Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi

Chương 21


Đọc truyện Xuyên Sách: Tôi Bị Nam Chính Cao Lãnh Coi Trọng Rồi – Chương 21

Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑

Nhớ ấn bình chọn ủng hộ editor đó 。(✿‿✿)。

Sau khi chuẩn bị dụng cụ, Cố Khê bắt đầu ăn cơm, cô gọi điện thoại cho Đàm Mỹ Thanh, biết được cô ấy đã mua vải cờ dự phòng, cũng mua thêm màu và bút vẽ, đồ đều ở trong ngăn tủ bên cạnh bục giảng lớp học.

Cố Khê xác nhận tất cả dụng cụ đã có đủ, chạy tới phòng giáo vụ xin một phòng để vẽ trong tiết tự học buổi tối.

Dụng cụ và chỗ làm đều đã có, giai đoạn chuẩn bị đã hoàn thành.

Sau khi tắm xong, cô cũng không lo giặt quần áo, liền lấy dụng cụ ra phòng mỹ thuật ở tòa nghệ thuật, cách khu dạy học không xa, cô phải chạy lại hai lần mới đem đủ đồ vật qua.

Vì Hạ Hữu Nam có tài liệu tham khảo, cô cũng mang theo cờ lớp bị bẩn sang.

Mở lá cờ ra nhìn vết bẩn màu vàng bên trên, cô vẫn có phần áy náy, nếu không phải Hạ Hữu Nam chủ động tới hỗ trợ, cô cũng không biết làm thế nào mới xong,

Cố Khê nhìn thời gian, mới 6 giờ rưỡi, Hạ Hữu Nam phỏng chừng còn chưa đến, cô hơi khát, muốn về phòng học lấy nước.

Đi xuống tầng, vừa vặn đụng phải Hạ Hữu Nam.

Hai người chạm mặt nhau, Cố Khê chỉ lên tầng trên, “Phòng 302.”

“Ừm.”

Cố Khê hỏi: “Tớ phải về phòng học lấy nước, hay cậu để tớ lấy hộ cậu cho.”

“Ừm.”

Cố Khê chạy chậm về khu dạy học, khi trở lại lớp, một nửa bạn học đều đã trở về, có chút vắng vẻ.

Cô đi đến chỗ ngồi của mình, lấy ly của mình, lại cầm ly của Hạ Hữu Nam chạy ra khỏi phòng học.

Khi ra khỏi phòng trà nước của tầng ba tòa nghệ thuật, cô phát hiện bên ngoài có mấy nữ sinh vây quanh phòng 302.

“Kia là Hạ Hữu Nam khối 11 sao? Vừa đẹp trai lại còn cao nữa.”

“Anh ấy không phải sinh viên nghệ thuật, tại sao lại đế nđây?”

“Thật không nghĩ tới anh ấy còn có thể vẽ tranh.”

Đây đều là nữ sinh nghệ thuật khối 12, tòa nghệ thuật là nơi các cô học, vừa mới đi ngang qua phòng 302, trong lúc vô ý phát hiện học bá đang ở bên trong, có điểm kích động, cho nên cố ý dừng lại ngắm nhìn.

Cố Khê do dự nghĩ có nên đi vào lúc này hay không.

Một lát sau, mấy nữ sinh kia dần tản đi, Cố Khê mới đem nước vào phòng mỹ thuật.


Phòng nghệ thuật mà cô đã đăng ký có một vài cái bàn lớn, một tấm bạt dài một mét được đặt trên đó, có rất nhiều không gian trống cho bảng màu và bút vẽ.

Hạ Hữu Nam cong eo đứng trước một cái bàn lớn, cầm bút vẽ tranh sơn dầu.

Cố Khê đặt ly xa mặt bàn một chút, cất bước đi qua, đứng ở bên cạnh quan sát.

Hạ Hữu Nam ngẩng đầu nhìn cô một cái, tiếp tục cúi đầu chuyên tâm vẽ tranh, “Kéo bức màn lên đi.”

“Ok.” Cố Khê xoay người đi kéo bức màn.

Cô nghĩ, vừa mới bên ngời có người thảo luận về anh, anh hẳn đã biết hết.

Cờ lớp do Đàm Mỹ Thanh tổng hợp từ rất nhiều tư liệu sống bên ngoài nên khá phức tạp. Đại khái có huy chương đối xứng hai bên, bên trong huy chương rất tinh tế, khả năng hội họa có độ khó cao, ở giữa có chữ “11 – 18”.

Tốc độ tay của anh rất nhanh, động tác uyển chuyển, nhìn ra được có chút ít bản lĩnh.

Cố Khê ở một bên nhìn, cũng không biết mình nên làm gì.

“Có gì cần tớ giúp không?”

Đôi mắt Hạ Hữu Nam nhìn vải vẽ tranh sơn dầu, theo bút vẽ mà di đông, thực chuyên chú, “Có thể pha màu chứ?”

“À, được.” Cố Khê cầm lấy vỉ pha màu, bắt đầu xuống tay pha màu.

Màu sắc chủ đạo của cờ lớp là xanh lục, cô trước tiên pha màu xanh lục, tiếp theo là màu vàng, còn có màu đỏ.

Chờ cô pha màu xong, Hạ Hữu Nam cũng đã vẽ xong mấy chữ to 11 – 18 ở trung tâm lá cờ.

Anh nói: “Cậu tô màu phần rìa lá cờ trước đi.”

“Được.” Kỹ thuật vẽ tranh của Cố Khê rất bình thường, chỉ học qua trong tiết mỹ thuật ở sơ trung và tiểu học một chút, nhưng tô màu tranh sơn dầu đối với cô mà nói cũng không quá khó khăn.

Cô một tay cầm vỉ pha màu, một tay cầm bút vẽ, dọc theo đường Hạ Hữu Nam đã vẽ tô lên, màu sắc được tô không chút cẩu thả, vô cùng chuyên chú.

Trong phòng mỹ thuật thực an tĩnh, âm thanh dù rất nhỏ cũng có thể nghe thấy được.

Hai người cách nhau một cái bàn khom lưng, một người vẽ tranh, một người tô màu, mỗi người đều bận rộn với nhiệm vụ của họ.

Cố Khê chỉ lo tô tranh sơn dầu,, trên đầu đụng phải thứ gì, cô nâng mắt, phát hiện mình và Hạ Hữu Nam cách nhau vô cùng gần, vừa mới đụng vào đầu anh, cô vội vàng kéo dãn khoảng cách, nói: “Xin lỗi.”

Hạ Hữu Nam dùng ánh mắt ý chỉ vào bức tranh sơn dầu, “Bút của cậu.”

Cố Khê cúi đầu, cô vừa mới thất thần một lúc, bút vẽ đã xẹt qua tranh, lưu lại một vệt lục bằng đầu ngón tay, cô muốn khóc, “Làm sao bây giờ.”


Hạ Hữu Nam cong lưng tiếp tục vẽ tranh, “Đợi nó khô, lấu màu trắng đè lên.”

“Ok ok.” Cô đã quên đây là màu sơn dầu, có thể tô đè lên.

Hạ Hữu Nam nâng mắt, liếc đến mái tóc trước ngực cô, thời điểm cô vừa mới khom lưng, đụng phải vỉ pha màu, dính một chút màu, “Tóc của cậu.”

“Hả?” Cố Khê cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện trên tóc có một chút màu, cô vội vàng buông vỉ pha màu, lấy khăn giấy lau.

Tại sao cảm giác cô càng giúp càng bận vậy??

Tóc dài quá vướng víu, cô quên buộc tóc, lại không muốn chạy về ký túc xá lấy. Cô tìm thấy một cây bút chì gỗ trong đống cọ và dùng bút chì làm kẹp tóc.

Hạ Hữu Nam ngẩng đầu nhìn cô, “…”

Cố Khê giải thích: “Người cổ đại đều buộc tóc như vậy.”

Hạ Hữu Nam tiếp tục khom lưng vẽ tanh, Cố Khê cũng cầm lấy vỉ pha màu tô màu,

Thời gian dài cong eo, Cố Khê cảm thấy phần eo có điểm đau nhức, cô thẳng eo nắm ta thành nắm đấm, lại nhìn Hạ Hữu Nam, Thân hình anh cao hôn, độ cong lưng còn nhiểu hơn cô, nhất định cũng rất đau.

“Eo cậu có đau không?”

Hạ Hữu Nam nhàn nhạt trả lời: “Vẫn ổn.”

Cố Khê nhìn xung quanh, bên cạnh có ghế, bất quá ghế hơi thấp, vải vẽ tranh sơn dầu quá lớn, ngồi vẽ không tiện.

Thời gian đã qua một tiếng, Hạ Hữu Nam vẫn duy trì tư thế khom lưng, Cố Khê nhắc nhở: “Nếu không cậu ngồi xuống nghỉ ngơi 10 phút lại vẽ tiếp.”

“Nếu cậu mệt có thể nghỉ ngơi.”

Hạ Hữu Nam không mệt, cô làm sao có thể kêu mệt, Cố Khê lắc đầu, “Tớ không mệt.”

Cô càng lấy vỉ pha màu, tiếp tục tô màu, động tác rất cẩn thận, sợ tay run tô lệch.

Bang một tiếng, bốn phía lâm vào bóng tối, mấy nữ sinh học mỹ thuật phòng bên cạnh thét chói tai. Ngược lại Hạ Hữu Nam và Cố Khê vô cùng bình tĩnh.

Trong bóng tối, Có Khê nói: “Không phải là mất điện chứ.”

“Có thể là đứt cầu dao.”

Xung quanh duỗi tay không thấy năm ngón tay, Cố Khê không dám di chuyển, sợ đụng tới lọ màu, làm bẩn cờ lớp.


Chỉ chốc lát sau, trong bóng tối phát ra một tia sáng, là Hạ Hữu Nam mở đèn pin di động lên.

Cố Khê nương theo tia sáng, buông vỉ pha màu đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm dày ra, phát hiện tòa khoa học đối diện và dưới tầng vẫn có điện, “Vậy là tòa nghệ thuật bị đứt cầu dao.” Cô quay đầu lại, “Chúng ta có nên rời đi không?”

“Chuyển đi đâu?”

Cố Khê nghĩ một lúc, phòng học tòa khoa học không thể tùy tiện xin, còn khu dạy học chỉ có một khoảng đất trống khá lớn bên cạnh, nếu hai bọn họ ngồi xồm vẽ tranh ở đó, nhất định rất kỳ quái.

Cố Khê trưng cầu ý kiến của anh, “Cậu cảm thấy nên làm gì bây giờ, tớ sẽ nghe theo cậu.”

Hạ Hữu Nam đưa điện thoại di động trên tay cho cô, “Lại đây giúp tôi cầm.”

Cố Khê tiến lên, giúp anh cầm di động, Hạ Hữu Nam cầm lấy bút vẽ, nói: “Chiếu đèn theo hướng tôi.”

Cố Khe lúc này mới hiểu là anh muốn tiếp tục vẽ ở đây, sử dụng ánh sáng từ đèn pin di động.

Hạ Hữu Nam cong lưng, vẽ nốt đường cuối cùng, Cố Khê cầm di động soi cho anh, “Lượng pin di động có thể duy trì bao lâu?”

Hạ Hữu Nam vừa vẽ vừa nói: “Hai giờ.”

Cố khê nhìn thời gian, hiện tại đã gần 9 giờ, bọn họ cần vẽ xong trước 11 giờ, nếu trước 11 giờ vẫn chưa vẽ xong, không nói đến lượng pin, gác cổng ký túc xá qua 11 giờ cũng không cho vào.

Nếu hai người bọn họ hợp tác có thể hoàn thành trước 10 giờ rưỡi, nhưng hiện tại chỉ có Hạ Hữu Nam vẽ, cũng không biết có thể hoàn thành hay không.

Cố Khe đề nghị, “Nếu không tìm đồ vật để cố định di động, tớ tô màu tiếp.”

“Không cần, lấy điện thoại cậu đi.”

“Được.” Cố Khê không lên tiếng quấy rầy anh nữa, đứng bên cạnh anh, giơ di động chiếu sáng nơi anh đang vẽ.

Những người phòng khác trong tòa nghệ thuật đều lục đục rời đi, cách vách cũng truyền tới âm thanh đóng cửa, tiếp theo là tiếng bước chân của vài nữ sinh chạy vội qua hành lang.

Không bao lâu, giám thị tới tòa nghệ thuật kiểm tra, cầm đèn pin đi từng tầng kêu: “Công tắc nguồn điện ở nghệ thuật hỏng rồi, học sinh còn ở bên trong nhanh về phong học của mình!”

Cố Khê nghe được âm thanh giám thị bên ngoài, nghĩ thầm nếu bị bọn họ đuổi đi, nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ tìm cái đèn đường ngồi xổm trên mặt đất vẽ tranh sao?

Thanh âm giám thị ngày càng gần, ánh đèn pin xuyên qua bức màn thật dày chiếu vào, tim Cố Khe đập thình thịch như kẻ có tật giật mình.

Hạ Hữu Nam thấp giọng nói: “Tắt đèn đi.”

“Được.” Cố Khê tắt đèn pin di động, xung quanh lại chìm vào bóng tối.

Giảm thị cầm đèn pin từ cửa phòng học đi ngang qua, giọng nói thập phần to lớn vang dội, “Học sinh còn ở trong tòa nghệ thuật, chạy nhanh rời đi, về phòng học của mình!”

Giám thị đi tới cuối hành lang, từ một bên cầu thang khác đi cuống tầng.

Tâm Cố Khê hạ xuống, Hạ Hữu Nam nói: “Mở lại đèn pin đi.”

Cố Khê mở điện thoại của anh lên, phát hiện còn phải nhập mật mã mới có thể mở khóa màn hình, cô đưa điện thoại cho Hạ Hữu Nam, “Cậu mở khóa đi.”


“0897” Hạ Hữu Nam nói ra một chuỗi số.

Cố Khê còn có điểm ngốc, “Mật mã mở khóa?”

“Ừm.”

Thật đúng là, cô có điểm thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới Hạ Hữu Nam thế nhưng lại dễ dàng nói mật khẩu mở khóa cho cô.

Ấn bốn con số kia, màn hình quả nhiên mở khóa, cô mở chế độ đèn pin, một tia sáng từ màn ảnh di động phát ra.

Có ánh sáng, Hạ Hữu Nam tiếp tục vẽ tranh.

Cố Khê đứng bên cạnh anh, rất gần, có thể rõ ràng mà ngửi được hương thơm bột giặt nhàn nhạt trên người anh. Dùng khóe mắt liếc nhìn anh vài lần, Cố Khê mới phát hiện bộ dáng anh chuyên chú rất có mị lực, hình dáng đường cong sườn mặt cực mỹ cảm, làn da khỏe mạnh tinh tế, môi hồng nhẹ nhấp, mày kiếm cùng con ngươi nhìn chăm chú vào vải vẽ tranh sơn dầu, ngón tay thon dài trắng nõn cầm bút vẽ, nước chảy mây trôi lướt từng đường.

Không hổ danh là nhân vật cấp bậc học bá, anh hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu này, cũng khó trách nhiều nữ sinh thích anh như vậy.

Người như vậy cũng chỉ có trong thế giới tiểu thuyết.

Hạ Hữu Nam vẽ xong bắt đầu tô màu, phần màu Cố Khê đã tô vẫn chưa được tốt, anh dùng bút vẽ tu sửa lại, làm màu sắc sơn dầu nhìn càng tự nhiên.

Tay giơ di động có chút mỏi, Cố Khê lại đổi tay.

Bất tri bất giác bố cục chỉnh thể của cờ lớp hiện ra, Cố Khê so sánh hai lá cờ, phát hiện Hạ Hữu Nam tuy rằng vẽ so với cái cũ không sai biệt lắm, nhưng cũng thay đổi một số chỗ.

Những thay đổi này có thể nói là cải thiện bức tranh, đem những chỗ cũ sửa đến hoàn mỹ.

Tiếng chuông vang lên keng keng keng, Có Khê nhìn thời gian, đã 10 giờ 20 phút, là thời gian kết thúc tiết tự học buổi tối.

Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, khu dạy học bên kia ầm ĩ lên, bọn họ cách khá xa, chỉ có thể mơ hồ nghe được một ít thanh âm.

Vẽ cơ lớp xong, Hạ Hữu Nam không bị ảnh hưởng chút nào, cây cọ trong tay như điều khiển ngọn lửa, giai đoạn tô màu sau tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn rất chuẩn.

Cố Khê âm thầm bội phục, cô mở miệng hỏi: “Cậu trước kia hẳn là đã học hội họa nhỉ.”

Hạ Hữu Nam nói: “Thời điểm nhàm chán tự học.”

Cố Khê càng bội phục, cô còn tưởng ba mẹ anh cho anh đi học thêm, không nghĩ tới là anh tự học.

Di động rung lên một chút, nhắc nhở lượng pin đã dưới 10%.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Cố Khê luôn chú ý thời gian, bọn họ cần trước 11 giờ chạy về, nếu không sẽ không vào được ký túc xá.

Vào lúc 10 giờ 50 phút, Hạ Hữu Nam buông vỉ màu và bút vẽ xuống, “Xong.”

Cố Khê thở dài nhẹ nhõm một hơi, dùng đèn pin di động nhìn cờ lớp hoàn chỉnh, quá xuất sắc.

“Thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta chạy nhanh trở về.” Cố Khê giao điện thoại cho anh, “Tớ mang cờ này về ký túc xá.”

Hạ Hữu Nam giữ chặt cô, “Trước tiên đừng nhúc nhích, màu sơn dầu không khô nhanh như vậy, cứ để lại đây, sáng mai lại đến lấy.”

“Được.” Cố Khê nhìn thời gian, còn vài phút nữa ký túc xá khóa cửa, không có thời gian tranh luận, nhất thiết phải đi ngay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.