Bạn đang đọc Xuyên Sách Làm Nữ Phụ Số Tàn – Chương 12
Tiếng xì xà xì xầm cứ vang lên không ngớt bủa vây Dĩnh Dĩnh sau khi buổi học kết thúc.
Những tiếng ồn đó cứ liên tục xuất hiện trong đầu của cô.
Mấy học viên đó, bọn họ không ngừng ngại bàn tán về Dĩnh Dĩnh kể cả khi cô đang đứng ở gần họ.
Dĩnh Dĩnh cảm thấy rất khó chịu, cô thật sự muốn đi tới đấu khẩu với bọn họ một trận nhưng suy đi nghĩ lại đành thôi.
Lỡ cô cãi không lại còn bị bọn họ đánh hội đồng nữa thì chết.
Bây giờ cách tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn đứng yên chờ Bách Lý Vũ đến đón thì tốt hơn.
Mà cái tên này, sao hôm nay anh ta lại đến muộn như vậy chứ.
Dĩnh Dĩnh ở trước cổng lớn của biệt phủ đứng thấp thỏm một hồi lâu thì rốt cuộc cũng đã thấy chiếc rolls royce màu đen quen thuộc xuất hiện.
Khi xe dừng lại trước mặt, Dĩnh Dĩnh mừng rỡ định mở cửa bước lên xe, thì đột nhiên Bách Lý Vũ lại bước xuống xe.
Với khí chất cao quý có sẵn trên người cộng thêm nhan sắc đẹp trai siêu cấp nam thần của anh ta, khỏi cần nhìn thì cô cũng biết tròng mắt của mấy cô gái kia đã muốn rớt ra, chạy tới dán chặt lên người của Bách Lý Vũ rồi.
Thần thái lạnh lùng vẫn như mọi ngày Bách Lý Vũ bước xuống xe đã vội nắm chặt lấy tay của Dĩnh Dĩnh.
“Anh nắm tay tôi làm gì? Chúng ta không về nhà sao? Anh còn bước xuống xe để làm gì?” Tính khoe nhan sắc của mình sao? Dĩnh Dĩnh vẫn như thường lệ hỏi Bách Lý Vũ một tràng.
Và cũng như thường lệ Anh ta sẽ không bao giờ trả lời cô.
Dĩnh Dĩnh rất không thích cái tính cách này của Bách Lý Vũ mong sao nữ chính có thể sửa được cái tính khó ưa này của anh.
Dĩnh Dĩnh nhìn biểu cảm như mất hồn của mấy cô gái kia thì trong lòng liền cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Bọn họ mới vừa nãy còn nói xấu cô khí thế, bây giờ đã bị nhan sắc của Bách Lý Vũ làm cho hồn phi phách tán hết rồi.
Tư vũ cũng đã bước xuống xe trên tay còn cầm theo một hộp giấy khá lớn đi theo sau lưng Bách Lý Vũ.
Dĩnh Dĩnh đang định hỏi tiếp hai người xuống xe để làm cái gì thì Bách Lý Vũ bỗng dưng kéo cô đi vào bên trong biệt phủ lại.
“Chúng ta vào bên trong thôi.” Bách Lý Vũ cuối cùng cũng đã chịu mở miệng.
“Vào bên trong để làm gì.” Dĩnh Dĩnh khó hiểu rút tay mình ra khỏi tay anh.
“Chào hỏi một chút.” Bách Lý Vũ thấy Dĩnh Dĩnh vùng vẫy muốn rút tay ra thì càng nắm chặt hơn.
Rồi kéo cô cùng đi vào bên trong.
Mấy cô gái kia đã lấy lại được hồn phách nãy giờ đang bị lơ lững, sau khi Bách Lý Vũ và Dĩnh Dĩnh đã đi vào bên trong.
Bọn họ đều biết người đàn ông tuấn tú đẹp trai khí chất ngời ngời kia tên là Bách Lý Vũ.
Ở thành phố A không ai là không biết đến tập đoàn Bách Lý mà Bách Lý Vũ lại rất nổi tiếng trong giới đầu tư với biệt danh người dự đoán trước tương lai vì những dự án mà anh quyết định đầu tư đều rất thành công.
“Cô gái đó là ai? Tại sao Bách Lý Vũ lại nắm tay cô ta đi như vậy?” Một cô gái trong số đó tò mò lên tiếng hỏi mấy cô gái khác.
“Không phải là bạn gái của anh ta chứ, mình nghe nói bạn gái của Bách Lý Vũ là đại minh tinh Châu Sa cơ mà.” Một cô gái khác giọng bất mãn nói.
“Đúng! Đúng! Mấy tháng trước trong một buổi tiệc xã giao mình còn thấy 2 người họ đi cùng với nhau mà.”
Mấy cô gái đó lại tiếp tục bàn tán sôi nổi không ngớt.
Dĩnh Dĩnh đã bị Bách Lý Vũ lôi lôi kéo kéo đi vào bên trong.
Nhìn cách anh ta đi mà không cần ai dẫn đường như vậy Dĩnh Dĩnh thầm đoán chắc hẳn Bách Lý Vũ đã tới nơi này rất nhiều lần rồi.
Chứ ở đây như một cái mê cung vậy mà, phòng ốc thì lại vô cùng nhiều nữa.
“Anh kéo tôi đi vào đây làm gì! Tôi không muốn ở lại nơi này thêm một chút nào nữa.” Dĩnh Dĩnh lần này đã quyết tâm vùng vẫy thật mạnh muốn thoát ra khỏi sự lôi kéo của Bách Lý Vũ
“Tại sao?” Bách Lý Vũ dừng lại nhìn cô hỏi.
“Thầy giáo ở đây nói tôi không thích hợp học trà đạo.”
“Cậu ta nói với em vậy sao?”
“Đúng!” Dĩnh Dĩnh nhưng cơ hội này giật tay ra, sau đó khoanh tay lại trước ngực tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
Bách Lý Vũ không trả lời cô nữa tiếp túc kéo Dĩnh Dĩnh đi tiếp.
Khi đi tới dang nhà cuối cùng, anh ta mới chịu dừng lại sau đó tự nhiên đẩy cánh cửa gỗ đi vào bên trong.
“Nơi này là phòng làm gốm sao?” Dĩnh Dĩnh bất giác hỏi Bách Lý Vũ.
Ở trong căn phòng này, trên những chiếc kệ toàn trưng những bình gốm còn chưa được sơn màu.
“Đã lâu không gặp.” Một âm thanh vang lên sau bức bình phong được làm bằng gỗ rất tinh xảo, vải tranh thì được vẽ 4 bình gốm cắm hoa đào nhìn vô cùng đẹp mắt.
Giọng nói này là của chàng trai dạy pha trà kia mà.
Sau bức bình phong Dương Hạc Hiên tay còn dính đất sét bước ra nhìn Bách Lý Vũ mỉm cười.
“Đúng là đã lâu không gặp.” Bách Lý Vũ lạnh nhạt đáp lại.
“Vợ anh, cô ấy không thích hợp học trà đạo đâu!” Dương Hạc Hiên lại tiếp tục mỉm cười nói.
Dĩnh Dĩnh cảm thấy chàng trai này thật kỳ lạ, ở trên lớp dạy học thì không nở lấy một nụ cười, bây giờ nói chuyện với Bách Lý Vũ thì lại cười không ngớt.
Nhìn 2 người họ hoàn toàn đối lập nhau.
Một lạnh lùng, một ấm áp.
“Cậu không cần phải để ý đến cô ấy quá nhiều.”
“Nếu anh nói như vậy thì em sẽ để ý đến cô ấy nhiều hơn.” Dương Hạc Hiên nhìn sang Dĩnh Dĩnh một cái ánh mắt đùa cợt đáp trả lại.
Dĩnh Dĩnh cảm thấy 2 người bọn họ nói chuyện với nhau thật là nhạt nhẽo.
Cô muốn rời khỏi nơi đây nhưng tay thì cứ bị Bách Lý Vũ nắm chặt không buông.
Bách Lý Vũ anh có bệnh sao, nắm chặt tay tôi như vậy làm gì chứ, Dĩnh Dĩnh thầm mắng trong lòng.
“Tuỳ cậu!”
“Như đã hứa bình gốm đó phải giao cho em.”
“Yên tâm! Tư Vũ đã đem đến rồi.”
Nói xong Bách Lý Vũ kéo Dĩnh Dĩnh bước ra ngoài.
“Tạm biệt! Xin lỗi tay em đang bẩn nên không mời anh ở lại uống trà được.” Dương Hạc Hiên nhìn thấy Bách Lý Vũ đi ra tới cửa rồi thì mới nói lớn vọng ra.
Giọng nói của anh ta mang theo sự trào phúng, đùa cợt vô tận cùng, sao có thể khác một trời một vực khi ở trên lớp học như vậy được.
Vẻ ngoài nghiêm túc cùng thần thái lãnh đạm đã hoàn toàn biến mất, chắc có lẽ đây mới chính là con người thật của anh ta.
Ngồi trên xe quay trở về nhà.
Dĩnh Dĩnh không nhịn được mà hỏi: “Anh quen cậu ta sao? Cậu ta là ai vậy?” “Là em trai của bạn tôi.”
“Wow! Lần này anh trả lời tôi nhanh phết nhỉ.”
Bách Lý Vũ *…*.