Bạn đang đọc Xuyên Sách Làm Nữ Phụ Số Tàn – Chương 16
Chiều hôm sau khi Dĩnh Dĩnh đến lớp học trà đạo thì bất chợt thấy bóng dáng của Dương Hạc Hiên, anh ta đang đứng dưới thời tiết lạnh lẽo buốt giá này để ngắm trà sao?
Ánh mắt của Dương Hạc Hiên đang say mê nhìn những lá trà đã bị một lớp tuyết bao phủ.
Dĩnh Dĩnh khó hiểu nhìn Dương Hạc Hiên trong lòng thầm lẩm bẩm nói: “Đúng là người cõi trên mà.”
Sau đó cô mặc kệ anh ta tiếp tục bước đi về phía trước, mới đi được vài ba bước thì đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói trầm ấm: “Chị dâu nhỏ.”
Dĩnh Dĩnh biết là giọng của Dương Hạc Hiên, nhưng cô lại không hiểu tại sao anh ta lại gọi cô là chị dâu nhỏ cho nên cô đã phớt lờ tiếp tục bước đi không quay đầu lại.
Thấy Dĩnh Dĩnh vẫn không có phản ứng gì với lời kêu gọi của mình, Dương Hạc Hiên trầm ngâm suy nghĩ mấy giây sau đó cười khẽ một tiếng gọi lớn: “Vợ của Bách Lý Vũ.”
Nghe Dương Hạc Hiên gọi mình như vậy Dĩnh Dĩnh lập tức quay đầu lại chạy thật nhanh về phía anh ta, cô đưa tay che miệng Anh ta lại sau đó liếc mắt dòm ngó xung quanh xem có bị ai nghe thấy hay không.
“Cuối cùng chị cũng chịu quay đầu lại.”
Nhìn vẻ mặt đùa cợt hiện giờ của Dương Hạc Hiên, Dĩnh Dĩnh trong lòng đã nổi sóng.
“Ai là chị của anh chứ, anh nên nhớ anh già hơn tôi đó.” Dĩnh Dĩnh cáu gắt nói.
Dương Hạc Hiên khoé miệng cong cong cười khi thấy thái độ tức giận của Dĩnh Dĩnh, anh lấy tay đang chắn trên miệng mình xuống sau đó từ tốn nói: “Ồ! Cũng đúng! Vậy tôi nên xưng hô với cô như thế nào đây? Thầy và trò sao?
Dĩnh Dĩnh liếc mắt nhìn anh ta một cái sau đó xoay người bỏ đi: “Không nói chuyện thì sẽ không cần xưng hô!”
Dương hạc Hiên nhìn bóng lưng mảnh khảnh nhỏ bé của cô chạy đi, sau đó dần dần biến mất ở cuối ngã rẽ hành lang, nụ cười của anh chợt tắt, anh mắt liền thay đổi như chất chứa hàng ngàn tâm sự.
“Quả thật là em sao? Xin lỗi vì đã không nhận ra em sớm hơn.”
Suốt buổi học hôm nay Dĩnh Dĩnh vô cùng căng thẳng vì ánh mắt của Dương Hạc Hiên không biết vô tình hay cố ý mà cứ lia lia về phía cô.
Trong lòng Dĩnh Dĩnh nghĩ thầm anh ta lại muốn nói gì nữa đây! Nước sông không phạm nước giếng.
Hôm nay anh mà dám nói câu nào làm tôi không vui hay xấu hổ với mọi người nữa thì cho dù có 10 Bách Lý Vũ quỳ xuống cầu xin thì tôi cũng sẽ không bao giờ đến đây nữa đâu.
Đến chiều vẫn như thường lệ Bách Lý Vũ sẽ đến đón cô, Dĩnh Dĩnh định kể anh nghe thái độ lạ lùng của Dương Hạc Hiên ngày hôm nay, nhưng cô đã suy nghĩ lại, cô kể với Bách Lý Vũ để làm gì anh ta và cô đâu có thân thiết đến mức này.
Xe đi được một đoạn Dĩnh Dĩnh cảm thấy không đúng bèn lên tiếng hỏi: “Đãy đâu phải là đường về nhà.”
“Ừ! Đưa em đi thử đầm dự tiệc.” Bách Lý Vũ mắt không rời khỏi tập văn kiện trên tay trả lời cô.
Dĩnh Dĩnh mắt tròn xoe ngồi yên lại vị trị trong lòng đắc ý cười thầm, đưa mình đi thử đồ sao? Như vậy mình sẽ không cần phải bỏ tiền ra để mua! Mấy hôm nay làm cô cứ lo lắng việc sẽ bị mất một số tiền lớn để mua trang phục đi dự tiệc cùng anh ta.
Trong lòng thích thú cười thầm, trang phục mà Bách Lý Vũ mua cho cô thì chắc chắn sẽ là hàng hiệu rồi nhưng tình tiết này làm cho cô cảm thấy mình thật giống nữ chính nhà nghèo được nam chính giàu có dẫn đi mua những chiếc đầm xa xỉ như trong những quyển truyện ngôn tình vậy.
Nghĩ đến đây Dĩnh Dĩnh chợt khựng lại, khoan đã không đúng, đáng lẽ ra đoạn này người được Bách Lý Vũ đưa đi để thử đồ là Từ Mộng Khiết mới đúng, chứ không phải là cô.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ xe đã bắt đầu chuyển dần sang màu đen, vậy là màn đêm đã buông xuống thế chỗ cho ánh sáng mặt trời ban ngày rồi.
Trong lòng Dĩnh Dĩnh chợt rầu rĩ cô dựa đầu vào kính chắn gió ở cửa sổ xe nhìn ngắm những ánh đèn đường đang từng cái, từng cái được bật sáng lên, chiếu sáng cả con đường phồn hoa náo nhiệt này.
Cuối cùng xe cũng đã dừng lại trước một cửa hàng quần áo thương hiệu nước ngoài.
Dĩnh Dĩnh nhìn lên bảng hiệu cũng không biết là hiệu gì của nước nào cả.
Thôi đợi mua về rồi đi hỏi Bách Lý Hồng là được.
Dĩnh Dĩnh cùng Bách Lý Vũ đi vào bên trong, nhân viên ở bên trong y như đã biết trước Bách Lý Vũ sẽ đến nên vô cùng chuyên nghiệp phục vụ.
Bọn họ không hỏi han gì nhiều trực tiếp đưa Dĩnh Dĩnh vào phòng thử đồ luôn.
Khi Dĩnh Dĩnh nghe chị nhân viên bảo đây là chiếc đầm được đặt sẵn cho cô, Dĩnh Dĩnh nhìn chiếc đầm trắng bồng bềnh trước mặt, đang đuợc mặc trên người ma nơ canh cô liền chạy ra bên ngoài kéo màn ra ló đầu ra nhìn Bách Lý Vũ đang tiêu soái ngồi trên ghế nói:
“Chiếc đầm đó hở cả một mảng lưng thế kia, còn lộ cả ngực.
Tôi! Tôi! Tôi không mặc chiếc đầm này đâu.”Dĩnh Dĩnh ấp úng.
Bách Lý Vũ thấy phản ứng thái quá của Dĩnh Dĩnh thì khó chịu cau mày.
Nhân viên ở bên cạnh thấy vậy liền tiến tới giải thích: “Quý khách à! Chiếc đầm này là thiết kế mới nhất trong bộ sưu tập thu đông của chúng tôi, cho nên khi mặc lên người sẽ có thêm một tấm khăn choàng mỏng khoác bên ngoài nữa ạ! Sẽ không lo bị cảm lạnh đâu ạ.”
Nói nãy giờ thì ra cô nhân viên này nghĩ Dĩnh Dĩnh vì sợ lạnh nên không chịu mặc.
“Đừng nhiều lời nữa, thử đi nếu không thích thì đổi cái khác.” Bách Lý Vũ đã lên tiếng ra lệnh rồi cho nên Dĩnh Dĩnh chỉ đành ngoan ngoãn đi vào thử.
Chiếc váy trắng này đã được sửa theo số đo của Dĩnh Dĩnh nên khi cô mặc lên người thì rất vừa vặn, chiếc đầm trắng kiểu dáng công chúa cúp ngực này khi mang lên phần lưng không lộ quá nhiều như Dĩnh Dĩnh đã nghĩ, chất liệu bằng vải cao cấp nên vô cùng bồng bềnh thướt tha.
Chỉ có điều phần ngực thì lộ quá nhiều, nhưng không sao nhìn rất gợi cảm và quyến rủ, ở buổi tiệc cô sẽ lấy khăn choàng để che bớt lại.
Tự ngắm nhìn mình trong gương Dĩnh Dĩnh đờ đẫn cả buổi, đây là lần đầu tiên Dĩnh Dĩnh được khoác lên người trang phục sang trọng như vậy.
“Đúng là người đẹp vì lụa mà” Dĩnh Dĩnh tự cảm thán nhan sắc hiện giờ của mình sau đó bước ra bên ngoài.
Khi tấm màn được kéo ra, các nữ nhân viên đứng bên ngoài đều ồ ạt kêu lên chiếc đầm này rất hợp với vóc dáng của cô, mặc lên rất đẹp và kiêu sa giống như một nàng công chúa vậy.
Tuy những lời khen của các nhân viên ở cửa hàng này quá lố nhưng Dĩnh Dĩnh cũng cảm thấy chiếc đầm này quả thực rất phù hợp với cô.
Mang lên cũng không quá hở hang như cô đã nghĩ, ngược lại có chút gì đó quyến rũ làm cho cô cảm thấy rất tự tin.
Dĩnh Dĩnh liếc nhìn Bách Lý Vũ cười nói: “Anh làm sao biết được số đo của tôi vậy? Chiếc đầm rất vừa với tôi!.
Bách Lý Vũ từ khi thấy Dĩnh Dĩnh bước ra từ phòng thử đồ thì ánh mắt của anh đã dán chặt trên người cô, ánh mắt của anh chợt trầm xuống.
Quả thật chiếc váy trắng này rất hợp với cô, nhưng phần ngực đã bị lộ quá nhiều, Tư Vũ này đã chọn đồ kiểu gì vậy chứ.
Nhìn ngực của cô cứ lấp ló ẩn hiện khi mặc chiếc đầm trắng đó rồi sẽ bị những người đàn ông khác để ý và dòm ngó thì trong lòng anh bỗng nhiên trở nên khó chịu và tức tối.
“Đổi cái khác đi, cái này mặc sẽ lạnh.” Bách Lý Vũ thái độ hờ hững nói.
“Sao lại đổi, chị nhân viên này đã nói sẽ có thêm một cái khăn khoác ở ngoài.”
Cô nhân viên đang đứng ở bên cạnh Dĩnh Dĩnh liền đưa mắt ra hiệu cho nhân viên đứng ở bên trong lấy khăn choàng đem ra thì Bách Lý Vũ ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng cất lên.
“Đưa cô ấy đi thử cái khác đi, cái nào kín đáo một chút!”
Nhân viên ở đây rất nghe lệnh của Bách Lý Vũ khi anh vừa dứt lời thì đã đưa Dĩnh Dĩnh vào lại phòng thử đồ rồi.
Một dàng đồ được đưa tới cho Dĩnh Dĩnh lựa chọn, tất cả đều kín chân, kín tay.
Nhìn hoa cả mắt một hồi lâu, cuối cùng Dĩnh Dĩnh cũng chọn đại một cái rồi mặc thử đi ra cho Bách Lý Vũ xem.
Bách Lý Vũ nhìn từ trên xuống dưới chiếc đầm cô đang mặc trên người, nét mặt vô cùng hài lòng nói:
“Được rồi chọn chiếc đầm này đi.”
“Thưa ngài còn chiếc đầm trắng thư ký của ngài đã đặt trước có cần gói lại mang về không ạ.”
“Những chiếc đầm trên chiếc xào đó, cùng chiếc đầm trắng đã được đặt tất cả đều gói lại hết.” Nói xong Bách Lý Vũ liền rút thẻ đưa cho nhân viên đi thanh toán.
Tư Vũ đã đi vào cửa hàng để phụ Dĩnh Dĩnh xách túi lớn túi nhỏ đi ra xe.
Dĩnh Dĩnh cảm thấy, tại sao được đi mua sắm mà cô lại thấy không vui thế này.
Khi đi ra đến xe Bách Lý Vũ đã lấy túi giấy có cái đầm trắng cúp ngực đó vứt sang cho Tư Vũ lạnh lùng nói: “cho cậu.”
Dĩnh Dĩnh khá bất ngờ với hành động của Bách Lý Vũ nhưng cô đang rất mệt mỏi nên không muốn hỏi.
Tư Vũ cũng y chang Dĩnh Dĩnh không hiểu tại sao Tổng Giám Đốc lại cho mình chiếc đầm này? Nhưng anh biết tính cách của Bách Lý Vũ nếu đã không muốn nói thì có gặng hỏi thì anh cũng không trả lời!.