Xuyên Tâm Lệnh (Tình Nhân Tiễn)

Chương 18: Tử chiến dưới triền đồi


Đọc truyện Xuyên Tâm Lệnh (Tình Nhân Tiễn) – Chương 18: Tử chiến dưới triền đồi

Triển Mộng Bạch từng biết ý chí cầu sống của lão nhân tại khu Mê lâm mãnh liệt như thế nào, thì làm sao tin được cái việc lão tự sát?

Bất giác, chàng sôi giận mắng luôn :

– Câm ngay cái mỏm thối của ngươi! Ngươi…

Phong Nhập Tùng bật cười khanh khác, chận lời :

– Ta nói có sai đâu? Quả thật ngươi không tin mà!

Triển Mộng Bạch quát :

– Ai tin được câu chuyện quái đản do ngươi bịa đặt?

Phong Nhập Tùng cao giọng tiếp :

– Lão ta đòi rượu thịt? Thì hai người đó răm rắp tuân theo, không tròn một ngày, đưa rượu thịt đến cho lão. Thuốc độc không hại chết lão, đói khát không hại lão chết, nhưng cái no đủ lại làm cho lão táng mạng! Có rượu, có thịt, một con người từng nhịn ăn uống suốt hai mươi năm dài, tự nhiên phải ham, và ăn và uống bằng thích! Ăn uống quá độ, một lần bù cho hai mươi năm, lão trướng bụng lên mà chết!

Hắn bật cười ha hả, tiếp luôn :

– Con chó đói quá, phải cả phân, huống hồ con người đang lúc đói lả lại có rượu thịt!

Triển Mộng Bạch quát :

– Vô lễ! Câm miệng lại!

Phong Nhập Tùng thấy chàng càng nghe càng khó chịu, hắn lại càng hăng :

– Lão ta, thóch chứa trăm xe, tài cao vạn trượng, song vẫn còn là con người, chứ chưa phải là hiền phải thánh, lão ăn hồng hộc như một gã thất phu, lỗ mãng, ăn như vậy không chết sao được.

Hắn còn thốt nhiều lời mỉa mai nữa, cố chọc tức Triển Mộng Bạch.

Dĩ nhiên, chàng phải phẫn nộ với sự trào lộng của hắn trên niềm đau khổ, trên điều bất hạnh của một người từng giáo huấn hắn thành tài, giúp hắn thành danh.

Không thể dằn lòng được nữa, hắn rút kiếm lướt tới liền.

Phong Nhập Tùng bật cười cuồng dại :

– Ngươi vội gì muốn chết gấp thế? Thất Chỉ Ông chết rồi, thì ngươi đừng hòng sống sót!

Đoạn hắn tán :

– Kiếm pháp khá đó nhé!

Thoáng mắt song phương trao đổi năm sáu chiêu rồi, và tiếng cuối của Phong Nhập Tùng dứt đúng lúc hắn đánh ra chiêu Lôi Đình Bôn Phát.

Nhưng, kiếm pháp của Triển Mộng Bạch như nước tràn bờ, từng lượn tiếp theo từng lượn, ào ào, không hề nhượng bộ cái khí thế của đối phương.

Triển Mộng Bạch thầm nghĩ, nếu hôm nay chàng không giết được hắn, thì chàng cũng phải tán mạng dưới bàn tay của hắn.

Một hắn, chàng không ngại lắm. Chàng chỉ sợ người em gái của hắn xuất hiện bất ngờ, rồi cả hai liên thủ hiệp công, lúc đó chàng khó lòng đối phó.

Phong Nhập Tùng chưa chịu xuất toàn lực, chỉ đưa ra những hư chiêu, để quan sát, đo lường tài nghệ của Triển Mộng Bạch.

Ngờ đâu, qua hơn mười chiêu, Triển Mộng Bạch trở nên hung hản lạ thường, tả chưởng, hữu kiếm, giao chuyển chớp nhoáng, nên khí thế mãnh liệt không tưởng nổi.

Chàng dồn Phong Nhập Tùng vào thế thủ rất nhanh chóng.

Phong Nhập Tùng nhận ra, dù chàng còn nhỏ tuổi, song tài nghệ ngang ngửa với Thất Đại Danh Nhân, y không khỏi sợ thầm.

Chính kiếm pháp của Triển Mộng Bạch mới làm cho y kinh khiếp hơn hết. Bởi chàng có cái lối múa kiếm cực kỳ oai mãnh, phát huy rõ rệt cái bá khí rợn người, y từng chạm trán với vô số cao thủ, song chưa gặp được một nhân vật nào biểu hiện mãnh liệt cái khí thế đó.

Y thầm nghĩ :

– Nếu để cho hắn chuyên luyện sở học trong vòng mười năm nữa, thì trên đời này chẳng còn ai trị hắn nổi! Hắn sẽ trở thành bá chủ võ lâm là chắc!

Y quyết tâm hạ sát Triển Mộng Bạch ngay trong đêm nay!

Lập tức, y thay đổi đấu pháp, chiêu thức đưa ra vừa ngụy dị vừa tàn độc, thiên biến vạn hoá, cũng oai mãnh, cũng ôn nhu, cũng kiên cường, cũng linh ảo, chẳng kém Triển Mộng Bạch chút nào.

Về tài nghệ, y có phần trội hơn Lam đại tiên sinh và Đế Vương cốc chủ.

Triển Mộng Bạch cũng từng chạm trán với một số cao nhân, song những vị đó có lối đánh đường đường chính chính, dùng những chiêu thức quang minh chính đại, không hề để mất cái thể thống thân phận.

Chàng chưa hề thấy ai có lối đánh vung vít như Phong Nhập Tùng, bất chấp cả những chiêu tuy độc, nhưng rất hèn hạ.

Hai mươi chiêu nữa lại qua, Triển Mộng Bạch nhận thấy khó đối phó với đấu pháp kỳ quái của Phong Nhập Tùng.

Triển Mộng Bạch dùng cả hai tay, tả thì chưởng nhu, hữu thì kiếm cương, nhu cương tương tế, tuy yếu song không bại.

Chàng vung kiếm, cái thế không mạnh hơn địch, song mỗi thế đánh ra là mỗi xung kích.

Y nhìn quanh, chợt cười lạnh, khích :

– Người ta đồn, Triển Mộng Bạch là một niên thiếu anh hùng, tài nghệ quán thế, bây giờ ta mới biết, bất quá chỉ có vậy thôi! Thì ra, lời truyền thuyết thật khó tin!

Triển Mộng Bạch bĩu môi :

– Ngươi đừng khích ta quăng kiếm, dùng tay không đánh với ngươi! Bình sanh ta không hề dùng kiếm đánh với người tay không, nhưng đối với ngươi lại khác, bởi ngươi là một ác đồ, sát sư, phản môn! Ta có quyền dùng mọi thủ đoạn diệt trừ ngươi!

Phong Nhập Tùng giật mình, thầm nghĩ :

– Gã này thông minh quá, đoán đúng cái ý của ta!

Điều đó chẳng đáng lấy làm lạ.

Bởi, ngày trước, tại Luyện Hồn Đầm, khi lừa được tên mang thức ăn cho nhà sư mày xám, lên đến động chế luyện Tình Nhân tiễn, chàng lại bị gạt mà quăng kiếm đi, thành ra để xổng địch nhân.

Có kinh nghiệm đó rồi, khi nào chàng để bị lừa lượt thứ hai?

Phong Nhập Tùng thất vọng, đành phải dở hết tài năng ra đối phó.

Tài nghệ và kinh nghiệm của y, đành là trội hơn Triển Mộng Bạch, song muốn sát hại chàng, cũng chẳng phải là việc dễ làm.

Cho nên, y cố dè dặt tiêu hao khí lực, chờ cơ hội, vì biết rằng cuộc đấu phải kéo dài lâu, nếu nóng nảy gấp công, thì bất lợi cho cuộc chiến về khuya.

Triển Mộng Bạch sử dụng tất cả tuyệt chiêu đã học được. Song phương đã trải qua trên hai trăm chiêu.

Địch phát động trước, giành tiên cơ, thì chàng phải phòng thủ nghiêm mật.

Nhưng, như lần trước, Phong Nhập Tùng lại lui về phía hậu, đúng bảy thước.

Lần này, Triển Mộng Bạch không còn sững sờ nữa, vừa vọt ngược về phía hậu, chàng tiến theo liền, giành tiên cơ, song y phòng thủ quá nghiêm mật, chàng không làm được gì.

Chàng cực kỳ phẫn nộ, chưa biết phải đối phó cách nào, thừa cơ hội đó, Phong Nhập Tùng lại tung người lên, vung hai tay đánh tới, liên tục chưởng phong cuốn đi ào ào.

Y cũng vẫn đánh ra chiêu Xuân Phong Sơ Đẳng như trước, thoạt tiến, thoạt lùi, tiến là xuất chiêu, lùi là thủ kín, thân hình di động như quỷ chợt hiện chợt ẩn.

Triển Mộng Bạch hết sức kinh ngạc tự hỏi đối phương có ý tứ gì lại cứ dùng một chiêu thức đó tấn công chàng, tấn công chưa đến đích lại lùi, lùi rồi lại tiến.

Chẳng khác nào y khai diễn một trò đùa, trừ ra y nổi cơn điên bất thình lình.

Trong võ lâm, từ cổ chí kim, không một cao thủ nào dùng một chiêu đến nhiều lượt trong một cuộc đấu.

Tuy nhiên, dù y có ý tứ chi, chàng cũng bất cần, bởi chàng nghĩ rằng chẳng lẽ cứ đứng đây mà nhìn y làm trò đùa?

Tả chưởng, hữu kiếm, chàng xuất chiêu Vạn Lý Phi Hồng, vừa lướt tới nửa chừng thì cứ để kiếm công luôn, còn chưởng thì thu về phòng thủ.

Thế công mạnh như thiên lôi giáng búa, thế thủ chắc như vách sắt tường đồng.

Công và thủ nghiêm bị như vậy là tuyệt diệu lắm rồi, song chàng không khỏi một sơ hở.

Cái sơ hở đó, là chàng phải phân tán công lực ra làm hai phần. Do đó, chẳng phần nào được toàn vẹn công cũng như thủ, bất quá hình thức thì tròn kín, nhưng hậu thuẫn không vững lắm, vì nội lực không tập trung.

Đối phó với một địch thủ như Phong Nhập Tùng, vô hình chung chàng đã lộ sơ hở đó là bất lợi vô cùng.

Phong Nhập Tùng sở dĩ áp dụng đấu pháp quái dị đó là để chọc tức Triển Mộng Bạch, nếu chàng không giữ được bình tĩnh thì y có cơ hội thủ thắng ngay.

Khi thấy chàng đánh ra chiêu Vạn Lý Phi Hồng, y hết sức mừng.

Và y không còn lùi nữa, lập tức vung cả đôi tay, nhập nội vào vùng kiếm quang của Triển Mộng Bạch.


Y sử dụng chiêu Phân Quang Tróc Ảnh, một kiếm chiêu có lợi mà cũng rất có hại. Nếu người sử dụng kiếm không để lộ sơ hở, thì chẳng khi nào y dám liều như vậy!

Triển Mộng Bạch biến sắc, biết mình thất thế rồi, có muốn sửa chữa cũng chẳng kịp nào.

Chàng nghe cánh chỏ tê buốt, rồi bàn tay lỏng ngón thanh kiếm rơi xuống đất.

Phong Nhập Tùng đánh thốc luôn hai tay vào Triển Mộng Bạch.

Dù rơi kiếm, Triển Mộng Bạch không hề rối loạn tâm thần, khoát tay tả hộ vệ phần trước ngực, song cánh tay đó chỉ còn nửa phần công lực, thì làm sao chống đối nổi cả hai tay của Phong Nhập Tùng với toàn lực?

Song phương chạm tay, một tiếng bình vang lên, Triển Mộng Bạch nghe toàn thân rung động, cánh tay buông xuôi, khí huyết cuộn trào chập chờn lùi lại, rồi ngã xuống.

Nhưng, Phong Nhập Tùng không để cho chàng ngã, vươn tay hữu theo thủ pháp Kim Ty Phân Triền, uống vòng câu móc giữ chàng lại, chụp luôn vào mạch môn chàng, đồng thời xòe tay vồ chặt vào yết hầu chàng.

Tay hữu tê dại, tay tả bị chận mạch môn, Triển Mộng Bạch làm sao phản kháng?

* * * * *

Nam Yến và Tiêu Phi Vũ đi một vòng bên ngoài khách sảnh, không gặp Kim Phi đâu cả.

Nam Yến hết sức khẩn trương, luôn luôn dậm chân thình thịch kêu khổ.

Tiêu Phi Vũ phải trấn an :

– Cậu và Đỗ Vân Thiên đều là các lão thành, tuổi sáu bảy mươi, không lẽ còn nông nổi như thiếu niên nữa? Biết đâu họ…

Nàng cười nhẹ tiếp :

– Biết đâu họ chỉ tìm một nơi thanh vắng nào đó, không ai biết đâu, để ấn chứng võ công suông, xem ai cao ai thấp vậy thôi…

Nam Yến thở dài :

– Ngươi biết gì? Đỗ Vân Thiên có cái hiệu là Ly Huyền Tiễn, mà tên buông ra rồi, có ai thu lại được? Mà cậu ngươi càng già càng nóng tánh hơn lửa, hai người đó nếu động thủ với nhau rồi, là phải một còn một mất, không vậy là không thôi!

Tiêu Phi Vũ làm sao không hiểu điều đó?

Đang đi, bỗng họ nghe một tiếng động trong khóm hoa gần đó.

Tiêu Phi Vũ và Nam Yến đồng loạt hỏi gấp :

– Ai?

Người trong khóm hoa không đáp, mà lại tung mình lên cao, thân pháp cực kỳ linh hoạt.

Nam Yến và Tiêu Phi Vũ cùng giật mình, cùng nhìn nhau một thoáng, rồi buột miệng thốt :

– Theo ngay!

Họ lập tức giở thuật khinh công, đuổi theo người đó.

Người chạy trước thoạt bay cao, thoạt đáp xuống thấp, nhẹ nhàng như chim én, vượt qua các khóm hoa, chui mình vào tàng cây vút lên không, cứ phía trước mà chạy mãi.

Thỉnh thoảng người đó dừng lại, như chờ đợi Nam Yến và Tiêu Phi Vũ theo kịp.

Không lâu lắm, kẻ chạy người đuổi đến một vùng hoang vắng lạnh lùng, nơi đó cây cối rất sầm uất, hoa và cỏ lưa thưa, hiển nhiên họ đã rời xa khuôn viên họ Đường rồi.

Người chạy trước vút tung bổng mình lên không, lôn đi mấy vòng, vọt đi mất dạng.

Nam Yến và Tiêu Phi Vũ không bỏ, nhắm hướng đuổi theo song người đó không còn xuất hiện nữa.

Nhưng, trong vùng cây rậm rạp, có tiếng quát tháo vang lên.

Cả hai giật mình, bỏ luôn người đó, cùng chạy bay vào chỗ vừa phát xuất tiếng quát tháo.

Không lâu lắm, họ thấy hai bóng người đang đánh nhau ác liệt.

Đúng rồi, chính là Đỗ Vân Thiên và Kim Phi!

Nam Yến và Tiêu Phi Vũ đồng kêu lên một tiếng rồi cùng chạy bay tới.

Nhưng Đỗ Vân Thiên và Kim Phi đang say cuộc, không nghe họ la lên.

Quanh cục trường, cây đổ, càng gãy, lá rơi, lớp đất, dấu đất còn mới, dấu gãy còn mới, nhựa cây chảy ròng ròng, điều đó chứng tỏ áp lực của cả hai gây nên.

Có lẽ họ đánh nhau từ lâu rồi, từ cái lúc Nam Yến phát hiện ra sự vắng mặt của Kim Phi.

Và song phương đồng tài, đồng sức nên cuộc đấu mới kéo dài cho đến bây giờ.

Cũng có mấy ám khí cắm vào những thân cây quanh đó, ám khi do họ phóng ra, song họ không phải là những tay thiện nghệ, nên chẳng ai phóng trúng đối phương.

Đỗ Vân Thiên thì có đấu pháp âm nhu, còn Kim Phi lại chuyên về dương cương, hai võ công tương khắc, nhưng chưa bên nào khắc chết được bên nào.

Thành ra, chưa ai chiếm được ưu thế.

Nam Yến đến nơi, kêu to :

– Kim huynh, dừng tay lại, được không?

Bây giờ, Kim Phi và Đỗ Vân Thiên mới nghe lọt, cả hai cùng giật mình.

Họ giật mình vì họ âm thầm dẫn nhau ra thế mà vẫn có người biết được và theo họ đến đây!

Đỗ Vân Thiên lập tức nhảy ra khỏi vòng chiến, xa ngoài mấy thước.

Kim Phi hỏi :

– Ngươi nhận bại?

Đỗ Vân Thiên cười lạnh :

– Chơ cho viện thủ của ngươi cùng vào một lượt, ta tiếp tục giao đấu cũng không muộn!

Kim Phi nổi giận :

– Nói nhảm!

Lão nhảy ra ngoài, chụp một cành cây, rồi bẻ gãy ra thành hai đoạn.

Đỗ Vân Thiên lấy làm lạ, hỏi :

– Ngươi làm cái gì thế?

Kim phi cao giọng :

– Nếu có một người nào tiếp trợ ta, dù chỉ là một quyền, ta cũng nhận bại. Nếu ta không giữ lời thề thì ta sẽ như cành cây này!

Kim phi nhìn Nam Yến :

– Nàng tới đây làm gì?

Nam Yến thở hỗn hễn :

– Kim huynh thôi đánh nhau có được không?

Kim Phi lắc đầu :

– Song phương đang tử chiến, nếu ngu huynh dừng ta, lão Đỗ lại không dừng, đánh chết ngu huynh đi, hiền muội nỡ để cho nguy huynh chết vô lý như vậy sao?

Nam Yến sững sờ, không còn nói gì được nữa.

Tiêu Phi Vũ cũng không nghĩ ra cách nào để để cho cả hai dừng cuộc đấu.

Lúc đó, Kim Phi và Đỗ Vân Thiên lại nhào tới tranh phong.

Kim Phi càng đáng càng tấn công dữ dội, huống chi trước mặt Nam Yến, y càng không thể giảm oai phong!

Đỗ Vân Thiên càng đánh càng cảm thấy sợ hãi khi phải đối phó với một Kim phi mà võ công đã tiến xa hơn với Kim Phi ngày trước.

Càng đánh, lão càng kinh hãi, do đó khí thế phải suy nhượt, mà khí thế suy nhượt rồi, là chỉ còn chờ bại thôi!

Kim Phi đánh sang một chiêu.


Đỗ Vân Thiên không tránh, không né, ngang nhiên tiến lên, vung tay nghinh đón.

Một tiếng bình vang lên, bốn bàn tay chạm nhau dính lại đó!

Chẳng những Nam Yến và Tiêu Phi Vũ cùng biến sắc, họ biết là cả hai đã dùng chân lực tranh hơn kém rồi. Và khi hai người bắt đầu giai đoạn tỷ thí chân lực thì không còn cách gì phân khai được nữa.

Mà Kim Phi cũng kinh hãi, không tưởng là Đỗ Vân Thiên dám dùng một chiêu sát thủ như vậy!

Đỗ Vân Thiên đã không mong gì thủ thắng trước Kim Phi, y quyết định dùng chiêu này để cho dù lão bại, Kim Phi vẫn phải trả một giá rất đắc.

Thần sắc hai người mỗi lúc một nghiêm trọng, mồ hôi đọng thành những giọt to rơi xuống.

Chân của cả hai bắt đầu lún xuống!

Nhìn lại, thấy chân họ lún xuống, đất lún dần, lún dần, lún trọn bàn chân rồi.

Nam Yến nắm tay Tiêu Phi Vũ bóp mạnh cơ hồ không dám nhìn vào cuộc đấu nữa.

Tiêu Phi Vũ thì trừng mắt nhìn không chớp.

Họ biết, hoặc Đỗ Vân Thiên, hoặc Kim Phi trong hai người phải có một, bất cứ phút giây nào sẽ ngã xuống.

Và ngã xuống rồi, là vĩnh viễn không còn đứng lên được nữa!

* * * * *

Nếu Phong Nhập Tùng chặt nhẹ bàn tay thôi, thì cánh táy của Triển Mộng Bạch đứt lìa!

Vừa lúc đó, bỗng có tiếng quát vang :

– Phong Nhập Tùng! Hãy xem ai đây!

Phong Nhập Tùng nhìn về hướng tiếng quát, chợt biến sắc.

Một đại hán đứng không xa, tay tả nắm một nữ nhân, tay hữu cầm thanh đao chĩa vào yết hầu người đó.

Nghe tiếng hét, Triển Mộng Bạch không cần nhìn cũng biết là Hoàng Hổ.

Hoàng Hổ lôi nữ nhân tới, quát :

– Muốn cho em gái ngươi sống, ngươi hãy buông Triển đại ca ra ngay!

Thì ra, nữ nhân là Phong Tán Hoa!

Phong Tán Hoa bỏ xõa tóc, mặt tái mét, chừng như khí lực tiêu tan hết rồi.

Trong khi Phong Nhập Tùng tìm Triển Mộng Bạch, nàng dụ dẫn Hoàng Hổ, để hai anh em đồng thời tru diệt đối thủ từng khiêu chiến họ khắp sông hồ.

Ngờ đâu, Phong Tán Hoa lại bị Hoàng Hổ chế trụ. Sự biến hoá đó ngoài chỗ dự liệu của họ, cái tâm kế thâm trầm, mà họ tưởng là tuyệt diệu, giờ đây đổ vỡ hoàn toàn.

Phong Nhập Tùng biến sắc mặt như màu tro đất.

Triển Mộng Bạch chỉ thấy một Phong Nhập Tùng xuất hiện, nghi ngờ Phong Tán Hoa tìm cách ám toán chàng khi giao đấu với Phong Nhập Tùng. Chuyện xảy ra thế này, thực là ngoài sự tưởng tượng của chàng.

Trong khi Phong Nhập Tùng đang kinh hãi vì sự xuất hiện của Hoàng Hổ, Hoàng Hổ bật cười sang sảng :

– Ngươi có nghe rõ không, Phong Nhập Tùng, sao ngươi còn chưa buông Triển đại ca ra!

Phong Nhập Tùng nhìn em gái, nàng xuôi vai, cúi đầu dáng ủ rũ thảm bại.

Tình huyết nhục bất giác dao động, y hét lên :

– Ngươi buông tay trước đi!

Triển Mộng Bạch thầm nghĩ :

– Buông không được đâu! Hắn giảo quyệt lắm! Đừng để bị lừa!

Chàng chưa kịp cảnh cáo Hoàng Hổ, Hoàng Hổ đã bật cười lạnh, đáp :

– Ta buông, mà ngươi không buông thì sao? Ta khi nào mắc kế ngươi!

Triển Mộng Bạch mừng thầm, nghĩ :

– Không ngờ một kẻ lỗ mãng như Hoàng lão đệ lại biết đề phòng chu đáo như vậy!

Phong Nhập Tùng cau mày, lấy làm khó nghĩ.

Y đã nhận thức võ công của Triển Mộng Bạch, nếu buông tha chàng lần này, có khác nào thả cọp về rừng! Mà không buông, chẳng lẽ để cho em gái chết?

Trên đời, có hai anh em nào mà lại chẳng thương? Huống chi, Phong Nhập Tùng và Phong Tán Hoa từng sống chết có nhau trên khắp nẻo sông hồ, đồng vinh nhục, đồng an nguy, nửa bước không rời?

Tình cảm của họ, ngoài ruột thịt còn có cái tình bằng hữu, đồng chí, đồng tâm?

Thấy cái dáng ủ rũ của Phong Tán Hoa, y cũng điếng ruột rồi, huống hồ nhìn em bị sát hại?

Hoàng Hổ nháy mắt ra hiệu với Triển Mộng Bạch, ngầm bảo là mình thắng thế rồi.

Với niềm đắc ý, y giục :

– Nhanh lên Phong Nhập Tùng! Hãy cho ta biết ý của ngươi đi!

Bỗng, Phong Nhập Tùng cười lạnh :

– Ta thắng Triển Mộng Bạch do tài năng, còn ngươi thắng em ta, là do mưu kế. Nếu bắt buộc phải làm cuộc trao đổi, thì cuộc trao đổi này không công bình!

Hoàng Hổ cười lớn :

– Hay cho cái tên thất phu chẳng biết liêm sỉ là gì! Nào có phải ngươi thắng đại ca ta bằng võ công đâu? Ba lần xuất chiêu Phong Y Sơ Động đó, chẳng phải là mưu kế là gì?

Ngươi giải thích cho ta nghe đi nào?

Phong Nhập Tùng sững sờ, thầm nghĩ :

– Hay là hắn dùng bặc đại trí nên xem như ngu ngốc?

Phong Tán Hoa càng lúc càng ủ rũ cực độ, Phong Nhập Tùng đau xót vô cùng.

Bỗng, y sanh ra một kế, hét lớn :

– Ta buông Triển Mộng Bạch đây, ngươi buông em ta ra đi!

Y ngầm vận công, toan đả thương Triển Mộng Bạch, dù chàng có sống, trở lại với Hoàng Hổ, cũng phải chịu tàn phế suốt đời.

Ngờ đâu, y chưa hạ thủ, Hoàng Hổ đã quát to :

– Ta cảnh cáo cho ngươi biết, nếu ngươi ám toán đại ca ta, thì ta giết em ngươi ngay!

Liệu mà giữ gìn ý tứ đấy, đừng để bàn tay ta táy máy mà rồi phải khóc hận cốt nhục thâm tình!

Phong Nhập Tùng kinh hãi, lại nghĩ :

– Hắn bên ngoài xem thì chất phác, song bên trong lại thâm trầm cực độ! Đáng sợ thật!

Không còn làm gì được nữa, y buông Triển Mộng Bạch ra, rồi lùi lại mấy bước, hỏi :

– Được chưa?

Hoàng Hổ cười lớn :

– Thông minh đấy! Bọn ta không phải là những người thất tín đâu!

Y buông tay, rồi bảo :


– Lại đây mà lãnh em ngươi!

Phong Nhập Tùng vọt mình tới, dìu Phong Tán Hoa, nhận thấy toàn thân nàng nhũn lại, bất giác nổi giận, gào lên :

– Ngươi đánh nàng trọng thương!

Hoàng Hổ cười lạnh :

– Ai đánh nàng chứ! Chính nàng thọ thương lúc nào chẳng rõ, đáng lý thì không nên vọng động, nàng lại đi tìm ta, gây sự! Hại người không được trở lại hại mình, tự nàng chuốc khổ, nào phải do ta?

Phong Nhập Tùng nghiến răng, nhìn Hoàng Hổ, nhìn Triển Mộng Bạch gằn từng tiếng :

– Tốt! Sau một năm, chúng ta sẽ lại gặp nhau!

Y dìu Phong Tán Hoa đi luôn.

Nếu Phong Tán Hoa không thọ thương, y còn liều đánh một trận. Nhưng Phong Tán Hoa trong tình trạng đó, thì còn mong gì thủ thắng? cho nên y đành ôm hận mà đi.

Hoàng Hổ hét lớn :

– Với võ công đó, hai ngươi thừa sức lập nên thinh danh lừng lẫy giữa sông hồ, nhưng hai ngươi không diệt nổi lòng tham vì tánh đố kỵ, chỉ muốn làm một cao thủ đệ nhất trong thiên hạ, nên cứ làm những việc hại người để rồi hại người không được thành ra trở lại hại mình!

Vũ trụ bao la, trong thiên hạ thiếu chi người tài giỏi hơn hai người? Lớp trước tà, thì lớp sau tiến lên, như sóng biển tiếp nối, hai người làm sao tận diệt anh hùng của nhiều thời đại nối tiếp? Cho các ngươi biết, người ta đã bắt đầu không thừa nhận các ngươi là đệ nhất cao thủ nữa rồi đó!

Phong Nhập Tùng định đi luôn, nghe thế xám mặt, dừng chân quay đầu, cao giọng hỏi :

– Kẻ nào dám phủ nhận cái danh đệ nhất cao thủ của ta?

Y hung bạo, giảo quyệt, song lại hiếu thắng, không chịu nổi những lời khích.

Hoàng Hổ cười vang :

– Ai khám phá được bí mật về Tình Nhân tiễn, người đó mới dám mang danh đệ nhất cao thủ trong thiên hạ! Nếu ngươi không phục, thì cứ thi đua! Bằng ngươi ngán sợ Tình Nhân tiễn, thì nên chuẩn bị quy ẩn là vừa!

Phong Nhập Tùng cười lạnh :

– Tình Nhân tiễn là cái quái gì chứ? Ta sẽ khám phá cho các ngươi xem!

Y cúi xuống, nói gì đó với Phong Tán Hoa, rồi dìu nàng đi luôn.

Triển Mộng Bạch thấy Hoàng Hổ dùng mấy tiếng mà khích được Phong Nhập Tùng trở thành thù địch của chủ nhân Tình Nhân tiễn, hết sức kinh ngạc, cho là một việc lạ kỳ, không tưởng nổi là Hoàng Hổ bỗng nhiên trở nên lanh lợi như vậy được!

Chàng cười nhẹ :

– Người ta nói, kẻ sĩ cách ba hôm là trố mắt trông nhau! Không ngờ tại hạ vừa biệt lão đệ nửa ngày, mà lão đệ vượt tiến quan trọng! Lão đệ làm được nhiều việc đáng giá quá chừng! Chiến thắng Phong Tán Hoa, cứu nạn tại hạ, hai điều đó chẳng nói làm chi, chính cái sự hoạt bát của lão đệ mới đáng chú ý!

Vì cái chỗ giao tình thâm hậu hơn ruột thịt, chàng không cần phải tạ ơn cứu mạng.

Hoàng Hổ bật cười ha hả :

– Đại ca tưởng những lời nói đó, do chính tiểu đệ nghĩ mà thốt ra?

Triển Mộng Bạch sửng sốt :

– Những lời nói đó, do chính miệng lão đệ phát xuất? Chẳng lẽ có một đệ tam nhân nào ẩn nấp nơi mình lão đệ mà mượn miệng nói thay?

Hoàng Hổ vẫn cười :

– Gần như vậy đó, đại ca! Có người rỉ bên tai tiểu đệ từng lời, tiểu đệ cứ lập lại y theo mà thôi! Chẳng qua, người đó dùng thuật truyền âm nhập mật, nên chẳng ai trông thấy!

Triển Mộng Bạch trố mắt :

– Ai?

Hoàng Hổ chưa kịp đáp, một người nào đó đáp thay :

– Lão phu!

Một lão nhân vận áo vàng từ trong chỗ tối bước ra, miệng điểm nụ cười, nhưng mặt lạnh như tiền.

Triển Mộng Bạch vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ, kêu lên :

– Nhạc phụ cũng đến nơi này?

Người áo vàng đó, chính là Đế Vương cốc chủ Tiêu Vương Tôn!

Tiêu Vương Tôn thốt :

– Tất cả đề bỏ đi hết rồi, sơn cốc vắng lạnh lạ lùng, lão phu cũng xuất ngoại luôn, các vị đi trước, lão phu theo sau liền.

Hoàng Hổ thở dài :

– Nếu không có tiền bối, Hoàng Hổ này đêm nay đã thành ma rồi!

Triển Mộng Bạch lấy làm kỳ :

– Sự tình như thế nào?

Hoàng Hổ giải thích :

– Khi tiểu đệ tỉnh rượu, thì đại ca biến đi đâu mất, còn các vị kia thì nằm la liệt trên nền đại sảnh. Tiểu đệ nghe cổ họng khô như cháy, vội quơ mấy bình trà, song bình nào cũng cạn ráo, chẳng còn một giọt nhỏ…

Triển Mộng Bạch cười nhẹ :

– Tại hạ đã nốc hết rồi, còn gì?

Hoàng Hổ tiếp :

– Tiểu đệ mang bình lần ra phía sau, tìm nước uống, bỗng thấy một bóng người, cách xa xa ở phía trước mặt vẫy tay, gọi tiểu đệ…

Triển Mộng Bạch hỏi :

– Có phải là Tiêu lão tiền bối chăng?

Hoàng Hổ lắc đầu :

– Người đó buôn tóc xõa dài, vận chiếc áo cũng dài, bởi y đứng trong bóng tối, tiểu đệ không nhìn mặt được, tiểu đệ do dự.

Y mỉm cười, rồi tiếp :

– Vừa lúc đó, Tiêu lão tiền bối dùng thuật truyền âm nhập mật cho tiểu đệ biết. Biết được rồi, tiểu đệ giật bắn mình.

Triển Mộng Bạch trố mắt :

– Lão nhân gai nói gì?

Hoàng Hổ đáp :

– Lão nhân gia cho biết tên họ người đó, và bảo tiểu đệ cứ yên trí mà đi. Đại ca cũng biết tiểu đệ có cái gan lì, hễ nói đi là đi ngay!

Triển Mộng Bạch và Đế Vương cốc chủ cùng cười.

Hoàng Hổ tiếp :

– Người đó có thuật khinh công rất cao, dẫn dụ tiểu đệ một lúc lâu, qua nhiều đoạn đường mới chịu lộ diện. Chính là một nữ nhân, mà chính là Phong Tán Hoa đó, đại ca! Tiểu đệ nói, có phải nàng tìm tiểu đệ tỷ thí ám khí không?

Y là con người bộc trực, chỉ biết đi thẳng vào việc chứ không hề tra trước cứu sau, nên không hỏi nàng tại sao vi bội lời thề, không ước hẹn trước để giao đấu đàng hoàng, mà lại âm thầm tìm nhau động thủ.

Chẳng qua, Phong Tán Hoa muốn trừ diệt Hoàng Hổ một cách êm thấm vậy thôi. Mất Hoàng Hổ rồi, dù Triển Mộng Bạch có thoát chết khỏi tay anh nàng, cũng không còn đáng sợ nữa!

Nàng đang mang nội thương, song thừa sức thắng Hoàng Hổ.

Nàng có biết đâu, Tiêu Vương Tôn ngầm trợ giúp Hoàng Hổ, dùng truyền âm nhập mật chỉ điểm cho y từng chiêu thức một, do đó y luôn luôn chiếm tiên cơ.

Phong Tán Hoa nổi giận, dốc toàn lực quyết giết Hoàng Hổ. Nàng xuất thủ nhanh quá, Tiêu Vương Tôn không chỉ điểm kịp cho Hoàng Hổ ứng phó.

Khi nào nàng biết được Tiêu Vương Tôn ẩn mình cạnh cuộc chiến? Nàng dồn Hoàng Hổ mãi, về một góc núi, đến lúc đó thì Hoàng Hổ không còn lùi được nữa.

Trong một phút giây bất ngờ, nàng vung chưởng đánh tới, Hoàng Hổ không còn cách nào khác hơn là đưa tay ra liều chận.

Bỗng một bàn tay đặt nơi lưng y, từ bàn tay đó một đạo lực chuyển sang, dạo lực dồn ra tay, hai tay song phương chạm nhau, nàng bị bắn vồng lên không, bay ngược lại rơi xuống.

Triển Mộng Bạch biết là Tiêu Vương Tôn tiếp trợ Hoàng Hổ bức thoát Phong Tán Hoa.

Hoàng Hổ bật cười khoái trá, tiếp :

– Rồi Tiêu lão tiền bối bảo tiểu đệ áp giải nàng đến đây, tiểu đệ trông thấy đại ca, rồi.. rồi…

Triển Mộng Bạch mỉm cười :

– Việc sau, tại hạ hiểu, còn rồi.. rồi cái gì nữa!

Hoàng Hổ cười hì hì :

– Rồi… không cần nói nữa!

Tiêu Vương Tôn thốt :

– Anh em Phong Nhập Tùng chẳng phải là những tay vừa mà chủ nhân Tình Nhân tiễn cũng cực kỳ lợi hại. Lão phu dùng lời khích họ Phong, để họ chống đối chủ nhân Tình Nhân tiễn, là cốt phân tán thực lực của địch phần nào, giúp cho lão đệ dễ bề đối phó. Đó là cách lấy độc trị độc. Chứ nếu không thì biết đến bao giờ lão đệ khám phá ra sự bí mật của Tình Nhân tiễn? Lần này xuất ngoại, lão phu có ý định tra cứu sự tình đó, ngờ đâu…

Triển Mộng Bạch chú ý :

– Có trở ngại chăng, nhạc phụ?


Tiêu Vương Tôn tiếp :

– Vừa xuất cốc, lão phu may mắn tìm được một manh mối, theo manh mối đó phăng lần, bắt đầu từ nhà cũ của con phát xuất!

Triển Mộng Bạch a lên một tiếng :

– Có thể…

Tiêu Vương Tôn chận lại :

– Đến nơi đó lão phu nhận ra có nhiều người hành nghề bảo tiêu đang phòng vệ ngôi nhà, nhưng họ là những kẻ lục đục thường tài, lão phu điểm huyệt tất cả, rồi lục soát trong mấy gian nhà kín đáo…

Lão tiếp :

– Trong một gian nhà bí mật, quả có một quyển sổ, ghi chép tất các dịch vụ về Tình Nhân tiễn.

Triển Mộng Bạch trầm tư một chút, bỗng tỉnh ngộ :

– Phải rồi! Có lẽ sự bí mật của lão bị phát giác, chủ nhân Tình Nhân tiễn không thể để lão sống lâu hơn!

Tiêu Vương Tôn tiếp nối :

– Sau khi lão ta chết rồi, bao nhiêu manh mối do lão phu và ngươi tìm được, cầm như đứt đoạn! Và hai chúng ta phải bắt đầu làm lại cái việc mò kim đáy biển! Cũng có thể cho rằng có việc giết người diệt khẩu, mà cũng có thể nghĩ là cái chết của Tần Sấu Ông gây hoang mang, chúng ta sẽ không nghi ngờ Tần Sấu Ông có liên quan tới tổ chức đó!

Triển Mộng Bạch càng nghĩ, càng nhận ra địch nhân quả là tay lợi hại cùng cực!

Bất giác chàng rùng mình, lo ngại mình khó thành công trong việc báo thù.

Tiêu Vương Tôn tiếp :

– Vì theo dõi Tần Sấu Ông, lão phu đến địa phương này, lẫn lộn trong đám đông. Các ngươi không nhận ra lão phu chứ lão phu trông thấy từng người một!

Lão nhếch môi, song không cười, tiếp luôn :

– Lão phu nhận thấy Tiêu Phi Vũ càng ngày càng cuồng ngạo, song nghĩ lại võ công của con ngày nay tinh tiến lạ lùng, nên cảm thấy khoan khoái phần nào!

Triển Mộng Bạch mỉm cười :

– Nếu không có nhạc phụ thì tại hạ đã thành ma rồi!

Tiêu Vương Tôn cùng cười :

– Cái chiêu Xuân Phong Sơ Động đó, Phong Nhập Tùng sử dụng rất ảo diệu, đừng nói là ngươi, đến lão phu cũng vị tất hoá giải nổi! Hà huống, ngươi còn nhỏ tuổi, lại đối địch với người số một trong nhóm Thất Đại Danh Nhân! Đáng khen cho ngươi lắm!

Lão nhìn Triển Mộng Bạch.

Triển Mộng Bạch cúi đầu.

Hoàng Hổ thoạt đầu lấy làm lạ, song chợt nghĩ ra đúng là cái nhìn đắc ý của nhạc trượng dành cho chàng rể xứng đáng.

Bất giác, y phá lên cười.

Tiêu Vương Tôn gắt yêu :

– Đứng đó mà cười mãi đi! Anh em họ Hạ tìm ngươi khắp chốn, đừng để họ phát cáu lên phạt ngươi bằng mười vò rượu đấy!

Hoàng Hổ ngưng cười :

– Nhưng còn.. còn đại ca?…

Tiêu Vương Tôn đáp :

– Đại ca ngươi theo lão phu xem một nhiệt náo, nhưng không nguy hiểm. Ngươi yên trí, cứ đi đi!

Hoàng Hổ đi liền.

Triển Mộng Bạch kinh ngạc :

– Nhiệt náo gì, nhạc phụ?

Tiêu Vương Tôn mỉm cười :

– Lão phu còn nhớ ngươi rất thích xem cao thủ giao đấu.

Triển Mộng Bạch giật mình :

– Đỗ và Kim nhị vị lão tiền bối?…

Tiêu Vương Tôn gật đầu :

– Phải! Cuộc đấu của họ đáng được con dự khán!

Bỗng lão trầm giọng, tiếp :

– Đến đó rồi, ngoài cái việc xem họ đánh nhau, con còn có phận sự khuyên giải họ.

Đừng để cho họ đưa nhau đến bước đường cùng. Lão phu không muốn thấy mặt Kim Phi, cho nên không can thiệp. Việc đó do con.

Thì ra, cái người đưa đường cho Nam Yến và Tiêu Phi Vũ chính là Tiêu Vương Tôn!

Nhận ra, mọi việc xảy ra tại đây, đều khôngqua con mắt của Tiêu Vương Tôn, Triển Mộng Bạch hết sức khâm phục lão, thầm nghĩ con người đó quả thật vô song trên đời!

Họ dẫn nhau đi về hướng có cuộc chiến giữa Kim Phi và Đỗ Vân Thiên.

Nhớ lại mối hận thù thâm sâu giữa hai vị tiền bối đó, Triển Mộng Bạch bất giác cau mày hỏi :

– Làm sao tại hạ khuyến giải họ được, nhạc phụ?

Tiêu Vương Tôn thốt :

– Ai khác không hòa giải được, chứ con thì chắc chắn thành công.

Triển Mộng Bạch lấy làm kỳ :

– Tại hạ phải làm sao?

Tiêu Vương Tôn đáp :

– Con cứ gọi Kim Phi, hỏi lão :

Có muốn gặp mặt con gái lão không?

Triển Mộng Bạch tỉnh ngộ :

– Phải! Nghe tại hạ hỏi như vậy, Kim tiền bối phải dừng tay liền. Tự nhiên là lão không muốn chết khi chưa được gặp lại con!

Tiêu Vương Tôn tiếp :

– Rồi ngươi hỏi luôn, Đỗ Vân Thiên lão có muốn con gái khôi phục thần trí hay không?

Nếu muốn lão phải ngưng cuộc chiến, rồi lập tức đến Động Đình. Lão phu sẽ đón lão dọc đường, thương lượng với lão về việc đó!

Triển Mộng Bạch vỗ tay reo lên :

– Hay! Can ngăn được Ly Huyền Tiễn Đỗ Vân Thiên, là có tài thu hồi mũi tên đã được bắn đi! Nhưng.. Con gái của Kim tiền bối…

Tiêu Vương Tôn chận lại :

– Hoa Phi và Tiêu Nam Phong hiện tại ở cách đây không xa lắm! Chúng tiêu pha cực kỳ xa xỉ, chúng đi tới đâu, là có tiếng tăm tới đó, bất quá trong vòng nửa hôm thôi, Kim Phi sẽ biết tin tức về chúng!

Lão chỉ tay về cụm rừng trước mặt, cách nửa dặm đường tiếp luôn :

– Họ đang giao đấu trong đó, con đi đi!

Triển Mộng Bạch tỏ ra lưu luyến :

– Nhạc phụ định đi đâu?

Tiêu Vương Tôn cười nhẹ :

– Góc bể ven trời, biết nơi nào mà nói? Tuy nhiên, chúng ta còn gặp lại nhau, con ơi! Nếu con gặp lại Tiêu Phi Vũ…

Lão không dứt câu, phóng mình vào đêm tối, mất dạng.

Triển Mộng Bạch thở dài, thầm nghĩ :

– Đúng là một con thần long giữa thế gian này, đến không ai hay, đi không ai biết, tài năng quán thế, cơ trí siêu nhân!

Nhưng, dù Tiêu Vương Tôn có thần thông quảng đại, vần còn là con người. Mà đã là con người, là còn sơ xuất! Nếu lão biết là còn sơ xuất trong kế hoạch vẹn toàn, thì chẳng bao giờ lão bỏ đi gấp như vậy!

Gió lạnh rít mạnh, đêm sắp tàn.

Khi đến nơi, Triển Mộng Bạch sững sờ!

Nếu cả hai đấu võ công, thì chàng còn phân giải được! Hiện tại họ đấu chân lực, họ lâm vào cái cảnh vong ngã rồi, nếu phân khai họ bất ngờ, thì cả hai bị chấn động mạnh, khí huyết sẽ nghịch chiến, họ rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma!

Hơn thế, nếu một người rút tay về, là chân lực của người kia bức theo sát hại sanh mạng ngay, mà người còn sống sót cũng bị thoát lực chết luôn.

Cả hai cùng rút tay, cũng không được.

Một rút tay, lại không được nốt!

Thế thì phải làm sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.