Đọc truyện Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi – Chương 73
Editor: nhà Kẹo Bơ
Beta: nhà Kẹo Bơ
Thực hiện một buổi phỏng vấn cũng không phải chuyện đơn giản, trước khi làm còn phải chuẩn bị rất nhiều câu hỏi mang tính logic, sau khi phỏng vấn còn phải tìm cách bàn sâu hơn về vấn đề với anh ta.
Cố Khê tìm đọc không ít tư liệu mới biết công ty Thành Hối tuy rằng mới thành lập hơn nửa năm nhưng cũng đã đầu tư được không ít hạng mục lớn. Hiện tại đã đứng tốp đầu về mảng trí tuệ nhân tạo và công nghệ thông tin.
Để phỏng vấn Hạ Hữu Nam, Cố Khê đã chuẩn bị gần một tuần, cũng đã hẹn thời gian phỏng vấn với anh.
Thời gian là chiều thứ tư.
Nghe nói Cố Khê muốn đi phỏng vấn Hạ Hữu Nam, vài nữ đồng nghiệp đều lấy danh trợ thủ đi cùng. Cố Khê nghĩ đến việc Hạ Hữu Nam không thích đông người, vì thế chỉ dẫn theo người quay phim.
Trần Uyển mang theo máy ảnh, kéo tay Cố Khê, “Cố Khê, tôi hồi hộp quá.”
Cố Khê bất đắc dĩ cười, “Cậu hồi hộp cái gì?”
“Không biết, chỉ là đang rất hồi hộp.”
Cố Khê trêu chọc nói: “Cậu đợi lát nữa đừng run tay kẻo chụp ảnh xấu đó.”
“Không đâu.” Trần Uyển nói: “Hơn nữa, Hạ tổng 360 góc thì không góc nào là không chết người, chụp bừa cũng không xấu.”
Tới tầng 28 của công ty Thành Hối, Cố Khê đến trước bàn lễ tân, “Xin chào, tôi là Cố Khê đến từ công ty Thâm Khắc, hôm nay đã hẹn đến phỏng vấn Hạ tổng.”
Ban lễ tân nói: “Chờ một lát, chúng tôi sẽ thông báo đến Hạ tổng.”
Sở Dục Tân cầm tài liệu đi ngang qua, thấy Cố Khê, cậu đi tới, “Cố Khê, sao cậu lại ở đây?”
Cố Khê nói: “Tớ và Hạ tổng bên cậu hẹn phỏng vấn.”
“Hừ, sao tớ lại không biết.”
Hạ Hữu Nam từ trước đến nay không thích chuyện gì cũng nói, không nói cho Sở Dục Tân cũng là bình thường. Cố Khê cười, “Bây giờ đã biết rồi đấy thôi.”
Sở Dục Tân chỉ vào một căn phòng, “Hạ thiếu ở bên trong, đi, tớ đưa cậu vào.”
“Lễ tân đi thông báo rồi, tớ chờ cô ấy tới thì sẽ vào.”
“Sợ gì, đối với Hạ thiếu, cậu chính là người đặc biệt, ở đây có đặc quyền.”
Lúc này, Hạ Hữu Nam từ bên trong đi ra, hôm nay anh mặc một thân tây trang xanh đen, trên cổ áo sơ mi trắng có thắt một chiếc cà vạt màu vàng, khuy măng sét cùng màu, tuy rằng chỉ là chi tiết nhỏ không đáng kể nhưng làm người càng thêm phần ưu nhã.
Hạ Hữu Nam đi tới trước mặt, Cố Khê vươn tay, “Hạ tổng, xin chào.”
Hạ Hữu Nam duỗi tay bắt lấy tay cô, “Xin chào.”
Sở Dục Tân bên cạnh bỗng cười một tiếng, “Haha, hai người các cậu đừng nghiêm túc thế được không, tớ là người đứng xem cũng cảm thấy buồn cười.”
Cố Khê liếc mắt nhìn Sở Dục Tân một cái, “Hôm nay tớ đến đây làm việc, đương nhiên phải nghiêm túc.”
“Công tư phân minh là chuyện tốt, nhưng mà, Hạ thiếu, bình thường cậu từ chối nhiều phỏng vấn như vậy, tại sao bây giờ lại đồng ý với Cố Khê?” Sở Dục Tân cố ý trêu chọc, xem Hạ Hữu Nam công tư phân minh thế nào.
Hạ Hữu Nam liếc mắt lườm Sở Dục Tân, xem nhẹ câu hỏi của cậu, nói: “Đến bãi đỗ xe đón mẹ tôi đi.”
“Hả?” Sở Dục Tân sờ ót, “Tại sao chứ?”
“Đi thì biết.”
“Vậy được rồi.” Sở Dục Tân phất tay với Cố Khê, “Cố Khê, gặp lại sau.”
Cố Khê nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nhớ tới cô và Mạch Ngọc Linh lâu ngày không gặp, lần cuối gặp mặt cũng đã nhiều năm rồi, lần trước trở về tương đối vội nên cũng không đến thăm bà.
“Mẹ cậu đến đây sao?” Cố Khê thuận miệng hỏi Hạ Hữu Nam.
“Ừm.”
Cố Khê tò mò, vì sao Hạ Hữu Nam nhờ Sở Dục Tân ra đón, chẳng nhẽ Mạch Ngọc Linh không biết đường? “Tại sao cần phải đón vậy?”
“Bà ấy mang chút điểm tâm.”
Thì ra là thế, xem ra làm nhân viên công ty Thành Hối cũng không tồi.
Hạ Hữu Nam làm động tác mời vào, Cố Khê hiểu ý anh, cầm cặp da tiến lại gần, ngay sau đó Hạ Hữu Nam đi song song với cô.
Vào phòng Hạ Hữu Nam, Cố Khê đầu tiên nhìn quanh một vòng, giản dị xa hoa, không bài trí thừa thãi, làm người ta rất thoải mái.
“Mời ngồi.” Hạ Hữu Nam nói.
“Ừm.” Cố Khê đi đến sô pha xanh nước biển ngồi xuống, Trần Uyển đi cùng cô cũng đi theo mà ngồi xuống.
Trước mặt rất nhanh được bưng lên ba ly cà phê, mỗi người một ly, Cố Khê nói một tiếng cảm ơn.
“Cậu muốn phỏng vấn như thế nào?” Hạ Hữu Nam hỏi.
Cố Khê nói: “Đơn giản thôi, tớ chuẩn bị một vài câu hỏi, đợi lát nữa sẽ hỏi cậu, sau đó ghi âm tại chỗ, sau đó tớ sẽ chuyển thành văn bản.”
“Ừm, không thành vấn đề.”
Cố Khê lại nhìn về người quay phim, “Ngoài ra, người quay phim bên tớ sẽ chụp cho cậu vài tấm ảnh, cái này cũng không sao chứ.”’
Hạ Hữu Nam lại nói: “Không sao.”
Cố Khê nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã 4 giờ, cô hỏi ý kiến: “Chúng ta bây giờ bắt đầu phỏng vấn nhé?”
“Không vội.”
Cố Khê nhìn anh: “Vậy…cậu muốn làm gì?”
“Cậu lâu rồi không gặp mẹ tôi, bà ấy lát nữa sẽ đến đây, nhất định sẽ tìm cậu ôn chuyện.”
Cố Khê không ngờ anh còn nghĩ đên việc này, người quay phim bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Cố Khê, cậu còn quen cả mẹ Hạ tổng cơ à?”
Cố Khê nhìn thoáng qua Hạ Hữu Nam đang uống cà phê, thấp giọng lên tiếng, “Ừm.”
Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Hạ Hữu Nam hô một tiếng mời vào.
Cố Khê theo bản năng nhìn về cánh cửa, người vừa tiến vào cũng nhìn cô.
Đúng là Mạch Ngọc Linh, cách mấy năm không gặp, bà vẫn rất trẻ, một chút cũng không giống người sắp 50 tuổi.
Cố Khê chào hỏi trước, “Dì à.”
“Cố Khê, đúng là con rồi.” Mạch Ngọc Linh rất vui vẻ, vừa mớiở thang máy nghe Sở Dục Tân nói Cố Khê cũng ở đây, bà còn hơi không tin, bây giờ thấy được người thật liền không thể không tin nữa.
Mạch Ngọc Linh nói: “Dì mang theo điểm tâm chiều, mọi người ra đây ăn đi.”
“Vâng ạ.” Cố Khê nói với Hạ Hữu Nam: “Chúng ta tạm thời hoãn phỏng vấn đi.”
“Ừm.”
Cố Khê chỉ lên tập công văn, “Đồ của bọn tớ có thể để ở văn phòng cậu được không?”
“Được.”
Cố Khê đặt tập công văn xuống, nói với Trần Uyển bên cạnh: “Đồ của cậu cũng để ở đây đi.”
“Ok.”
Cố Khê đặt đồ xuống, đứng dậy hướng ra cửa, Mạch Ngọc Linh đến bên cạnh cô, “Dì nghe nói con làm việc ở công ty tầng trên?”
“Vâng ạ, mới đến đó không lâu ạ.”
Mạch Ngọc Linh nói: “Con bé này, trở về thế mà không nói cho dì một tiếng, hại dì lâu như vậy mới biết được.”
Cố Khê cuời làm lành, “Con cũng định đến thăm dì, nhưng sau khi trở về rất bận, vẫn chưa có thời gian ạ.”
“Vậy chờ lúc nào rảnh, nhất định phải đến nhà dì ăn cơm đấy.”
“Vâng ạ.”
Bên ngoài phòng, mọi người đều tụ lại một chỗ chuẩn bị ăn điểm tâm. Mạch Ngọc Linh thấy mọi người còn chưa bắt đầu, “Mọi người đừng ngại, đến đây ăn đi.”
Sở Dục Tân vẫy tay, “Tới đây ăn nào mlem.”
Mạch Ngọc Linh mang rất nhiều loại điểm tâm, có vài túi to, khó trách phải có người đi đón bà.
Hơn ba mươi nhân viên đều tụ lại một chỗ, Cố Khê và Trần Uyển thì lại ngơ ngác, tính đợi người bên trong ăn xong mới đến ăn, nếu không bọn họ mỗi người một phần, sợ không đủ, lại không lễ phép.
Mạch Ngọc Linh thấy Cố Khê không lấy đồ ăn, tự mình cầm một phần bánh kem cho cô, “Này, Cố Khê, ăn bánh kem đi con.”
“Cứ cho mọi người ăn trước đi, bọn con ăn muộn cũng được.” Cố Khê nói.
“Không sợ, dì làm nhiều lắm, nào, cầm lấy.”
Cố Khê nhận lấy, “Cảm ơn dì.”
Sở Dục Tân cũng cầm một phần đi tới cho Trần Uyển nói: “Đều là hàng xóm với nhau, đừng ngại nha.”
Trần Uyển bị câu hàng xóm này làm cho chọc cười.
Mọi người ăn vừa khen không dứt miệng, “Wow, bánh ăn ngon quá.”
Có người phát hiện giám đốc của bọn họ vẫn chưa lại đây, “Đúng rồi, Hạ tổng còn chưa đến.”
Mạch Ngọc Linh biết Hạ Hữu Nam không thích đông người, “Không cần quan tâm đến nó, các cháu cứ việc ăn.”
“Tới đây này, chỗ này có một phần bánh quy, ai muốn ăn không?”
Mọi người đều ăn rất vui vẻ, Cố Khê nhìn thời gian, đã qua đi mười lăm phút, đợi lát nữa bọn họ 5 rưỡi tan tầm,Cố Khê sợ không kịp, vì thế nói một tiếng với Mạch Ngọc Linh liền gõ cửa phòng Hạ Hữu Nam.
Bên trong có người lên tiếng mời vào, cô mới vặn cửa đi vào.
Bên ngoài ầm ĩ như vậy, Hạ Hữu Nam vậy mà vẫn chuyên tâm nhìn văn kiện.
Từ thời học sinh anh đã không thích cảnh náo nhiệt, dù họp lớp cũng rất an tĩnh.
Cố Khê nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta phỏng vấn trước đi, miễn cho cậu chậm trễ thời gian.”
“Không vội, tôi có rất nhiều thời gian.”
Cố Khê cười, “Tớ phỏng vấn hơi lâu, vẫn nên bắt đầu bây giờ đi.”
“Cũng được.”
Cố Khê đi qua, lấy câu hỏi đã sớm chuẩn bị cùng thiết bị ghi âm từ trong văn kiện. Buổi phỏng vấn tiến hành trên ghế sô pha, Cố Khê ngồi lên ghế sô pha, còn Hạ Hữu Nam ngồi cách cô 90 độ.
Cố Khê đặt thiết bị ghi âm lên bàn trà, mở ra nội dung phỏng vấn, bắt đầu nói, “Xin chào Hạ tổng, rất vui được phỏng vấn anh, hiện tại buổi phỏng vấn của chúng ta liền chính thức bắt đầu.”
Hạ Hữu Nam trả lời: “Ừm.”
“Theo tôi được biết, công ty Thành Hối được thành lập hơn nửa năm trước, hạng mục đầu tư là trí tuệ nhân tạo, đây là phương hướng đầu tư chính của công ty sao?”
Hạ Hữu Nam: “Đúng vậy.”
“Vậy vì sao Hạ tổng lại hứng thú với lĩnh vực trí tuệ nhân tạo vậy?”
Hạ Hữu Nam thong dong trả lời: “Xã hội con người trước mắt đã trải qua ba lần cách mạng công nghiệp quan trọng, đó là kỹ thuật hơi nước, kỹ thuật điện khí, máy tính công nghệ thông tin, mỗi lần cách mạng sẽ đem đến nhiều thay đổi cho xã hội, mà tôi tin tưởng rằng, trí tuệ nhân tạo sẽ là cách mạng công nghiệp làn thứ tư. Con người tương lai sẽ sử dụng trí tuệ nhân tạo tương đối nhiều, ứng dụng sẽ ngày càng rộng khắp, là phương hướng phát triển tương lai, cho nên theo ý kiến của tôi, trí tuệ nhân tạo là một mảng đầu tư rất khả quan.”
Cố Khê gật đầu, “Vậy nếu là một ngành sản xuất tương đối truyền thống nhưng chất lượng tốt, Hạ tổng có xem xét đầu tư không?”
Hạ Hữu Nam: “Phải tùy tình huống, nếu là công nghiệp chế tạo truyền thống, lấy lao động là chủ đạo, vậy khả năng sẽ không suy xét, nhưng bây giờ trong nước cũng có không ít xí nghiệp đầu tư thiết bị và kỹ thuật tiên tiến, đối với nhu cầu chế tạo phù hợp với thời đại tiến bộ, chúng tôi cũng có thể hợp tác.”
“Vậy nghĩa là sẽ lấy kỹ thuật tiên tiến làm điều kiện phải không?”
“Đúng vậy, ý nghĩa đầu tư quan trọng ở chỗ phải có triển vọng, nếu một công ty phát triển cùng với thời đại, có thể xem xét, còn nếu không, đối với nhà đầu tư như chúng tôi, không có ý nghĩa, thậm chí còn có thể nói là không đáng chờ mong.”
Cố Khê lắng nghe rất nghiêm túc, cô lần đầu tiên nghe Hạ Hữu Nam nói nhiều như vậy, có chút không quen.
Ngoài cửa, Mạch Ngọc Linh lặng lẽ hé khe cửa, nhìn người bên trong nói chuyện, hài lòng cười.
Buổi phỏng vấn tiến hành trong hơn một tiếng, sau khi phỏng vấn kết thúc, Cố Khê tắt thiết bị ghi âm, bắt tay Hạ Hữu Nam, nhìn thời gian, đã đến giờ đi rồi.