Bạn đang đọc Xuyên Sách Làm Nữ Phụ Số Tàn – Chương 39
Một trận náo loạn vừa đi qua, bữa tiệc hiển nhiền liền mất hết sự vui vẻ.
Châu Sa cùng đám bạn ngu dốt của cô ta đã lập tức ra về.
Bên dưới vẫn còn rất nhiều người, Dĩnh Dĩnh không muốn đi xuống dưới sảnh để làm bình phong cho mọi người chỉ trỏ bàn tán.
Cô liền nhất quyết muốn ở trên lầu, chờ đến giờ về.
Nhìn thấy cô cứ tức tối đứng ngồi không yên như vậy Bách Lý Vũ liền nói muốn đưa cô về nhà.
Nhưng đúng lúc này Dương Hạc Hiên lại lên tiếng ngăn cản.
“Muốn rời khỏi đây bắt buộc phải đi xuống bên dưới, mà ở bên dưới vẫn còn khá nhiều người đó…”
“Mặc kệ bọn họ, tôi thèm để ý đến ánh mắt của bọn họ sao?” Bách Lý Vũ lên tiếng.
“Anh không để ý nhưng chị dâu nhỏ để ý…”
“Không ngờ chị dâu nhỏ lại lợi hại như vậy.”
Dương Hạc Hiên liền dơ một ngón tay cái lên sau đó hướng đến trước mặt Dĩnh Dĩnh biểu thị tán dương sự anh dũng hiếu chiến của cô.
Dĩnh Dĩnh nhìn thấy vậy bèn đưa ra bàn tay trái đang có vết thương bị băng bó như một cục bông gòn trắng.
Quơ lên quơ lại vài cái trước mắt Dương Hạc Hiên.
Sắc mặt ảo não như bị ai lấy mất tiền, tinh thần kiệt quệ nói:
“Tôi cũng đủ thảm rồi, làm ơn buông tha.”
Đúng lúc này Dương Cao Lãng bước vào thông báo: “Đại sảnh đã về hết người rồi.”
“Chúng ta cũng về thôi…” Bách Lý Vũ ôm eo cô di chuyển.
Dĩnh Dĩnh trong lòng vui mừng, đang tính khoác tay cùng Bách Lý Vũ chào tạm biệt rồi ra về, thì lần này lại bị Dương Cao Lãng ngăn cản.
Hai anh em nhà này thật khiến làm cô bực mình mà.
“Ngồi lại một chút, vết thương trên tay em dâu nhỏ cũng đã xử lý xong rồi.
Chúng ta bàn bạc một chút.”
Dĩnh Dĩnh im lặng ngồi xuống lại ghế, đằng nào vẫn còn sớm, cô cũng không phải thuộc dạng thích làm nũng.
Một hai bắt Bách Lý Vũ phải chiều theo ý mình.
“Chuyện gì?” Bách Lý Vũ day trán thờ ở hỏi.
“Ngày mai chúng ta tổ chức đi leo núi được không?” Dương Cao Lãng đóng góp ý kiến của bản thân.
Mấy người điên rồi, thời tiết lạnh gần chết đi leo núi cái con khỉ, Dĩnh Dĩnh nghĩ thầm.
“Khách sạn Bán Nguyệt nằm trên núi Lang Sơn rất đẹp, có thể lên đó ngắm bình minh vào buổi sáng, chiêm ngưỡng hoàng hôn vào buổi chiều.” Lương Tây Tranh thao thao bất tuyệt.
Anh tưởng mình là ông trời sao? Mùa đông lấy đâu ra mặt trời mọc rồi lặn để cho anh ngắm.
Nếu may mắn thời tiết tốt, có mặt trời xuất hiện thì lúc đó hình dáng của nó cũng giống như một cái trứng muối mà thôi.
Đẹp đẽ gì đâu mà ngắm.
Dĩnh Dĩnh chợt bừng tỉnh, cô thấy buồn cười với suy nghĩ của mình.
Vấn đề đi leo núi này có liên quan gì đến cô đâu.
Bách Lý Vũ nếu anh muốn đi tôi không ngăn cản, nhưng nếu anh dám bắt tôi đi theo.
Tôi sẽ hằng ngày nguyền rủa anh phải thích tôi đến cuối đời.
Hahaha…
“Có một mình Dĩnh Dĩnh là con gái đi sẽ rất buồn.” Dương Cao Lãng nói.
Dĩnh Dĩnh gật đầu tán thưởng, đúng….đúng là rất buồn.
Cho nên mấy người đi đi, tôi ở nhà ăn ngủ dưỡng thương.
“Cho nên…..Dương Hạc Hiên em gọi điện thoại rủ thêm Bách Lý Hồng cùng đi đi.”
Dương Hạc Hiên: *…*
Dương Cao Lãng lại quay sang Trang Hạ nói tiếp: “Trang Hạ cậu dẫn thêm cả cô bạn gái của cậu nữa.”
“Cô ấy đã về quê ăn tết rồi…” Trang Hạ rầu rĩ nói.
Bách Lý Vũ và Hoắc Bảo đứng nghiêm túc ở một bên lắng nghe Dương Cao Lãng cùng Lương Tây Tranh tuỳ ý sắp xếp mà không hề mở miệng phản đối.
Dĩnh Dĩnh vì rảnh rỗi cho nên thầm quan sát Hoắc Bảo, cảm thấy vẻ mặt của người này còn chướng khí hơn cả Bách Lý Vũ.
Lúc mở miệng hay không mở miệng vẫn là một mặt lạnh lùng âm trầm đó.
Cho dù là đang đùa giỡn sắc mặt vẫn rất giống như một cổ quan tài đen, ảm đạm buồn bã khó tả…
Có lẽ cảm giác được có người đang lén nhìn mình, Hoắc Bảo liền ngẩng đầu lên ánh mắt dài sâu hẹp cùng con ngươi đen nhánh nhìn về hướng Dĩnh Dĩnh đang ngồi.
Đúng lúc trực diện với ánh mắt đang nhìn lén của cô, Dĩnh Dĩnh bị bắt trọn ánh mắt liền hết hồn.
Cô cụp mắt xuống liền không dám nhìn nữa.
Nhưng cô đâu biết những hành động vô sỉ vừa rồi của mình đều đã bị Bách Lý Vũ để ý thu vào trong tầm mắt hết.
Bách Lý Vũ con ngươi màu đen sắc bén lạnh nhạt liếc qua nhìn Hoắc Bảo đang đứng ôm tay dựa lưng vào tường.
Hoắc Bảo biết Bách Lý Vũ đang nhìn mình bằng đôi mắt thấm nhuộm màu sắc ghen tuông, cho nên bèn cảm thấy vui vẻ, hứng thú khiêu khích nhìn qua Dĩnh Dĩnh vài lần.
Bách Lý Vũ lập tức đen mặt bốc hoả trong tâm.
“Nói xong chưa???” Bách Lý Vũ lên tiếng cắt ngang lời Dương Cao Lãng đang nói.
Dương Cao Lãng mặt mày ngờ nghệch đang nói hăng say chữ liền bay đi hết: “Sắp xong rồi..”
“Vậy thì cứ ở lại nói tiếp cho xong đi, tôi đi về trước!” Dứt lời Bách Lý Vũ liền cúi người xuống ôm eo Dĩnh Dĩnh dìu cô rời đi.
Dĩnh Dĩnh tai nghe mắt thấy sắp được về nhà rồi, cho nên tâm tình liền tốt đẹp đứng dậy, chào tạm biệt mọi người xong, liền ngoan ngoãn mặc kệ để cho Bách Lý Vũ thân mật ôm eo mình rời đi.
Đằng nào cũng phải đóng kịch, thôi thì ráng phối hợp diễn vai một người vợ nhỏ nghe lời vậy…..
Lúc Dĩnh Dĩnh cùng Bách Lý Vũ đi ra khỏi cửa bên tai vẫn còn nghe được âm thanh hờn dỗi oán trách của Dương Cao Lãng dành cho Bách Lý Vũ.
Vẫn là câu nói không có sáng tạo đó: “Tôi sẽ…….tuyệt giao với Bách Lý Vũ.”
————-
Bên ngoài cửa sổ tuyết rơi lả tả, từng bông hoa tuyết trắng xoá, rơi xuống những cánh hoa hồng bên dưới cửa sổ sát đất của biệt thự, rồi lập tức tan biến thành nước đến thần kỳ.
Lại một tuần nữa trôi qua.
Dĩnh Dĩnh dáng ngồi hết sức tao nhã, đôi mắt lim dim nhắm lại, đắm chìm trong cảm xúc lắng nghe một bài hát, phát ra từ điện thoại của cô.
Lời bài hát tuy rằng quá mức sến súa đến buồn nôn, nhưng giai điệu của nó lại gây nghiện.
Nó khiến cô say mê đến nổi sáng nào cũng phải mở lên để nghe.
Tình trạng này của cô cũng đã kéo dài được vài ngày rồi.
Dĩnh Dĩnh chân trái vắt ngang chân phải, dáng ngồi này được cô nhận xét rất là tao nhã.
Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ ngân nga theo lời bài hát.
Lời bài hát như sau:
Thời gian sẽ không vì ai mà dừng lại.
Nhưng con người lại miệt mài chạy đuổi theo thời gian.
Giống như con thoi trên khung dệt không ngừng nghĩ.
Tình yêu của anh dành cho em cũng không ngừng nghĩ như vậy.
Cúi thấp đầu nhìn lại thế giới không có bóng hình em.
Cắt đi màn đêm không một ánh sao.
Vết dao cắt trên tay anh rạng rỡ như ánh dương.
~~~~~~~~
“Xẹt…” Tiếng điện thoại bị văng lên trên giường.
Dĩnh Dĩnh đang nhắm mắt du dương, đắm chìm trong ca hát, bỗng nhiên bị cắt ngang xương vô lý.
Cô tức giận mở mắt ra trừng Bách Lý Vũ.
“Bây giờ đến cả chuyện tôi nghe nhạc anh cũng quản sao?”
Bách Lý Vũ mới vừa từ phòng tắm đi ra, cả khuôn mặt anh nhăn nhó bất đắc dĩ nói vơi cô: “Em có thể nghe nhạc lúc nào cũng được, nhưng làm ơn đừng có hát theo được không?”
Dĩnh Dĩnh: *…*
Mẹ nó…không phải nói thích tôi sao? Anh đây là có ý gì? Nếu đã thích tôi rồi, thì cũng phải thích luôn cái giọng hát trời ban này của tôi mới được.
Nghĩ trong lòng thì như vậy nhưng Dĩnh Dĩnh vẫn còn một chút liêm sĩ, cho nên không nói ra miệng.
Từ sau cái đêm ngày hôm đó, à không, phải nói là sau khi tỏ tình với cô xong.
Bách Lý Vũ liền lộng hành bá đạo hơn bao giờ hết.
Anh giống như một miếng keo dính chuột, dán chặt lên người cô.
Chỉ trừ thời gian bận rộn, còn hễ rảnh rỗi anh lại sinh nông nỗi quấn lấy cô 24/24.
Mặt dày vô sỉ vô tận cùng, cô không ngờ anh lại có một bộ mặt thiếu đứng đắn như vậy.
Từ sau ngày hôm đó, anh liền trắng trợn mặt dày mày dạng thể hiện tình cảm, công khai khắp trong biệt thự.
Dĩnh Dĩnh bị anh thả thính làm cho ngộp thở suýt chết mấy lần.
Cô cảm thấy bản thân sắp sụp đổ dưới chân anh rồi.
Cô thật sự chóng đỡ không nổi nữa rồi, mị lực của anh ta quá mạnh.
Cứ đà này cô sẽ bị anh ta ăn mất thôi…..
Tám phần lý trí, hai phần con tim dường như đang tráo đổi vị trí lại cho nhau…
————
Đầu tháng giêng không khí có chút ấm áp.
Dĩnh Dĩnh ngủ chưa kịp tỉnh giấc, đã mơ mơ hồ hồ bị Bách Lý Vũ ẵm ngồi lên xe.
Tay lái của quản gia Trình rất tốt, Dĩnh Dĩnh vẫn mơ hồ ngủ tiếp, lấy cơ thể Bách Lý Vũ làm gối để đệm, rồi ngủ không biết trời trăng mây gió gì nữa?
Cho đến khi cô cảm thấy ở miệng có một dòng suối nhỏ đang chảy ra, mới từ từ trong giấc mơ đẹp tỉnh lại.
Mở mắt ra thấy bản thân đang ở trong xe, Dĩnh Dĩnh mới từ từ phản ứng.
Não bắt đầu hoạt động mới từ từ lồm cồm bò dậy khỏi người Bách Lý Vũ.
Cô thật quá vô sỉ đến hồ đồ rồi, ham ngủ đến nỗi cả người đều ngã dựa vào trong lòng Bách Lý Vũ.
Dĩnh Dĩnh chợt cảm thấy hèn chi lúc nãy thấy ấm ấm thấy êm như vậy.
Dĩnh Dĩnh ơi là Dĩnh Dĩnh não mày nói không thích, nhưng cơ thể mày lại cứ đâm đầu vào ve vãn người ta.
Mày cũng thật là mặt dày vô liêm sỉ không kém gì Bách Lý Vũ.
“Chưa đến đâu, em ngủ thêm một chút nữa đi.” Bách Lý Vũ lấy khăn tay trong túi áo ra, tay cầm khăn nhẹ nhàng lau vệt nước dính trên khoé môi của cô.
Dĩnh Dĩnh mắt tròn xoe nhìn hành động thân mật của anh dành cho mình.
Khoảnh khắc anh ta lau nước miếng cho mình, sao có thể tự nhiên đến như vậy.
Giống y hệt hình ảnh của một người mẹ vĩ đại, đang chăm sóc cho con gái của mình vậy.
Bách Lý Vũ đột nhiên mỉm cười gian xảo nói: “
“Dĩnh Dĩnh, tần suất em đỏ mặt ngày càng nhiều rồi đó…”
“Hả…”
Dĩnh Dĩnh biết bản thân lại bị anh trêu chọc, cho nên đẩy tay anh ra, liền tự lấy ống tay áo của mình lau khô nước miếng trên miệng.
Sau đó bày ra vẻ mặt ghét bỏ anh, khoảng cách ngồi cũng kéo ra xa.
Bách Lý Vũ nhìn thấy cô ngồi tận ra sát mép cửa xe, chợt vui vẻ nhắm mắt lại không trêu cô nữa.
Tiếng động cơ xe vẫn êm ả chạy vù vù trên con đường núi.
Khi ánh mắt trời bắt đầu hơi ló dạng, rồi có vài tia nắng yếu ớt, đang cố gắng xuyên qua đám mây mù, chiếu rọi ánh sáng xuống bên dưới.
Lúc này xe mới bắt đầu chậm rãi dừng lại.
Dĩnh Dĩnh chưa bước xuống xe nhưng hai bên tai đã nghe thấy được tiếng nói rôm rã, tràn đầy khí thế hào hứng của Dương Cao Lãng.
Cái tên này miệng mồm thật lớn mà, người chưa tới nhưng miệng đã tới, cái câu này sinh ra chính là để miêu tả anh ta.
Mở cửa bước xuống xe, Dĩnh Dĩnh thầm cảm thấy đau xót trong lòng.
Cô bèn hít lấy một luồng khí lạnh rồi nhìn xung quanh thầm oán trách đầu ốc của chính mình.
Đúng vậy…đúng vậy….cô đã bị Bách Lý Vũ dụ dỗ đến ngọn núi có cái tên là Lang Sơn này rồi..