Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 179: Linh tuyền ngọc dịch


Đọc truyện Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày – Chương 179: Linh tuyền ngọc dịch

Đi theo Hàn Triều vào phòng, trên bàn để chén thuốc Chu lão vừa đưa đến, uống xong chén thuốc này tất cả sẽ đều trở thành quá khứ, bọn họ vẫn là bọn họ, họ sẽ có thể vĩnh viễn ở bên nhau. Run run rẩy rẩy cầm chén thuốc, đưa lên tới miệng, Thích Thất khóc, lệ rơi không ngừng, cô luyến tiếc, cô làm không được: “Hàn Triều, thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Cô sẽ cố gắng ăn cơm, cô sẽ dùng sức hô hấp, cô sẽ nỗ lực để sống sót, đừng làm cô chưa thử đã từ bỏ, cô làm không được… Cho nên… Hàn Triều, thật xin lỗi…

Ôm người khóc thút thít vào trong lòng ngực, Hàn Triều chua xót nhắm mắt lại, sớm biết rằng trong tay Thích Thất, anh căn bản không có phần thắng nào…

“Em có thể sinh con ra, nhưng mà Thất Thất, đồng ý với anh, nếu em phải đi hãy mang anh đi cùng, đừng yêu cầu anh phải sống thật tốt, đừng yêu cầu anh lo cho con của chúng ta…” Đừng tàn nhẫn với anh như vậy, cầu em…

……

Mạt thế nổ ra, thể chất nhân loại được đề cao hơn nhiều, nhưng sinh sản hậu đại lại trở thành vấn đề nan giải. Người bình thường tỷ lệ thụ thai dễ dàng hơn một chút, nhưng nếu có thai với dị năng giả thì lại nguy hiểm hơn rất nhiều so với có thai với người thành, đặc biệt là với dị năng giả bậc cao, đó quả thực là muốn lấy mệnh người.


Thai nhi của dị năng giả so với thai nhi thành sẽ cường tráng hơn hẳn, cho nên hấp thụ năng lượng từ cơ thể người mẹ cũng nhiều hơn, dị năng giả cấp bậc càng cao, thai hấp thu năng lượng càng lớn, tuy nhiên đây là nói đến thai nhi bình thường, bọn nhỏ hấp thu năng lượng tuy nhiều nhưng cơ thể người mẹ vẫn có khả năng thừa dinh dưỡng cho bào thai hấp thu.

Tình huống Bối Thiến và Thích Thất lại khác, thai nhi trong bụng các cô có thể kết luận là thai nhi có dị năng, những đứa trẻ như thế này là phi thường hiếm, sinh ra chắc chắn sẽ là cường đại trong mạt thế này, nhưng đồng thời, chúng sẽ hấp thu năng lượng từ cơ thể người mẹ càng khổng lồ, như Bối Thiến một người thường, có thai nhi có dị năng như vậy, bị thai hấp thu đến chỉ còn da bọc xương đều là nhờ Lương Tử Hùng lo lắng chiếu cố, kéo dài đến thời gian dài như vậy mà vẫn bình an đã là chuyện khó có thể tưởng.

Thích Thất tuy rằng là dị năng giả, có thai thì tình huống nên tốt hơn so với Bối Thiến một chút, nhưng dị năng của Hàn Triều cấp bậc quá cao, nguy hiểm mà Thích Thất phải đối mặt càng lớn hơn so với Bối Thiến, hơn nữa có khả năng cô hoài song thai, hấp thu năng lượng sẽ là hai phần…

Lương Tử Hùng mang theo Bối Thiến từ thành phố Y tới thẳng trang viên Triều gia, bởi vì muốn che chở cho cô, đội ngũ của Lương Tử Hùng từ nhân viên đến vũ khí trang bị đều là tinh nhuệ nhất. Đội người của Lương Tử Hùng tiến vào Triều gia như vậy làm cho các gia tộc ở thành phố B hoàn toàn kinh sợ, lúc trước có Hàn Triều làm lơ chim thú bay trên trời mà dùng phi cơ, hiện giờ lại có đội ngũ tinh nhuệ của Lương Tử Hùng tiến đến đây, đám người Hàn Triều đây là muốn làm chuyện gì, các gia tộc không hiểu được, tinh anh của các gia tộc còn chưa toàn thân lui về từ tỉnh X, nếu Hàn Triều muốn làm chuyện gì kinh thiên động địa, các gia tộc cũng chỉ có thể vô lực mà nhìn thời cục biến chuyển. Thôi thôi, thế cục hiện giờ, nếu Hàn Triều có thể tiếp quản cục diện rối rắm ở quốc gia Z này cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt, tuy rằng thế lực của bọn họ sẽ bị thu nhỏ lại, nhưng hiện giờ cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể xem như đây là nghỉ ngơi dưỡng sức để phát triển sau này.


Nhưng các thế gia chờ rồi lại chờ, chờ đến khi người đi tỉnh X đã trở lại, Triều gia vẫn không có chút động tĩnh nào, bọn họ thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng không thể không mắng Hàn Triều một tiếng tiểu hồ ly, làm một vòng ầm ĩ như vậy kết quả cuối cùng vẫn không có ý tứ tiếp nhận quốc gia Z chút nào, làm cho họ trước đây chuẩn bị đủ thứ phòng bị thi thố đều trở thành chê cười, nhưng mà như vậy cũng tốt, giảm đi được một đối thủ cạnh tranh.

Bên ngoài gió nổi mây phun, bên trong trang viên Triều gia lại là một mảnh an tường, có Chu lão ở đó theo dõi, vô luận là Thích Thất hay Bối Thiến đều chậm rãi khôi phục một ít thần thái ngày xưa. Thích Thất không còn ăn cái gì là phun ra, hiện giờ cùng với Bối Thiến và Lam Tiểu Điệp mỗi ngày ở nhà cân nhắc xem muốn ăn cái gì. Ưng Đầu Bạc còn phải quản lý vương quốc giải trí của mình, chỉ khi nào không vội mới có thể gia nhập với các cô.

Hàn Triều và Lương Tử Hùng mỗi ngày đều rất bận, bọn họ vội vàng chuẩn bị vật tư cho những đứa trẻ còn chưa được sinh ra, từ cơm áo đến ngủ nghỉ, từ bi bô tập nói đến thiếu niên lanh lảnh, nguyên bản chỉ là Hàn Triều vì tiếc nuối đền bù việc không thể chăm sóc cho con cái đến lúc trưởng thành mà điên cuồng đi thu thập, sau đó bị Lương Tử Hùng nhìn đến, anh tự giác không thể kém hơn so với Hàn Triều, vì thế cũng gia nhập vào trận doanh. Hai người đàn ông sắp làm cha này, mỗi ngày từ bình minh tới hoàng hôn, mặc kệ khoảng cách gần hay xa căn cứ vẫn đều sẽ quay trở về, bởi vì trong nhà còn hai người phụ nữ đang chờ đợi họ.

Hàn Triều và Lương Tử Hùng thu thập xong vật tư thì chú ý tới sinh vật bậc cao, hai người, một cấp mười ba, vô địch thủ trên hành tinh này, một cấp sáu bậc cao cấp, truy lùng khắp vùng phụ cận thành phố tiêu diệt sạch sẽ đám sinh vật cấp cao, sau đó chú ý tới động vật dưới biển. Họ sẽ lái phi cơ đến bờ biển gần nhất, lộ trình không vượt quá ba giờ, cho nên người sống sót ở gần bờ biển đột nhiên phát hiện, trước đây còn thỉnh thoảng có động vật hải dương cấp cao bơi đến gần bờ, gần đây không biết vì lý do gì lại biến mất toàn bộ.


Lại một buổi sáng, Thích Thất mơ mơ màng được Hàn Triều khẽ hôn một cái, biết Hàn Triều lại phải đi, cô giữ chặt tay anh không muốn rời xa: “Anh còn phải đi thu tinh hạch à, anh rốt cuộc phải cho con bao nhiêu tinh hạch, anh đã thu đầy mấy thùng, đời này con cũng dùng không hết.”

Cười khẽ một tiếng, Hàn Triều xoa xoa tóc Thích Thất: “Chu lão nói, trong bụng em là song thai, tinh hạch dĩ nhiên phải chuẩn bị hai phần, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, bụng em lớn hơn một chút nữa anh sẽ không ra ngoài mà sẽ ở nhà với em.”

“Hàn Triều, anh và con có trách em hay không…” Khăng khăng giữ lại thai, nhưng lại không có cách nào cùng làm bạn với con đến lúc trưởng thành, liên lụy Hàn Triều khắp nơi bôn ba, còn phải thừa nhận tiếc nuối không thể cùng đồng hành với con.

“Thất Thất ngốc, những chuyện này anh đều vui vẻ làm, còn bọn nhỏ, anh tin tưởng các con sẽ lý giải…” Cúi đầu hôn người trên giường, Hàn Triều dỗ dành: “Đừng suy nghĩ bậy bạ, thời gian còn sớm, em ngủ tiếp đi một lát…”

Thích Thất nằm trên giường nhắm mắt lại, Hàn Triều thấy cô hô hấp đã vững vàng, đợi thêm một lát thì đi. Thích Thất thật ra cũng không ngủ tiếp, sau khi Hàn Triều đi không lâu, cô mở mắt ra, cô cũng giống Hàn Triều, cũng muốn vì hai đứa con trong bụng mà làm gì đó. Thích Thất đi đến phòng giữ quần áo thông với phòng ngủ, kéo từ trong góc ra một va ly da thật lớn, cô nhờ Ưng Đầu Bạc trộm tới cho mình, bên trong chất đầy bình nước khoáng, cô đã chứa được hơn nửa va ly nước dị năng, a, hiện tại không thể kêu nó là nước dị năng nữa mà kêu là “linh tuyền ngọc dịch”. Hàn Triều từ khi biết cô mang thai thì không cho Thích Thất phóng ra linh tuyền ngọc dịch nữa, toàn bộ những bình này là cô chỉ có thể trộm làm, gần đây, thời gian mang thai càng lâu, Thích Thất càng cảm thấy lực bất tòng tâm, biết rằng dị năng của cô sắp biến mất, Thích Thất càng phải nhanh nhanh, phải để lại cho con càng nhiều ngọc dịch càng tốt.


Đến khi dị năng đã trống rỗng, trời cũng không còn sớm, đem cất va ly đi, thay quần áo, Thích Thất đi xuống lầu, từ nhà ăn bay tới từng trận hương khí thơm lừng, cô theo mùi hương mà đi như bay tới nhà ăn, không hề chú ý tới bên cạnh đại sảnh có ngồi một người, người nọ ánh mắt mờ mịt mà đánh giá Thích Thất, móng tay cô ta sắp cắt đứt lòng bàn tay, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà những người này sống quá sung sướng so với mình, mình rốt cuộc thua những người phụ nữ này cái gì…

Ở nhà ăn, Lam Tiểu Điệp và Triều Hổ đã ngồi trên bàn cơm, bọn Kim Điêu đều có việc vội vội vàng vàng, đã sớm ăn sáng xong đi ra ngoài. Thích Thất bước vào nhà ăn, lập tức Hải Đông Thanh cũng xuất hiện, Thích Thất hiện tại đã biết, Hải Đông Thanh là do Hàn Triều phái tới “giám thị” cô, chỉ cần cô bước ra khỏi phòng, Hải Đông Thanh sẽ không rời khỏi cô một bước, có khi sẽ hiện ra thân hình, nhưng đa số thời gian anh sẽ để mình không bị phát hiện.

Cổ bá thấy phu nhân nhà mình xuống lầu, ông vui tươi hớn hở tiếp đón cô ngồi xuống ăn sáng. Vui tươi hớn hở, có lẽ chỉ có Thích Thất mới nhìn thấy mấy chữ này trên mặt Cổ bá nghiêm túc, thím Tân bưng bữa sáng đến cho Thích Thất, cô còn chưa đụng đũa đã thấy Bối Thiến bụng to năm tháng được bảo mẫu thím Chu và thím Phùng đỡ đi đến, họ là do Lương Tử Hùng mang đến từ thành phố Y để chăm sóc cho Bối Thiến. Thím Chu và thím Phùng cũng giống thím Tân thím Nguyên, đều là người thuộc gia đình nhiều thế hệ nguyện trung thành với chủ nhân, cho nên Lương Tử Hùng thật an tâm với bọn họ, mà thực tế hai người che chở cho Bối Thiến cũng không kém so với thím Nguyên thím Tân săn sóc cho Thích Thất.

“Lúc tôi đến đây có thấy một người ngồi ở sô pha ở đại sảnh, là tới tìm các người sao?” Bối Thiến không phải một người nhiều chuyện, nhưng người nọ nhìn vào bụng cô chằm chằm lúc cô đi ngang qua, trong mắt cô ta hiện lên vẻ khiếp sợ, nghi hoặc, hưng phấn, rất nhiều cảm xúc làm Bối Thiến muốn không để ý cũng không được, đứa nhỏ này là cô vất vả lắm mới giữ được, cô không muốn có bất kỳ người nào có chút ác ý nào với con.

Lúc phát hiện có thai sẽ ảnh hưởng đến thân thể Bối Thiến như thế nào, Lương Tử Hùng đã suy nghĩ đến biện pháp muốn bỏ đứa nhỏ đi, nhưng Bối Thiến không chịu, vừa đe dọa vừa dụ dỗ đều không dùng được, sau đó cô dứt khoát rời nhà bỏ đi. Lương Tử Hùng không có tinh thần lực như Hàn Triều, kinh hồn táng đảm tìm hai ngày mới tìm ra được Bối Thiến, anh chỉ đành phải bất đắc dĩ mà thỏa hiệp, nhưng nhìn Bối Thiến càng ngày càng suy yếu, Lương Tử Hùng nóng nảy, không màng ý nguyện của Bối Thiến mà kiên quyết muốn bỏ thai, nhưng khi đó đã qua khỏi thời gian tốt nhất để trục thai, đã qua ba tháng yếu ớt nhất lúc ban đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.