Bạn đang đọc Xuyên Sách Làm Nữ Phụ Số Tàn – Chương 7
Cuối cũng thì kế hoạch đi nghĩ dưỡng ở nông trại đã được định vào 3 ngày cuối tuần.
Dĩnh Dĩnh thừa biết cho dù cô có làm gì thì tình tiết vẫn sẽ phát triển trong truyện vì trong truyện người lên ý tưởng đi nông trại chính là nguyên chủ, nếu lúc đó cô không lên ý tưởng thì cũng sẽ có người khác làm thay cô.
Sau khi kết thúc buổi ăn trưa.
Bách Lý Hồng đã hẹn Dĩnh Dĩnh chiều mai, sau khi cô tan làm sẽ cùng nhau đi mua sắm.
Ngày hôm sau Dĩnh Dĩnh đã đến sớm hơn thời gian đã hẹn, nên cô chọn một quán cafe gần công ty để đợi Bách Lý Hồng.
Đang ngồi nhàm chán ăn bánh ngọt thì cô bất ngờ trông thấy nữ chính Từ Mộng Khiết đang chật vật xách trên tay rất nhiều ly cafe và bánh ngọt đã được gói lại.
Dĩnh Dĩnh nhìn thấy cô ta có vẻ đang rất cần giúp đỡ, mà vừa hay cô cũng đang có chuyện cần nói với cô ta.
Cho nên Dĩnh Dĩnh đứng dậy đi đến gần cô ta.Khi đến gần cô chủ động đưa tay xách đồ phụ cô ta.
Thấy Dĩnh Dĩnh đột nhiên xuất hiện ở đây thì Từ Mộng Khiết liền hỏi: Cô chủ! Sao cô lại ở đây?
Dĩnh Dĩnh mỉm cười: Tôi đang đợi bách Lý Hồng tan làm! Còn cô tại sao lại mua nhiều cafe và bánh ngọt vậy?” Dĩnh Dĩnh hỏi xong câu đó thì chợt nhớ ra mình đã hỏi thừa rồi, nữ chính từ khi vô công ty đi làm thì luôn bị mọi người sai vặt, đến sau này thì mới được nam chính ưu ái cho làm thư ký riêng của anh thì cô ta còn bị ghét hơn.
“À! Tối nay mọi người ở phòng trợ lý thư ký đều phải tan ca, cho nên tôi có nhiệm vụ đi mua đồ ăn chiều cho mọi người” Từ Mộng khiết mỉm cười phân trần.
“Vậy để tôi xách phụ cùng cô, vừa đúng lúc tôi cũng đang có chuyện muốn nói với cô, chúng ta vừa đi, vừa nói”
Từ Mộng Khiết không hiểu Dĩnh Dĩnh muốn nói gì với mình nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô.
Vào bên trong tòa nhà của công ty, 2 cô lễ tân và bảo vệ thấy Dĩnh Dĩnh không có thẻ nhân viên thì liền không cho cô vào, thấy vậy Từ Mộng khiết định giới thiệu với họ cô là vợ của tổng giám đốc, thì Dĩnh Dĩnh vội vàng ngăn cản lại, Cô nói với Từ Mộng Khiết hãy làm giấy đảm bảo cho mình lên, đừng làm kinh động tới Bách Lý Vũ.
Nếu anh ta mà biết cô tới đây, thì lại nổi cơn điên lên cho mà xem.
Viết xong giấy, Dĩnh Dĩnh cùng Từ Mộng Khiết xách đồ ăn và cafe đi vào thang máy.
Văn phòng trợ lý nằm trên tầng 29, nên thời gian đi lên cũng khá lâu, chắc đủ để cho cô nói chuyện.
Dĩnh Dĩnh thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Thứ sáu tuần này có phải cô cũng cùng mọi người ở nhà đi lên nông trại đúng không?
Dạ đúng ạ! Tổng giám đốc đã cho tôi thứ sáu này được nghĩ phép ở công ty để cùng mọi người ở nhà đi lên nông trại.
Tôi nghe bà chủ nói tất cả người giúp việc ở nhà điều sẽ được ngâm suối nước nóng, tôi rất vui và mong chờ chuyến đi này.” Đôi mắt của Từ Mộng Khiết phát sáng lên khi nói đến chuyện này.
Dĩnh Dĩnh nhìn vào đôi mắt long lanh của Từ Mộng Khiết thì thấy được cô ta đang rất mong chờ vào chuyến đi này.
Dĩnh Dĩnh trong lòng thầm nghĩ, “Dĩnh Dĩnh à! người ta đã mong chờ chuyến đi này như vậy, thì làm sao mày có thể vô lương tâm bảo người ta hãy ở nhà, đừng có đi đây.”
“Có thể điều tôi sắp nói sẽ làm cô thấy kỳ lạ, nhưng xin cô hãy làm theo những gì tôi đã nói.” Dĩnh Dĩnh đột nhiên nghiêm túc.
“Khi lên nông trại nghĩ dưỡng 3 ngày xin cô đừng tới gần tôi quá, tốt nhất hãy đứng cách xa tôi từ 4 đến 5m, cô đừng hỏi tôi lý do vì sao.
Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô và tôi thôi.”
Từ Mộng Khiết vốn định hỏi cô lý do vì sao, nhưng lời còn chưa ra tới miệng thì đã bị Dĩnh Dĩnh chặn họng trước rồi, nên đành gật đầu đồng ý trong khi không hiểu chuyện gì cả.
Dĩnh Dĩnh thừa biết nữ chính là một người rất dễ thỏa hiệp, cô hài lòng nói thêm: Cô không được nói chuyện này với bất kỳ ai! Hiểu chưa.”
Dạ tôi hiểu rồi” Từ Mộng Khiết thấy Dĩnh Dĩnh rất vô lý nhưng cô không dám phản bác lại.
“Ting” Cửa thang máy được mở ra.
Đã tới tầng 29, Từ Mộng Khiết bước ra trước, Dĩnh Dĩnh ở phía sau mỉm cười bước theo.
“Đúng là nói chuyện với những người đẹp hơn mình thường rất dễ dàng.”
Dĩnh Dĩnh cùng Từ Mộng Khiết phân phát cafe và bánh ngọt cho mọi người ở văn phòng trợ lý.
Mọi người nhìn thấy Dĩnh Dĩnh, thì đều thắc mắc cô là ai? Dĩnh Dĩnh vội nói: “Tôi là nhân viên của cửa hàng cafe chỉ là giúp mang cafe lên thôi ạ.”
Từ Mộng khiết lúc ở dưới đại sảnh đã được cô căn dặn nên không dám nói cô là vợ của tổng giám đốc nữa.
Đúng lúc này cửa thang máy lại ting lên một tiếng.
Toàn bộ văn phòng đều được ngăn cách bằng kính cường lực trong suốt, cho nên khi Dĩnh Dĩnh vừa quay đầu lại, thì chợt cả kinh.
Bách Lý Vũ đã bất thình lình xuất hiện, còn đang đứng nhìn cô với ánh mắt vô cùng đáng sợ, ánh mắt đó của anh như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay bây giờ.
Dĩnh Dĩnh đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, cô vội vàng nói tạm biệt với Từ Mộng Khiết sau đó né tránh ánh mắt của anh, nhìn mục tiêu là cánh cửa thang máy liền lao đi.
Khi đi ngang qua anh cô bất ngờ bị anh nắm láy cánh tay lôi lại.
Đứng sau lưng Bách Lý Vũ là 2 thư ký nam, cùng 2 trợ lý nữ thấy vậy thì lập tức né ra 2 bên, y như họ đều biết được ông chủ của mình đang tức giận nên đứng tránh ra xa để khỏi bị vạ lây.
“Tư Vũ cậu ở lại chủ trì cuộc họp trước đi, tôi sẽ quay lại sau.” Nói xong Bách Lý Vũ nắm chặt cổ tay cô lôi vào thang máy.
Anh buông tay tôi ra! Tôi tự đi được Dĩnh Dĩnh bị anh nắm chặt lấy cổ tay nên thấy hơi đau, cô vùng vẫy lớn tiếng.
Bách Lý Vũ đưa cô lên tầng trên, sau đi khi ra khỏi thang máy cô bị anh lôi đi qua mấy dãy bàn thư ký rồi đi thẳng vô phòng làm việc của anh, đóng sầm cửa lại thật mạnh, anh lớn giọng hỏi cô: “Cô đến đây làm gì, ai cho cô xuất hiện ở đây?”
Dĩnh Dĩnh thấy biểu cảm của anh ta, thì biết anh đang rất tức giận, bỗng cô thấy hơi lo sợ ấp úng nói: “Tôi có hẹn cùng Bách Lý Hồng, tôi đến sớm nên đã ngồi ở quán cafe gần công ty đợi, sau đó thì thấy Từ Mộng khiết đang xách nhiều đồ ăn và cafe cho đồng nghiệp nên tôi đã chủ động giúp cô ấy, sau đó đem lên đây chia cho mọi người
Dĩnh Dĩnh nhìn thấy lông mày của Bách Lý Vũ đã giãn ra thì tiếp tục nói: Anh yên tâm đi! Tôi không nói cho mọi người ở đây biết tôi là vợ của anh.”
Bách Lý Vũ đi tới bàn làm việc, anh đưa tay lấy chai nước lọc đang để sẵn trên bàn, sau đó uống một hơi để bình tỉnh lại cảm xúc, anh không biết sao khi nhìn thấy cô ở đây, anh đã rất tức giận mà không kiềm chế nổi.
Dĩnh Dĩnh thấy anh mãi không nói gì thì kiếm cớ chuồn đi: “Đã đến giờ tôi hẹn cùng Bách Lý Hồng, tôi và cô ấy sẽ đi trung tâm thương mại mua sắm, phiền anh nói với người ở nhà chắc tôi sẽ về trễ! Cảm ơn!”
Cô đứng lại đó” Bách Lý Vũ đột ngột lên tiếng.
Dĩnh Dĩnh đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích khi anh ta lên tiếng, cô đứng yên quan sát anh.
Bách Lý Vũ tiến lại gần cô, anh lấy ra một cái ví da ở trong áo, rút ra một cái thẻ atm màu đen đưa cho cô, giọng vẫn lạnh lùng nói: Cầm thẻ này đi mua những gì cô và cháu gái tôi thích đi!
Dĩnh Dĩnh sửng sốt trợn tròn mắt, cô không thể nào tin được, anh ta kêu cô đứng lại là để đưa thẻ cho cô mua sắm, “Anh thật là khó hiểu mà nam chính”
Cảm ơn anh.” Nói xong cô liền cầm lấy thẻ vọt đi không dám ngoảnh đầu nhìn lại.
Bách Lý Vũ đã quay lại phòng hợp với vẻ mặt bình thường, các nhân viên ở phòng trở lý ai ai cũng thắc mắc Dĩnh Dĩnh là ai mà khiến cho Tổng Giám Đốc tức giận đùng đùng mà lôi cô đi như vậy.
Chỉ có Tư Vũ và Từ Mộng Khiết biết Dĩnh Dĩnh là ai nhưng chưa có lệnh của Bách Lý Vũ hai người đều không dám hé nữa lời.
—————
Tối đến Dĩnh Dĩnh đã đợi anh về để trả thẻ.
Cô không ngờ anh ta lại còn về trễ hơn cả cô.
Đợi mãi cuối cùng anh ta cũng đã về.
Khi được cô trả lại thẻ Bách Lý Vũ hơi bất ngờ.
Sao cô không sử dụng.
giọng anh trầm ổn hỏi.
Tôi không có gì để cần mua cả, Bách Lý Hồng hình như vẫn còn giận anh chuyện đi công tác nên không thèm sài thẻ của anh.” Dĩnh Dĩnh thờ ơ đáp lại.
Ừm”
Chớp mắt ngày thứ sáu cũng đã đến, khác với mọi người xung quanh đang hào hứng thì Dĩnh Dĩnh mang vẻ mặt ủ rũ miễn cưỡng đi.
Nhưng khi cô tới nông trại thì tâm trạng hoàn toàn đã khác, cô đã bị vẻ đẹp ở nơi đây thu hút.
Phong cảnh trước mắt cô đẹp như một bức tranh vẽ vậy, ở lối đi vào nông trại hai bên đường được trồng rất nhiều hoa mặt trời.
Ngồi trên xe cô luôn miệng cảm thán không ngớt vẻ đẹp của nơi đây, khi vô tới bên trông cô càng kinh ngạc hơn, ở đây được trồng rất nhiều rau củ quả như nho, dâu tây, cà rốt, củ cải trắng, táo, hồng và rất nhiều loại trái cây khác nữa.
Xe chạy tới trước cổng biệt thự ở giữa trung tâm nông trại, Dĩnh Dĩnh vừa bước xuống xe thì đã bị Bách Lý Hồng kéo chạy đi ra đằng sau biệt thự.
Đằng sau biệt thự là một dốc núi, ở dưới thì có một cái ao nhỏ, xung quanh thì được trồng rất nhiều hoa đào đang nở rổ.
Dĩnh Dĩnh nhìn phong cảnh xung quanh liền cảm thấy mình giống như đang lạc vão cõi tiên vậy.
“Chả trách Bách Lý Hồng một hai phải đi mua thật nhiều đồ mới để đến đây sống ảo, nơi đây đẹp như tranh vậy mà.”
Những người khác sau khi xuống xe, đều tự tản ra tự đi dạo.
Dĩnh Dĩnh sau khi chụp hình xong cho Bách Lý Hồng thì kêu cô dẫn mình tới vườn dâu tây.
Khi vừa tới vườn dâu cô thấy bách Lý Vũ đang đứng nói chuyện gì đó với những công nhân đang hái dâu.
Dĩnh Dĩnh không thèm quan tâm tới anh, cô lựa một luống dâu thật to, đỏ chín mộng ngồi xuống hái dâu bắt đầu thưởng thức.
Vừa cắn một miếng dâu cô cảm nhận được vị chua lẫn vị ngọt đang tan chảy trong khoan miệng của cô, cảm giác này làm cô thấy rùng mình sảng khoái thốt lên một câu: “Ngon chết đi mất.”
Xin lỗi những quả dâu xinh đẹp nhưng bây giờ chị phải ăn mấy em đây.” Dĩnh Dĩnh vui vẻ ăn hết luống dâu này rồi lại đến luống khác.
Dĩnh Dĩnh không hề hay biết những hành động đó của cô đã bị Bách Lý Vũ chú ý, thu vào tầm mắt.
Chú nhỏ, chú đang nhìn gì mà chăm chú vậy! Bách Lý Ngạn từ xa đi tới tò mò hỏi.
không nhìn gì cả Bách Lý Vũ lạnh nhạt trả lời như mọi khi.
“Rõ ràng chú đang nhìn thím nhỏ, chú còn chối gì chứ, nhìn vợ của mình thì có gì đâu mà chú phải ngượng”
Bách Lý Vũ trừng mắt nhìn Bách Lý Ngạn “Đừng có tự suy diễn lung tung.” Nói xong anh quay đầu bước đi.
Bách Lý Ngạn thấy anh đã đi rồi, thì liền bước đến chỗ anh đứng vừa nãy, sau đó khó hiểu nói: “Rõ ràng là chú ấy đang nhìn thím nhỏ mà.”
Mới chốc mà trời đã sập tối, tất cả mọi người đều rủ nhau đi ngâm suối nước nóng.
Dĩnh Dĩnh được chia phòng ngâm suối nước nóng cùng với Bách Lý Hồng, những người khác đã ngâm xong từ sớm, chỉ vì Bách Lý Hồng cứ kéo cô đi chụp hình khắp nơi.
Ngâm trong dòng nước ấm áp này, Dĩnh Dĩnh cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cả ngày hôm nay cô thấy rất vui và được thư giản rất nhiều.
Từ Mộng khiết đã làm theo lời cô dặn giữ khoảng cách với cô rất xa, nên cô cảm thấy rất nhẹ nhõm và yên tâm.
“Bịch”
Bỗng có một tiếng bịch rất lớn.
Dĩnh Dĩnh và bách lý hồng bốn mắt nhìn nhau, sau khi xác định thì chắc chắn tiếng động phát ra từ phòng ngâm kế bên.
Đây là khu suối nước nóng dành cho phái nữ, bên vách ngăn đó đã xảy ra chuyện gì?
Dĩnh Dĩnh cùng Bách Lý Hồng lập tức đứng dậy lấy áo choàng vô người, sau đó đi qua phòng kế bên thì bất ngờ cô thấy Từ Mộng khiết đang ngất xỉu bất tỉnh nhân sự ở trên bờ suối.
Dĩnh Dĩnh vội vàng chạy tới đỡ cô ta dậy, sau đó vỗ nhẹ vào mặt cô ta mấy cái, nhưng cô ta vẫn không tỉnh lại, cô nói với Bách Lý Hồng ở lại đây chăm sóc cô ta, còn mình thì đi gọi người đến giúp.
Cô vội vàng chạy ra bên ngoài thì vừa đúng lúc bắt gặp Bách Lý Vũ và Bách Lý Ngạn mới vừa đi ra từ suối nước nóng dành cho nam thì liền nói: “May quá gặp hai người ở đây, mau vô giúp tôi một tay, Từ Mộng khiết bị ngất xỉu ở bên trong….”” Dĩnh Dĩnh chưa nói hết câu thì cô đã thấy bóng lưng của hai người đã vụt vô trong nhanh như tia chớp.
Bộ bọn họ không sợ trong đó đang có người khỏa thân tắm hay sao? Đúng là nam chính và nam phụ trong mắt và trái tim chỉ hướng về nữ chính là có thật.
Dĩnh Dĩnh nhẹ thở phào một hơi, hên là có Bách Lý Hồng ở bên cạnh cô, không thôi cô sẽ bị nghi ngờ là người đã làm cho nữ chính ngất xỉu..