Đọc truyện Xuyên Thành Áo Lót Của Nam Chính Thì Biết Mần Sao? – Chương 53
Động phủ thượng cổ Chân gia bảo vệ kia kỳ thực cũng không xa, có mấy người hơn mười ngày liền đến, dọc theo đường đi Bách Lý Thần ngoại trừ đối mặt Vân Lạc có chút phát héo, thì những thời gian khác luôn phí hết tâm tư sáng tạo cơ hội cho Mạc Trạch và Lâm Sơ Dương, thuận tiện đem tình báo moi ra được cuồn cuộn không ngừng đưa về Bách Lý gia.
Y còn rất đắc ý, nội gián quá ra sức hoàn toàn không thất thủ đó có được không, tài nguyên đến thật nhiều đó có được không, vì vậy y càng coi trọng Lâm Sơ Dương.
Trên thực tế, tin tức dĩ nhiên là Mạc Trạch chủ động truyền ra ngoài, mà địa điểm tài nguyên tồn tại tất nhiên cũng là cực kỳ nguy hiểm, mỗi một nơi đều phải tổn hại không ít nhân thủ mới có thể thành công.
Về phần sau khi thành công, người Ảnh tông đã sớm nắm giữ tư khố các nơi của Bách Lý gia, chỉ cần những tài nguyên đó đưa vào lập tức bị đổi thành một nhóm vật phẩm khác có ngoại hình tương tự nhưng phẩm chất thấp, chờ người Bách Lý gia lấy ra dùng sẽ phát hiện những tài nguyên đó hoặc là hư thối hoặc là hàm lượng linh khí không đủ hoặc căn bản chính là một loại khác có hao tổn đối với tu vi gì đó…
Về phần đồ thật, đã sớm xoay một vòng chuyển vào tiểu kim khố của Mạc Trạch.
Trước mắt, Bách Lý Thần còn chưa biết của cải nhà bọn họ đã bị nam chính đào rỗng.
Lâm Sơ Dương sâu sắc thở dài, một thằng nhóc vốn dĩ rất thông minh, quả thực dưới vầng sáng nhân vật chính bao phủ tiến vào mặt hàng tiểu bạch chỉ số thông minh giá trị âm, ngoại trừ bị nam chính đùa giỡn thì chính là bị nam chính chơi, bộ dạng còn mẹ nó thật cao hứng thật tự hào, cậu cũng choáng rồi.
Tuy rằng hỏi qua rất nhiều lần, nhưng cậu vẫn muốn hỏi lại một lần, nội dung truyện đâu rồi?
Hệ thống: “Đừng cùng bổn hệ thống đàm luận nội dung truyện, vỡ thành như vậy trách ai chứ, càng đừng nói với bổn hệ thống là lỗi của nhân vật chính trọng sinh, nếu nhân vật chính không trọng sinh còn cần phải phí sức lực lớn như vậy đem cậu tới đây để uốn nắn nội dung lại à.”
Lâm Sơ Dương: “…” Cậu càng không có gì để nói.
Có điều những việc này có một chỗ tốt, gần như cách mỗi hai ba ngày Mạc Trạch sẽ lấy ra một ít đan dược cực phẩm đưa đến trước mặt cậu, rất ôn nhu nói: “Sư huynh, chúng ta phải tu luyện.”
Sau đó xé quần áo đánh ngã bẹp bẹp bẹp…
Tu luyện = song tu.
Mỗi lần Lâm Sơ Dương chỉ có thể sau khi xong việc khổ bức che mặt sau.
Ý kiến của ông đâu?
Cho dù là tình nhân thì cũng phải yêu nhau tôn trọng nhau nha thân ái!
Mỗi lúc thế này, Mạc Trạch đều sẽ rũ mắt xuống, lông mi thật dài run run lên, “Sư huynh chán ghét ta?”
Tim Lâm Sơ Dương cũng run run theo, “Ta không có.”
Mạc Trạch: “Vậy là sư huynh thích người khác? Chẳng lẽ sáng sớm gặp được A Hoa?” Vừa nói hắn vừa mặc lên bộ quần áo, còn đặc biệt lấy ra một thanh kiếm, đằng đằng sát khí đi ra ngoài.
Lâm Sơ Dương nhanh chóng cản người, “Ta liếc nhìn nàng thêm một cái chỉ là cảm thấy bộ dạng nốt ruồi trên mặt nàng rất nghệ thuật, không có ý tứ gì khác… palapalapala…”
Vai diễn của hai người thành công nghịch chuyển, sau một trận giải thích động viên thêm ấp ấp ôm ôm hôn hôn sờ sờ, rốt cục khiến Mạc Trạch buông kiếm đi làm điểm tâm.
Lâm Sơ Dương không nhịn được liền thở dài, cậu dễ dàng sao.
Mãi đến khi tiến vào nhà bếp Mạc Trạch mới chính thức bật cười, thế nào cũng thấy tinh thần sảng khoái.
Tuy nói quá trình dùng một tí tẹo thủ đoạn không nhận ra người như thế, nhưng chỉ cần kết quả đạt đến mục tiêu là được, áo lót nhà hắn không phải đã bắt đầu mềm dần sao.
Giống như vừa nãy vậy, dù cho dục vọng chiếm hữu của hắn rất biến thái, thì nhận được cũng chỉ có động viên cùng bao dung, không có trách móc nặng nề càng không có coi thường.
Cái cảm giác này, thật tốt…
Nhưng nếu có thể tiến thêm một bước nữa thì tốt hơn, chẳng hạn như cặp mắt kia chỉ có thể hiện ra hình bóng của hắn, chỉ nghĩ thôi đã có một loại sung sướng từ đáy lòng nhộn nhạo lan ra.
Lần nữa lên đường, trên mặt mấy người đều mang theo ý cười.
Đoạn đường này mấy người tạo thành một cái vòng lẩn quẩn, tâm tình Lâm Sơ Dương tốt, tâm tình Mạc Trạch liền tốt, tâm tình Mạc Trạch tốt, tâm tình Bách Lý Thần cũng sẽ không kém (hàng này lại bị nội gián nhà chúng ta lừa gạt), tất cả mọi người cao hứng, Vân Lạc tự nhiên cũng vui vẻ.
Về phần Chân Hoa, độ tồn tại quá thấp, tạm thời xem nhẹ.
Bầu không khí như vậy vẫn luôn duy trì đến một trấn nhỏ cách động phủ gần nhất, đêm đó, Bách Lý Thần hành động, y lén lút lẻn ra khách sạn, suất lĩnh một đám người Bách Lý gia tiến vào động phủ, sau khi thuận lợi vượt qua vài cơ quan trận pháp phía trước tất cả mọi người đều sơ ý, sau đó liền… khụ…
Thương vong nặng nề.
Bách Lý Thần dựa vào thân thủ tránh thoát một làn rồi lại một làn sóng cơ quan, có ngốc cũng biết mình bị gạt, phải gọi là nghiến răng nghiến lợi, tâm muốn giết Mạc Trạch đều có, có điều nhìn bảo tàng gần ngay trước mắt, y vẫn là quyết định lại xông lên một lần.
Vì vậy sau khi tổn hại không ít nhân thủ, cuối cùng bọn họ cũng coi như xông đến tàng bảo động, sau đó mang đầy hi vọng khát khao mở cửa đá ra, tựa như nhìn thấy vô hạn tài nguyên vẫy tay về phía bọn họ.
Vì phi thăng, hết thảy đều là đáng giá!
Nưhng sự thực chính là, tàng bảo động trống rỗng, đừng nói tài nguyên, sạch sẽ ngay cả tảng đá cũng không có.
Nếu Mạc Trạch đã thả người vào, làm sao có khả năng còn giữ đồ lại cho người ta lấy, sớm bảo thuộc hạ dời đi chỉ còn lại một cái xác không.
Bách Lý Thần hối hận đến ruột đều xanh, y hận, hận đến tim đều lạnh, nhân thủ lần này mang ra cơ bản đều là tinh anh trong tinh anh, hiện tại thua tiền hơn một nửa, không chỉ tổn thương nguyên khí của Bách Lý gia, ngay cả vị trí người thừa kế của y sợ cũng giữ không được.
Không có gia tộc che chở, dĩ nhiên y cũng không có tài nguyên hối lộ tông môn, đến lúc đó chỉ có thể từ đám mây rơi xuống đầm lầy, càng khó trở mình.
Nghĩ tới đây đâu chỉ giết Mạc Trạch, chính là lột da hắn uống máu hắn cũng không giải hận.
Cái này nhất định không thể nhẫn nhịn!
Khi y một thân sát khí mang theo đám người lấy tư thế liều mạng chạy về khách điếm, chưởng quỹ nói cho y biết, mấy người đồng hành kia đã đi, hơn nữa còn không tính tiền.
Đối diện cái tay vươn ra đòi bạc của chưởng quỹ Bách Lý Thần hung hăng co quắp khóe miệng, muốn nói ai ở thì tìm người đó đòi đi, nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời.
Nhân vật phản diện làm đến mức độ này, cỡ nào uất ức chứ!
Bên kia Mạc Trạch, Lâm Sơ Dương cùng Vân Lạc ngồi ở trên xe ngựa, Chân Hoa ở bên ngoài đánh xe.
Phương hướng xe ngựa tiến lên là một vùng núi, nghe đồn lối vào ma giới che giấu ở bên trong dãy núi này, chỉ là chưa từng có người chân chính tìm được.
Lâu dần mọi người liền cho rằng điều này chỉ là một truyền thuyết mà thôi.
Lâm Sơ Dương yên lặng liếc nhìn Mạc Trạch một cái, nhận được một khuôn mặt tươi cười lóe sáng.
Trên thực tế lời đồn này là thật, trong nguyên tác nam chính chính là từ cửa vào này tiến vào ma giới, chỉ có điều cái đoạn tình tiết kia cũng là bởi vì một em gái.
Nói trắng ra là nam chính bị lừa gạt đi vào, mà em gái lừa hắn thì lại là con gái nuôi của Ma tôn, còn nguyên nhân thì rất đơn giản.
Cha con mà, luôn có mấy phần tương tự như vậy, kết quả liếc mắt một cái liền bị em gái nhìn ra, dựa theo tính đa tình của Ma tôn lập tức khẳng định đây là nòi giống của cha nuôi, vì vậy lừa gạt về ma giới nhận thân.
Mà kết quả… Bạn có thể hi vọng một thánh nhân không tha thứ cho cha ruột sao, mặc dù đối phương rất khốn kiếp.
Kế tiếp chính là con trai ruột cùng con gái nuôi ma sát va chạm, cuối cùng sản xuất lửa tình, em gái thành công vào ở hậu cung, biểu thị chỉ cần có thể ở bên cạnh nam chính thì dù làm thiếp cũng không đáng kể.
Có điều, điều kiện tiên quyết để mấy tình tiết đó phát sinh chính là dưới tình huống nam chính không trọng sinh đồng thời không cong.
Hiện tại, ha ha.
Không thấy em gái Tuyết Dao còn ở bên ngoài kéo xe à.
Nữ chính đều đã lăn lộn thành như vậy, nhóm nữ phụ còn có thể phấn khởi sao?
Đây là một vấn đề rất nghiêm túc.
Nếu như, ừm… anh đây nói là nếu như, Mạc Trạch vẫn coi trọng em gái ma nữ xinh đẹp, anh phải làm sao đây?
Lâm Sơ Dương phát động não bổ tượng tượng một chút, sau đó quyết đoán quay đầu nhìn về phía bộ phận bên dưới phần eo bên trên phần đùi của Mạc Trạch.
Mẹ nó, thật muốn một cước đạp xuống!
Mạc Trạch bị ánh mắt mang theo dày đặc ác ý kia trừng theo bản năng kẹp kẹp chân, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, “Sư huynh?”
Lâm Sơ Dương không để ý tới hắn, chuyển hướng đối diện Vân Lạc, “Sư phụ, có thuốc khiến người ta ăn vào không lên được không?”
Vân Lạc nhìn nhìn cậu, vừa ngắm ngắm phía dưới Mạc Trạch: “Có, ngươi muốn làm gì?”
Lâm Sơ Dương: “Đồ dự bị.” Dám trêu hoa ghẹo nguyệt lừa dối tấm lòng ông ông liền cho anh không lên được, tuyệt đối!
Mạc Trạch: “…” Áo lót nhà mình lại não bổ cái gì vậy?
Thuốc vẫn là đến tay Sơ Dương, tiếp theo bị cậu ném vào túi trữ vật.
Hệ thống: “Khu tinh đan, hiệu quả, khiến người ta liệt dương, giá cả năm ngàn điểm, có bán ra hay không.”
Lâm Sơ Dương: …Bán
“Sư phụ có thể lại cho ta một viên không.”
Vân Lạc mê mang nói: “Ngươi muốn hai viên làm gì?”
Lâm Sơ Dương nghiêm túc giơ nắm đấm lên, nghĩa chính ngôn từ nói: “Đến lúc đó ta theo cùng hắn.”
Vân Lạc: “…”
Mạc Trạch: “…” Loại cảm giác quỷ dị đem ngươi độc đến liệt dương rồi lại theo ngươi cùng liệt dương này, không đề cập tới cũng được.
Hắn ho khan một tiếng, đem đề tài mở rộng, “Mục đích thực sự lần này sư phụ xuất hành hẳn là ma giới đi.”
Vân Lạc gật đầu một cái: “Ừm, đi tìm kẻ phụ lòng.”
Lâm Sơ Dương suýt chút nữa bị nước miếng của chính mình làm chết đuối, “Ha?”
Mạc Trạch giải thích: “Sư phụ nói là một loại linh thảo, gọi là phù tâm lãnh, biệt danh kẻ phụ lòng, nghe đồn chỉ có ma giới mới có cỏ này, còn dược tính… là một linh thảo cần thiết để luyện hồi dương đan.”
Lâm Sơ Dương: “Hồi dương đan là cái gì?”
Vân Lạc: “Xuân dược, chính là bản thay đổi của mấy tiểu dược hoàn cho các ngươi đó.” Nói xong dùng một loại ánh mắt ông là vì cuộc sống về đêm hài hòa của hai đồ đệ các ngươi mới quyết định chạy một chuyến như thế còn không qua đây quỳ tạ ơn nhìn Lâm Sơ Dương.
Lâm Sơ Dương hơi đau trứng, không biết hiện tại đạp đứt anh em nhỏ của Mạc Trạch còn kịp hay không…
Không đến hai ngày xe ngựa liền tiến vào bên ngoài dãy núi, nơi này địa hình phức tạp, có nhiều chỗ bị rừng sâu che khuất, quanh năm không thấy bóng người, có nhiều chỗ sương mù không tiêu tan, không có cách nào thấy vật, nguy hiểm ẩn giấu trong đó càng là đếm không xuể.
Cho nên liền cần có người dẫn đường.
Chung quy thì đời này Mạc Trạch chưa từng tới, vẫn là không tiện bại lộ mới đúng, mà nơi tìm dẫn dường tốt nhất chính là một cái thôn ở ngoài dãy núi.
Đời trước hắn cũng là làm như vậy.
Kỳ thực hơn phân nửa người trong thôn kia đều là người của ma tộc có huyết thống không thuần không có cách nào tu luyện bị ma giới đào thải.
Để cho bọn họ dẫn đường, ha ha…
Đương nhiên, điểm này Mạc Trạch không biết.
Cho dù nam chính là trọng sinh, thì bạn cũng không thể hi vọng hắn biết được hết thảy chi tiết nhỏ đúng không, giống như thức ăn hôm nay ba đồng ngày mai lại là bốn đồng vậy, nam chính cũng coi như là làm chuyện lớn, sẽ để ý cái này?
Lúc này tầm quan trọng của nội dung truyện liền đi ra, Lâm Sơ Dương nở nụ cười, làm một tên độc giả tốt, cậu chính là từng đọc phiên ngoại đó!
Hết