Đọc truyện Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày – Chương 3: Bữa sáng
Mẹ Hàn Triều tuy rằng qua đời, nhưng Triều gia lão gia tử đã sớm lập di chúc, đem toàn bộ sở hữu tài sản của mình để hết lại cho Hàn Triều.
Thấy Hàn gia đại bá đối với Triều thị như hổ rình mồi, trong di chúc ghi rõ trước khi Hàn Triều 28 tuổi sẽ không thể tiếp thu cổ phần Triều thị mà ông để lại, nếu Hàn Triều qua đời trước 28 tuổi, 58% cổ phần của ông cùng tài sản sẽ được cấp cho từ thiện. Nói cách khác, nếu Hàn Triều qua đời sớm, Hàn gia đại bá hoàn toàn không chiếm được cái gì tốt, đây cũng là bảo hộ cuối cùng mà trước khi Triều lão gia tử qua đời có thể làm cho Hàn Triều.
Hàn đại bá không thể ra tay với Hàn Triều trước khi anh 28 tuổi, hiện tại Hàn Triều đã thành cánh chim đủ lông đủ cánh, Hàn đại bá muốn động cũng không làm gì được.
Cho nên Hàn đại bá đối với diệt tộc Triều gia? Ha hả, đừng khôi hài.
Chính là, nếu không phải Hàn đại bá, vậy uy hiếp đối với Triều gia là không phải do con người.
Ở đây, nhờ vào hào quang nam chủ, Hàn Triều thông qua tầng tầng mạng mạng các mối quan hệ biết được, mấy tháng trước mưa sao băng rơi xuống địa cầu có vấn đề, cụ thể sao lại như vậy thì không ai biết được, chỉ biết mưa sao băng lần đó mang đến một loại virus làm thay đổi gien nhân loại, loại virus này căn bản các nhà khoa học trên thế giới chưa tìm ra được thuốc trị.
Lúc đó, mấy siêu cường quốc trên địa cầu biết được cái gì đều lén lút hành động, mà Triều thị có quan hệ buôn bán với các quốc gia này bắt đầu ngửi được hương vị không bình thường.
Các đại thủ đô này bí mật dự trữ lương thực! Không chỉ là lương thực mà còn đủ loại vật tư sinh hoạt đều trữ, đây biểu thị cho sự tình thật không tầm thường.
Hơn nữa, sau đó một thời gian ngắn Hàn gia đem tin tức đến cho Hàn Triều, Vũ Văn gia khống chế quốc gia Z cùng các đại gia tộc khác cũng đều bí mật trữ lương thực, Hàn gia công đạo Hàn Triều tận lực chứa đựng thật nhiều vật tư.
Cho nên vật tư của nam chủ là đã bắt đầu yên lặng tồn trữ từ mấy tháng trước mạt thế, rốt cuộc mấy chuỗi đại siêu thị của Triều thị cũng không phải chỉ nhìn mà thôi, nam chủ chỉ cần phân phó vài câu, vật tư kia còn không phải cuồn cuộn không ngừng được vận chuyển tới?
Đừng hỏi cô có cái vật tư gì, cô chỉ biết, ai nghĩ hay không nghĩ tới cái gì đều có thể tìm được. Số lượng? Không biết, chỉ biết là khi tiểu thuyết kết thúc ở mười năm sau mạt thế, vật tư trong không gian của nam chủ vẫn chưa dùng hết!!!
Tưởng tượng đi nha, năng lực lớn thì làm chuyện lớn, thân là chủ tịch tập đoàn Triều thị mua chút vật tư sinh hoạt, súng ống đạn dược, xăng dầu – đối với anh chỉ là chuyện nhỏ.
Dù sao, sau khi nam chủ tồn xong vật tư, anh đã biến thành một người bình thường, không, phải nói còn không bằng, người thường còn có tiền tiết kiệm, mà nam chủ của chúng ta, chính là không xu dính túi.
Đương nhiên khi nam chủ bán toàn bộ cổ phần Triều thị làm cho Hàn đại bá Hàn Thụy mãnh liệt khiển trách, kêu cậu trữ vật tư, không phải kêu cậu bán tập đoàn rồi trốn chạy! Quả nhiên đồ không nắm trong tay chính là không được, sớm biết rằng không thể trơ mắt nhìn Hàn Triều làm lớn, hẳn là phải nên tìm cách sớm khiến cho cậu ta nhổ Triều thị ra!
Lúc ấy đọc đến đoạn này, Thích Thất còn tỏ vẻ, nam chủ chính là nam chủ, ở thời điểm còn chưa xác định được gì đã dám đập nồi dìm thuyền như vậy, nam chủ quả nhiên đại đại khí phách.
Nếu trong hiện thực gặp một người như vậy, Thích Thất sẽ không cho rằng người đó thật ngốc hay sao?
Nói tóm lại, không gian của nam chủ là tuyệt đối tuyệt đối sẽ không thiếu vật tư, cho nên đi theo nam chủ ôm đùi vàng cũng sẽ tuyệt đối tuyệt đối không sai. Nắm tay!
Đôi mắt với Thích Thất lại lâm vào trạng thái dại ra, trong mắt Hàn Triều lại hiện lên một tia ý vị thâm trường, lần này gặp lại Thích Thất luôn cảm thấy cô thay đổi, trước kia cô không phải thật khôn khéo, nhưng cũng tuyệt đối không lộ ra loại biểu tình ngây ngốc như thế này.
“Uy, hoàn hồn.” Hàn Triều cười phất tay như đánh thức cô dậy: “Anh sau này không còn tiền cho em xài, chỉ còn tòa biệt thự này, anh định để lại cho em…”
Thích Thất biết Hàn Triều sẽ nói chia tay với mình, vì thay đổi vận mệnh, cho dù bất cứ giá nào, cô cũng vội vàng nói: “Em không cần biệt thự, không có tiền cũng không sao, anh có thể ở lại ở chỗ này.”
Thấy Hàn Triều chậm rãi nâng mi lên, Thích Thất nghẹn lại, nhưng cô vẫn tiếp tục nói: “Dù sao chỗ này cũng đủ lớn…”
Hàn Triều nhìn chằm chằm Thích Thất, từ từ nói ra: “Anh vốn dĩ muốn đem biệt thự để lại cho em, để em an tâm sinh hoạt, em thật sự còn muốn ở bên anh?” Ngay cả anh không một xu dính túi, hai bàn tay trắng?
Thích Thất gật đầu nhan: “Muốn, muốn! Em muốn ở cùng anh, kiên quyết không xa rời nhau……”
Nói giỡn sao, trong tiểu thuyết có nói, sau khi nam chủ chia tay với nữ phụ Thích Thất một tuần là mạt thế, hiện tại nếu tách ra với nam chủ, đừng giỡn, cô còn không muốn chết một lần nữa nhanh như vậy đâu.
Còn nữ chủ à, yên tâm yên tâm, chờ cốt truyện phát triển đến đúng thời điểm, cô khẳng định sẽ đem nam chủ lông tóc không hao tổn gì mà trao cho cô ấy.
Hiện tại à, cho mượn đùi nam chủ một cái.
“Được, như vậy đi.” Trong mắt Hàn Triều hiện lên một tia ý vị không rõ, nói với Thích Thất đang gật đầu như giã tỏi.
Hả? Đơn giản như vậy? Đơn giản như vậy liền không chia tay với cô? Vì cái gì… Ai nha, mặc kệ đi, tóm lại đi theo nam chủ thì an toàn tạm thời của chính mình là được bảo đảm…
Giải quyết xong vấn đề an toàn của mình, sinh vật đơn bào Thích Thất nhớ lại bữa sáng mình còn chưa ăn, mặc kệ Hàn Triều còn ở đây hay không, tự mình đi đến bàn ăn vùi đầu gặm lấy gặm để, buổi sáng đã được dì Ngô trước khi đi để lên bàn cơm cho cô.
“Ưm…” Tay nghề dì Ngô quả nhiên không chê vào đâu được, cái bánh bao nhỏ này quả thực ăn quá ngon, da mỏng bên ngoài bao lấy nhân thịt, cắn một ngụm, nước canh tràn đầy miệng, da bao hòa vào nước canh nhân thịt, nhai lên lại có điểm giòn, quả thật muốn đem nuốt cả đầu lưỡi.
Đáng tiếc, dì Ngô đã đi rồi, sau này rốt cuộc không được ăn bánh bao nhỏ ngon như vậy nữa, khóc::>_