắn chẳng còn tiền.

Vinh Tình đoán được hai cha con kia có phản ứng gì sau khi biết tin mới miễn cưỡng nguôi giận.

Hiện tại, điều khiến anh đau đầu nhất chính là làm sao dỗ tiểu chó săn.

Thổn thức.

Không nghĩ tới, đầu năm nay, để bồi dưỡng một 1 tuyệt vời lại khó như vậy.

“Vinh tổng, chuyện lúc trước ngài giao cho tôi đã làm xong.” Hà Khiêm gõ cửa đi đến, một bên đưa văn kiện cần xử lý hôm nay qua, một bên thuận miệng nói.

“Chuyện gì?” Tôi giao nhiều chuyện như vậy, anh nói là chuyện nào?
Vinh Tình miễn cưỡng vực dậy chút tinh thần nhìn y.

Hà Khiêm thấy anh nghĩ không ra, nhắc nhở một câu.

“Là ảnh chụp của Lâm tiên sinh, đã đặt xong ở tất cả bất động sản do ngài sở hữu.

Còn ảnh chụp tôi đã tự mình nhìn chằm chằm, hoàn toàn xóa hết.”
Là bức ảnh làm thành gối ôm to bằng người sao!
Vinh Tình lập tức hăng hái.


“Làm không tồi, tiền thưởng tháng sau phát nhiều chút.” Không hổ là trợ lý Hà vạn năng, quả nhiên rất vừa lòng mình!
Vinh Tình cầm chìa khóa xe trên bàn, “Văn kiện chờ tôi quay về sẽ xử lý, tôi tạm thời rời đi một chút.”
Hà Khiêm nhìn chằm chằm bóng dáng Vinh tổng vội vàng biết mất, y vẫn rất bình tĩnh.

Y hiểu, dù sao mấy cái gối ôm đó đều đã làm xong, không quay về tự mình thử một chút thì sao có thể tĩnh tâm công tác được?
Tùy tiện chọn một căn phòng ở gần nhất, Vinh Tình vừa vào cửa là thấy ngay phòng khách có thêm một khung ảnh tinh xảo thật lớn.

Trong khung ảnh, lông mi Lâm Kích thật dài hơi liếc qua một bên, vành tai hơi phiếm hồng, ngón tay có chút mất tự nhiên vén góc áo lên cắn trong miệng.

Cơ bụng này!
Nhìn đường cong dư dả này!
Nhìn eo rắn chắc này!
Nhìn….!
Không được, không thể lại nhìn.

Vinh Tình che mũi lại ngửa mặt lên trời, chỉ cảm thấy vừa ngẩng đầu sẽ có máu mũi chảy ra.

Quá gà.

Chỉ xem một tấm ảnh mà đã như vậy, nếu làm thật….!
“Tí tách.”
Một giọt máu đỏ tươi rơi trên đất.

Vinh Tình:….!
Má! Nuôi tiểu chó săn cũng không khỏi quá hại thân rồi!
Không được không được.

Khó trách người khác đều nói eo của tiểu chó săn sẽ làm người khác không chịu nổi.

Chị em trong giới đúng là không lừa dối mình!
Nghĩ nghĩ, Vinh Tình bỗng nhiên nảy ra một kế hoạch trong lòng.

Điện thoại nằm trong tay sắp nóng lên, môi Lâm Kích mím thành một đường thẳng tắp.

Màn hình còn đang sáng lên, trên đó hiển thị một tin nhắn chưa được gửi đi.

[Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.]
Cậu muốn hỏi Vinh Tình một chút về chuyện của Tống Hiền.

Ngón tay chần chờ trên nút gửi đi hồi lâu, thẳng đến khi lòng bàn tay cậu ra hơi ra mồ hôi thì bỗng nhiên điện thoại nhẹ nhàng rung một chút.

Lâm Kích hoảng hốt theo bản năng nhấn xuống.

Cậu trơ mắt nhìn tin nhắn gửi đi, luống cuống tay chân đang muốn rút về liền thấy Vinh Tình lại gửi qua một tấm hình.


Cậu cảm thấy bản thân không nhận sai thứ trên ngón tay Vinh Tình, là máu tươi.

Trong nháy mắt! Tống Hiền cái gì! Xe máy cái gì! Đều bị Lâm Kích ném qua sau đầu!
Cậu vội vàng gửi tin nhắn qua.

[Anh làm sao vậy?]
Tin nhắn rất nhanh hồi âm lại.

Vinh Tình: [Đợi chút, còn một tấm nữa.]
Lúc này còn gửi ảnh chụp cái gì?!
Lâm Kích hiếm khi nổi lên một ý nghĩ muốn treo Vinh Tình lên đánh, nhưng rất nhanh lại bị đè xuống.

Điện thoại kêu lên, cậu bấm mở hình ảnh mới nhất gửi được gửi qua.

Đây là!
Điện thoại xoạch một tiếng rơi trên đất, Lâm Kích chỉ cảm thấy lỗ tai giống như lửa đốt! Cậu thò tay xuống nhặt điện thoại, nhiệt độ trên mặt cơ hồ có thể nướng chín cậu.

Cầm điện thoại lên, hít một hơi thật sâu, Lâm Kích mới mặt đỏ tai hồng chuẩn bị tiếp tục xem.

Chiêu thức giống nhau, cậu khẳng định sẽ không trúng chiêu lần nữa!
Ngón tay dừng một chút trên điện thoại, Lâm Kích do dự.

Lại hít sâu lần nữa đi! Mình có thể!
Phía dưới ảnh chụp làm cậu mặt đỏ tai hồng chính là tin nhắn của Vinh Tình.

[Thiếu chút nữa là mất máu quá nhiều, cậu phải phụ trách hoàn toàn đấy.]
Kèm theo chính là một tấm hình Vinh Tình tự chụp.

Trên ảnh chụp, anh có vẻ hơi chật vật, trên mặt dính không ít vết máu mà vẫn hướng về màn hình cười thật tươi.

Vinh Tình rất đẹp, không phải đẹp kiểu âm nhu mà như là một loại sắc thái năm tháng lắng đọng qua đi.

Sắc thái đó từng chút phác họa thành một bức tranh sơn dầu, khi nhìn gần chỉ có thể thấy nó là một bức tranh sơn dầu nhưng khi nhìn xa, rồi lại bất giác thay đổi góc độ, thế nhưng có thể cảm nhận được vẻ đẹp khác.

Mà bộ dạng anh hướng về màn hình cười tươi giờ phút này, lại giống như mặt trên của sắc thái đó bỗng nhiên rót xuống từng mảnh lớn sáng rực, giống như pháo hoa rung động, cũng làm cho sắc thái kia trở nên càng thêm mê người.

Lâm Kích đã bị sắc đẹp như vậy làm cho tâm tình trở nên mê muội, tiếng tim đập trong ngực lớn đến như muốn nhảy ra ngoài.

Phải một lúc lâu sau cậu mới miễn cưỡng hoàn hồn.

Nhìn kỹ tin nhắn mấy lần, trong lòng cậu như có một khối chocolate hòa tan.

Vinh Tình luôn có thể làm cho tâm tình cậu rối loạn một cách kỳ diệu.


Cậu đang định hồi âm lại thì thấy Vinh Tình gọi video qua.

Khóe miệng còn giữ nụ cười, Lâm Kích nhận điện thoại.

Cổ áo sơ mi của Vinh Tình ướt nhẹp mở một nửa, mặt đầy ý cười nhìn cậu.

“Nhìn thấy tin nhắn không?”
Nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn anh lộ ra làm đôi mắt Lâm Kích không biết nên nhìn chỗ nào, cậu nghe thấy bản thân ho nhẹ một tiếng.

“Thấy rồi.”
Vinh Tình cười tủm tỉm chú ý vẻ mặt của tiểu chó săn.

Rất rốt, trên mặt tiểu chó săn đều không che được nụ cười.

Còn có vành tai hồng hồng kia.

Không hổ là mình, biện pháp này đúng là hiệu quả tức thì!
“Thấy rồi thì cậu có gì muốn nói không?” Vinh Tình tiếp tục đùa cậu.

Lâm Kích hơi quay đầu.

“Anh sao lại đem nó làm thành poster….” Còn công khai treo trong đại sảnh, nếu anh mang theo người khác về nhà thì chẳng phải liếc mắt một cái là có thể thấy được ảnh chụp sao?
Vinh Tình thật sự ngoài mình ra thì không có người khác sao?
Lâm Kích hoàn toàn không ý thức được vấn đề này đã bại lộ tâm tư sâu trong nội tâm của mình, bản thân cậu còn không nhận thấy được thì sao có thể chú ý tới?
“Không chỉ làm poster thôi đâu.” Vinh Tình nhìn bộ dạng cậu, càng cảm thấy hứng thú.

“Cậu chờ một lát.”
Lâm Kích sửng sốt, Vinh Tình còn làm gì?
Trong chốc lát, Vinh Tình lại chạy tới, trong tay ôm một cái gối ôm thật dài.

Chắc không phải là….!
Ánh sáng trong đầu Lâm Kích chợt lóe!
Giây tiếp theo, cậu liền thấy cái gối ôm to bằng một người ở đối diện.

À, hình như quen quen….!
!!!
Không phải cậu thì là ai!
“Anh!”
Trong đầu Lâm Kích một mảng lộn xộn, hoàn toàn không biết nên nói gì.

Làm thành poster cũng được, sao lại làm thành cái này! Chẳng lẽ, hắn, hắn tính mỗi ngày đều ôm cái gối này đi ngủ sao?
Lâm Kích ngơ ngác nhìn, sau một lúc lâu cậu mới thử hỏi.

“Anh, anh không sợ người khác thấy?” Nếu Vinh Tình mang người khác về, khẳng định sẽ bị thấy nhỉ?
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy Vinh Tình ở đầu bên kia không chút để ý nói.

“Sẽ không, tôi là cô nhi cậu cũng biết mà, nhà tôi không có người khác, không có khả năng bị nhìn thấy.”
Về phần Hà Khiêm? Y không tính là người, y là Hà trợ lý vạn năng!
“Anh…., anh là cô nhi?”
Lâm Kích lần đầu tiên nghe nói cái này.

Trên mặt cậu có chút hoảng hốt, Vinh Tình sao lại là cô nhi?

Ồ? Tiểu chó săn vậy mà lại không biết?
Vinh Tình tò mò dán sát vào màn hình, “Cậu không biết sao? Tôi là cô nhi mà, cho nên không có bất kỳ thân nhân nào, cũng không có bạn bè khác, sẽ không để ảnh chụp của cậu bị đưa ra ngoài ánh sáng.” Cho nên tiểu chó săn cứ yên tâm đi.

Lâm Kích hoàn toàn không để ý đến việc đó, ngược lại trầm giọng hỏi.

“Vậy, ăn tết thì sao?” Chẳng lẽ hơn hai mươi năm qua Vinh Tình vẫn luôn một mình lẻ loi ăn tết sao?
“Ăn tết? Còn sớm mà? Làm sao vậy, cậu muốn ăn tết chung với tôi hả?”
Vinh Tình hiểu lầm ý cậu, cười tủm tỉm nhìn màn hình.

Tiểu chó săn có tiến bộ nha! Cuối cùng cũng biết tự chủ động.

Chỉ cần cậu chủ động, chúng ta lập tức có chuyện xưa!
Vinh Tình đắc ý nghĩ.

Hắn hy vọng mình ăn tết chung với hắn sao? Là bởi vì, cảm thấy một mình cô đơn sao?
Lâm Kích nhìn chờ mong dưới đáy mắt Vinh Tình, theo bản năng buột miệng thốt ra.

“Hoặc là, anh có thể về nhà ăn tết chung với tôi?”
Vinh Tình ngây dại.

Tiểu chó săn nói gì vậy? Về nhà ăn tết chung? Vậy chẳng phải tương đương với gặp mặt cha mẹ?
Giữa mày Vinh Tình dần dần nhíu lại, có chút do dự.

Cái này hình như không tốt lắm.

Hắn do dự, Lâm Kích giống như bị một chậu nước lạnh ập lên đầu.

Vinh Tình rốt cuộc là nghĩ như thế nào?
Vinh Tình nhìn thoáng qua vẻ mặt cậu, giọng nói khẽ cười.

“Sao vậy, giận à?”
Lâm Kích mím môi không nói lời nào.

Cậu mơ hồ cảm giác được, trong lòng mình giống như có một loại cảm xúc không hiểu được chui từ dưới đất lên.

“Thật sự giận rồi sao?” Vinh Tình ngẩn người, không đến mức vậy chứ?
Nhưng anh chỉ là kim chủ papa của tiểu chó săn, đi theo người ta về nhà ăn tết, cái này chẳng phải sẽ làm phiền người ta sao?
Nhận thấy được Vinh Tình có lẽ đối với mình không có ý kia, trong lòng Lâm Kích lại có chút chua xót.

Cậu còn tưởng rằng, Vinh Tình đang theo đuổi mình.

Lần này, thật sự là cậu tự mình đa tình.

“Không có giận dữ.” Lâm Kích lắc đầu, cậu chỉ là bỗng nhiên nhận thấy được sự thật, cảm giác có chút không biết làm sao.

“Vậy là tốt rồi.

Yên tâm đi, tôi biết cậu có lòng tốt nhưng mà ăn tết tôi cũng cũng sẽ không bạc đãi bản thân, ngày đông lạnh, để máy bay tư nhân đi vùng nhiệt đới chơi một chút chẳng phải rất tốt đẹp sao? Ha ha ha ha ha ha!” Ví dụ như đi phơi nắng để làn da thành màu lúa mạch! Màu đen thiên nhiên tinh khiết, chỉ có người có tiền giống anh như vậy mới hưởng thụ được!
~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Vinh Tình: Niềm vui của người có tiền, mọi người căn bản không thể tưởng tượng được đâu!
Lâm Kích: Niềm vui một mình, anh cũng căn bản không thể tưởng tượng được đâu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.