Đọc truyện Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày – Chương 172: Chờ anh trở lại
Nhìn thấy người thật vất vả mới tiến vào địa bàn của nó lại muốn đi chỗ khác, thây ma phát ra tiếng kêu sắc nhọn, đại quân thây ma bị nó ngăn chặn giờ hiện nguyên hình, hướng tới đám người dám đi vào khu vực của chúng nó mà cắn xé. Người các gia tộc bị thây ma đột nhiên xuất hiện kinh ngạc một giây, tiếp theo phát ra dị năng bốn phương, những người ở đầu không kịp phản ứng gì đều trở thành đồ ăn cho thây ma.
Bên người mấy người Hàn Triều cũng xuất hiện rất nhiều thây ma, nhưng bọn họ lại không giống những người khác hướng tới bên trong trạm phát điện mà đi tìm một điểm ở trên cao, chỗ này trước đây là một tiệm ăn nhỏ, ở trạm phát điện nhân viên rất nhiều, nói nó là một trấn nhỏ cũng không quá chút nào, bên trong những cửa hiệu nhà hàng nhỏ đều có, đám người Hàn Triều tìm được là một tòa nhà nhỏ ba tầng, căn nhà chỉ được xây dựng sơ sài, tầng dưới còn có kết cấu mái ngói, tầng trên chỉ là xây dựng tạm bợ, mấy người đi lên đến lầu hai, ngoại trừ Thích Thất chiếm một cửa sổ, những người kia chia nhau những chỗ còn lại, lấy súng máy bắn phá tới đám thây ma, đều là thây ma bình thường làm sao chịu nổi tràng súng máy, Diều Hâu lại thả ra dị năng hóa kim, kết hợp với kiến trúc căn nhà tạo thành như một bức tường chặn lại đám thây ma ở phía ngoài.
Ở trung tâm trạm phát điện, con thây ma hệ tinh thần cấp cao thấy người nó muốn không chạy tới, người không muốn lại cứ ào ào tới, nó tức giận gào lên vài tiếng, đám thây ma chốc lát xuất hiện, chốc lát lại biến mất trước mắt mọi người, cả đám người dừng lại, ngơ ngác nhìn nhau không biết vì sao thây ma lại xuất hiện, lại biến mất như vậy.
Những người dẫn đầu đều phải chọn lựa, là tiếp tục đi tới hay là quay trở lại, đối mặt với ánh mắt chờ đợi của thuộc hạ, những người dẫn đầu cắn răng quyết định: “Tiếp tục đi tới.”
Nếu người dẫn đầu là các trưởng bối có nhiều kinh nghiệm, đối mặt với hoàn cảnh như vậy có lẽ sẽ lựa chọn phản hồi, thăm dò trạng huống trước rồi lại từ từ mưu tính, nhưng hiện tại những người dẫn đầu đều là nghé con mới sinh, nào có sợ cọp dữ, bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, không ai phục ai, huống chi phía trước còn có bảo tàng đang chờ đợi, bọn họ làm sao chịu rời khỏi trắng tay như vậy.
Các gia tộc tiếp tục hướng về trung tâm trạm phát điện, họ càng đi càng xa, đám người Hàn Triều bắt đầu buông vũ khí xuống, ngồi ở nhà lầu gặm bánh mì, từ lúc họ vào khu vực trạm phát điện là 9 giờ sáng đến nay đã qua buổi chiều họ còn chưa ăn gì, sẵn hiện tại thây ma không có công phá gì nhiều, Hàn Triều lấy đồ ăn ra cho mấy người nghỉ ngơi bổ sung thể lực.
Thích Thất trong khoảng thời gian này tinh thần đều không được tốt, từ buổi sáng bôn ba đến bây giờ, sắc mặt cô trắng bạch đến dọa người, bánh mì Hàn Triều đưa, cô cắn hai miếng đã không muốn ăn tiếp, đem cất hơn nửa cái bánh mì vào ba lô sau lưng, Thích Thất lấy nước ra uống vài ngụm, áp xuống cảm giác ghê tởm cứ chực trào lên.
Nhìn thấy Thích Thất chỉ ăn một chút đồ vật, Hàn Triều nhăn mày lại, lấy từ không gian ra chén cháo cá đưa tới, sắc mặt Thích Thất trắng bệch làm anh kinh hồn táng đảm, bất chấp đến việc hai người đang cáu kỉnh, anh chỉ muốn xem Thích Thất rốt cuộc bị chuyện gì.
Cháo nóng làm tay Thích Thất hơi động, nhưng mùi vị truyền tới làm Thích Thất lùi bước, cảm giác ghê tởm vừa áp xuống lại cuồn cuộn trào lên, cô cố nén lại, đẩy chén cháo ra: “Cảm ơn, em không muốn ăn.”
Sắc mặt Hàn Triều lấy mắt thường cũng có thể thấy được biến đen thật mau, cũng không biết là tức giận Thích Thất không biết yêu quý chính cơ thể mình, hay là tức thái độ xa cách trước sau như một của Thích Thất, tóm lại, Hàn Triều bị Thích Thất chọc đến muốn điên, mặt âm trầm lại ép mình không cần quan tâm tới cô ấy, mặc kệ cô ấy như thế nào cũng được. Nhưng anh vừa đi được hai bước, chung quy lại không kìm được lo lắng trong lòng, cất chén cháo đi mà đổi thành một hộp sữa ấm đưa tới cho cô, mấy ngày nay thời tiết có lẽ quá nóng, cô ấy ăn uống không được, ngày thường cũng chỉ ở lì trong xe oi bức, chẳng lẽ cô ấy bị cảm nắng? Nghĩ đến đây, Hàn Triều có chút ảo não, sắc mặt càng đen lại.
Lần này Thích Thất không cự tuyệt, nhận lấy hộp sữa Hàn Triều đưa đến, cúi đầu uống vài ngụm, cô thật sự có chút cảm nắng, đầu óc hơi mơ màng, cả người không có chút sức lực nào.
Thấy Thích Thất uống hết sữa bò, sắc mặt Hàn Triều tốt lên được một chút, nhìn ra đám thây ma tụ tập bên ngoài, anh cuối cùng quyết định rời khỏi trạm phát điện này. Nếu Thích Thất không có việc gì, anh còn định ở đây một thời gian xem đám Hàn Tiến là chết như thế nào, nhưng hiện tại anh đã không còn tâm tình này, sờ sờ súng ống trong tay, phân phó với mấy người Hải Đông Thanh: “Thu thập đi, chúng ta rời khỏi nơi này.”
Mấy người Hàn Triều xé một lỗ hổng ở vòng vây thây ma để đi ra, khi thây ma hệ tinh thần đang hưng phấn thấy đám người Hàn Triều rốt cuộc ra ngoài, chợt thấy bọn họ không có hướng tới chỗ nó muốn mà lại cường hãn muốn lao ra khỏi địa bàn của nó, cái này làm sao nó chịu được, nó bắn ra liên tiếp tinh thần lực tới đám tướng lĩnh thây ma ở hướng Hàn Triều, buộc Hàn Triều phải di chuyển về hướng của nó.
Mấy người Hàn Triều cũng đích xác bị đám tướng lĩnh thây ma bức đi đến hướng trung tâm một ít, phát giác ra mục đích của đám quân thây ma, Hàn Triều liền biết cái thứ đồ bên trong muốn thấy mình, nhìn thoáng qua đại quân thây ma, đáy mắt Hàn Triều tối lại, theo dáng vẻ này con thây ma cấp cao kia không thấy được anh sẽ không cam tâm thả bọn họ rời đi. Liếc mắt đến Thích Thất ở phía sau, Hàn Triều quyết định tốc chiến tốc thắng đi nhìn cái thứ kia, anh căn dặn mấy người Hải Đông Thanh chú ý an toàn, bảo vệ cho Thích Thất, lại đem nhân sâm từ trong ba lô ra kêu nó hạ ảo cảnh, tìm địa điểm dễ thủ khó công cho mọi người. Anh tính toán chính mình một người đi tìm thứ đồ kia, anh biết chỉ có chính mình mới giải quyết được chuyện này.
Thích Thất tuy rằng không biết Hàn Triều muốn đi làm chuyện gì, nhưng cô biết chuyện anh muốn làm khẳng định là đặc biệt nguy hiểm, bằng không cũng sẽ không lưu bọn họ lại ở đây. Cô lo lắng nhìn anh chằm chằm, khi Hàn Triều chú ý tới ánh mắt của cô mà quay đầu lại, Thích Thất vẫn như cũ ánh mắt không dời đi, bước chân vừa muốn bước đi bất đắc dĩ dừng lại, Hàn Triều đi đến trước mặt Thích Thất, thấp thấp giọng trấn an: “Yên tâm đi, sẽ không có việc gì, Hải Đông Thanh mấy người sẽ bảo vệ em, em chỉ cần ngoan ngoãn đi theo bên người bọn họ là được, nếu họ có chuyện không ở bên cạnh em, em đi tìm một nơi trốn lại, chờ anh trở về sẽ đi tìm em…” Muốn duỗi tay ra như trước đây mà vỗ vỗ đầu cô, Hàn Triều vừa giơ tay ra trong nháy mắt dừng lại, anh không biết cô có tiếp tục bài xích việc anh tiếp xúc với cô hay không, ở thời khắc này, anh không muốn nhìn đến ánh mắt xa cách của cô, đành phải rút tay lại, không tiếp tục động tác của mình.
Thích Thất gật đầu, chung quy vẫn không kềm được lo lắng trong lòng, vô luận thế nào, người này đều là Hàn Triều, anh ấy đi vào nguy hiểm, cô làm sao không thể lo lắng: “Em biết anh không phải anh ấy, anh là Hàn Triều người yêu Bạch Thi Thi, có lẽ anh không cần em quan tâm, nhưng em hy vọng anh có thể cẩn thận một ít, đừng để bị thương, không cần làm căng, nếu quá nguy hiểm thì chiếu cố chính mình trước, bất luận như thế nào cũng nên cố gắng tồn tại…”
Hàn Triều nghe xong lời Thích Thất thì ngây người ra một chút, “anh” là ai, “Hàn Triều người yêu Bạch Thi Thi”? Cô ấy chẳng lẽ đem anh trở thành hai người sao?… Còn không chờ Hàn Triều cân nhắc thêm, thây ma hệ tinh thần kia thấy bọn họ dừng lại liền liên tục phái ra mấy con thây ma cấp tám cấp chín tới, đó là những thây ma cấp bậc tối cao đi theo nó, Hàn Triều không có thời gian tiếp tục rối rắm vấn đề này, chờ anh giải quyết con thây ma kia xong rồi sẽ có rất nhiều thời gian tìm hiểu thêm. Hàn Triều lưu lại một câu cuối cùng với Thích Thất: “Chờ anh trở lại!” rồi nhanh chóng đi ra khỏi chỗ bọn họ ẩn thân.
Đầu tiên giải quyết mấy con thây ma cấp chín đang hướng tới chỗ bọn họ, Hàn Triều sau đó đi tới chỗ thây ma hệ tinh thần cấp cao, thây ma thấy Hàn Triều đi về phía nó thì hưng phấn gầm rú lên vài tiếng, không tiếp tục dùng tinh thần lực khống chế đại quân thây ma thủ hạ của nó mà tùy chúng du đãng khắp nơi tấn công nhân loại, bên này Thích Thất và đám người Hải Đông Thanh được sự bảo vệ của ảo cảnh do nhân sâm tạo ra giống như hoàn toàn biến mất, đại quân thây ma đột nhiên không còn mục tiêu nào, tản ra bốn phía đi tìm mục tiêu mới.
Đám người Hải Đông Thanh ngốc tại một chỗ, cảnh giới đề phòng bốn phía, tường vây bên ngoài đã được Diều Hâu củng cố thêm rào chắn bằng thép, bên trong lại thêm ảo cảnh nhân sâm tạo ra mê hoặc thây ma, cho nên bọn họ bên này tính ra khá an toàn, thây ma chạy ngang bên ngoài truy theo mọi người, ở ngay trước mặt Thích Thất cắn xé một người chạy lẻ, khuôn mặt Thích Thất tái nhợt càng trắng bệch, nghiêm túc mà nói từ mạt thế đến khi Hàn Triều bất tỉnh làm quan hệ hai người nháo nhào lên, cô chỉ nhìn thấy sự máu me như vậy có một lần, còn lại Hàn Triều đều bảo vệ cô thật tốt, chưa bao giờ để cô nhìn thấy mấy hình ảnh kinh khủng như vậy, đi cùng với Hàn Triều cô có thể thấy người bị thây ma cắn nhưng chưa bao giờ thấy người bị cắn xé máu chảy đầm đìa như vậy. Vừa thị giác đánh sâu vào, hơn nữa mùi máu tươi trong không khí truyền đến làm cảm giác ghê tởm trước đây lại cuồn cuộn dâng lên, sắc trời đã tối, ngoài phòng lại không có tia sáng nào, cho nên đám người Hải Đông Thanh không nhận ra dáng vẻ Thích Thất không thích hợp, thời gian cứ như vậy trôi đi.
“Loảng xoảng…… Loảng xoảng…… Loảng xoảng……” Âm thanh từ xa đến gần làm mấy người Hải Đông Thanh cảnh giác lên, bọn họ nhìn ra bên ngoài, thấy được một con thây ma cao gần 3 mét đang kéo một cột điện xi măng còn dính đế vuông bên dưới, nó như tướng quân từng bước từng bước một đi tới hướng bọn họ. Mấy người Hải Đông Thanh hô hấp như cứng lại, tên này to lớn đến như vậy, cho dù chỉ là thây ma cấp ba, bốn, bọn họ đối phó cũng chưa chắc dễ dàng, càng miễn bàn nhân sâm cấp sáu đang run run rẩy rẩy bên cạnh hoa chân múa tay ra hiệu cho bọn họ biết đây là một con thây ma cấp tám, điều chủ yếu là ở cấp tám nó tuyệt đối sẽ nhìn thấu được qua ảo cảnh nhân sâm tạo ra.