Đọc truyện Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp – Chương 3: Ra Đời
“Oa!!!” Một tiếng khóc to phát to trong phòng sinh của bệnh viện, một lát sau, bác sĩ nói một câu mẹ con bình an làm cho vài người đang đứng, ngồi trên hành lang an tâm, tuy muốn bế nàng, nhưng bác sĩ nói đứa bé này sinh non, thân thể so với những đứa trẻ khác yếu hơn, cho nên cần phải đưa đến phòng giữ ấm, để tránh sau này thân thể bị suy yếu, kết quả này làm cho cả nhà bị hù chết.
Yêu Cơ có được ý thức là lúc nàng bị bác sĩ đánh vào mông, mắt của nàng không có mở ra nhưng miệng đã muốn mắng chửi người, là ai mà lại có lá gan lớn như vậy, dám đánh mông của lão nương, kết quả lại phát ra tiếng khóc lóc của trẻ con, nàng liền ngốc, mới nhớ tới hiện giờ nàng là một đứa trẻ mới ra đời, theo lời của bác sĩ, nàng bị sinh non nên thân thể vô cùng yếu! Tuy nàng có thể dùng dị năng để luyện thể, nhưng đây là bệnh viện, nàng cũng không muốn bị đưa đến phòng thí nghiệm làm nhân thể để người khác nghiên cứu đâu.
Tuy trẻ con vừa sinh ra có thể mở to mắt nhưng sẽ không thấy rõ, Yêu Cơ cũng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trắng xóa, nhưng đừng quên Yêu Cơ còn có dị năng hệ Tinh Thần nha, hơn nữa cấp bậc cũng rất cao, nhìn người và hoàn cảnh xung quanh vẫn là rất dư dả a.
Trong nháy mắt, Yêu Cơ bị y tá ôm, liền phát hiện rằng xung quanh mình bị đầy người vây quanh, hai vợ chồng trung niên khoảng 40, 50 tuổi sắc mặt hồng nhuận; hai nam tử khoảng chừng hơn 20 tuổi dung mạo tuấn mỹ, ổn trọng, thành thục; một nữ tử khoảng hơn 20 tuổi đoan trang, khí chất tao nhã, tiêu sái; không hẹn mà cùng dùng ánh mắt vừa thương tiếc vừa sung sướng nhìn nàng, nhìn xuống nữa, còn có hai tiểu bao tử (*) 4, 5 tuổi, xem ra, đây chính là thân nhân đời này của nàng.
(*) Tiểu bao tử: bánh bao nhỏ.
Vừa mới đánh giá xong thân nhân của nàng, chợt nghe bác sĩ nói nàng là sinh non, thân thể yếu hơn so với những đứa trẻ khác, phải đưa tới phòng giữ ấm quan sát một chút, xác định xong thân thể không sao, mới có thể đi ra.
Về phần Yêu Cơ tại sao không một chút phản kháng, ân , nàng muốn phản kháng cũng không được, sinh non mà, bản năng duy nhất là — ngủ.
Yêu Cơ tỏ vẻ, đừng nháo ta, trời đất bao la, ngủ là lớn nhất, có chuyện gì thì chờ ta tỉnh dậy rồi nói sau, bà nội nó, la cái gì, phiền chết người!
Khi Yêu Cơ tỉnh lại, phát hiện có người đến gần phòng giữ ấm, nàng đoán gia tộc đời này của nàng rất lợi hại a, bởi vì chỉ có một mình nàng, xung quanh còn có không dưới mười cái camera, làm cho phòng này đều ở trong phạm vi theo dõi, không có một chút góc chết, ngoài cửa, bên ngoài cửa sổ, trên hành lang, bên ngoài bệnh viện, rõ ràng là bên trong có rất nhiều người ẩn giấu, mỗi người, cả người đều có huyết khí, sát khí, xem ra đã giết qua không ít người, chỉ là gần quanh nàng không có nhiều người, có thể là sợ làm nàng sợ đi.
Vì Yêu Cơ đã nhiều năm sống kiếp sống của đặc công nên tính cảnh giác của nàng đã xâm nhập vào cốt tủy, cho dù biết những người này sẽ không tổn thương nàng, nàng vẫn không thể không cảnh giác.
Đây là may mắn và cũng là bất hạnh của nàng, may mắn chính là, an toàn của nàng sẽ được tăng thêm không ít, bất hạnh chính là, mười mấy năm nàng đi dạo bên bờ tử vong mới nhận được hồi báo.
Yêu Cơ động động cánh tay, giật giật cái chân, vất vả nghiêng người, sau đó ngừng lại, thở hồng hộc ngồi dậy, thân thể này không hổ là sinh non mà, chỉ có động tác như vậy đã làm nàng mệt không chịu được, Yêu Cơ nghỉ ngơi một chút, rồi từ từ mở mắt, xung quanh là một mảnh sáng màu trắng, có người ở nơi đó, là một cái bóng màu đen, nàng mở ra tinh thần lực tra xét, biết đó là một y tá, sau đó chợt nghe tiếng nói vui mừng, may mắn, thương tiếc của nữ y tá kia: “Tiểu bảo bảo mở mắt rồi !” Yêu Cơ bất nhã lật mình xem thường, hưng phấn cái gì? kinh ngạc, đây là y tá thật sao? Nàng chẳng lẽ không biết em bé mới sinh ra sẽ không nhìn thấy rõ sao? May là cái xem thường này không có bị vị y tá này phát hiện, nếu không, nàng sẽ tiếp tục kinh ngạc một hồi.