Đọc truyện Xuyên Sách Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Khỏi Hắc Hóa – Chương 16: Khai Giảng
Edit: Mộc Tĩnh
Beta: Winnie
**********
Lúc Khương Trà ngủ dậy sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Gãi đầu một cái phát hiện bản thân vẫn nằm trên giường, xốc chăn đi xuống tìm đôi dép của mình ở dưới sàn nhà.
Khương Trà từ từ nhớ lại, nhìn một vòng xung quanh không thấy Tiêu Tự đâu.
Mở điện thoại ra xem đã hơn bảy giờ tối, vỗ trán một cái rồi gửi tin nhắn cho Tiêu Tự, xong thì mệt mỏi nằm ở trên giường.
Một lát sau cửa bị đẩy ra, Tiêu Tự cầm theo một hộp cơm, tay còn lại cầm một ly kem.
Vừa vào cửa đã đưa nó cho Khương Trà, rồi mới để hộp cơm lên bàn, đem từng món ăn lấy ra.
Khương Trà đi đến ngồi xuống, miệng ăn mấy muỗng kem nhỏ, tay chân không muốn cử động, yếu ớt để Tiêu Tự đút cho cô.
Tiêu Tự cũng cưng chiều cô, giống như dỗ dành trẻ nhỏ ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi nghỉ ngơi một lát, Tiêu Tự lái xe đưa cô về nhà.
Xe dừng trước cửa biệt thự, đèn đường mờ nhạt hắt lên trên mặt, Tiêu Tự nghiêng đầu hỏi cô: “Em điền đại học gì?”
Khương Trà mới giật mình tỉnh ngộ bản thân muốn học đại học, nhanh chóng lục lại trí nhớ cuối cùng cũng nhớ ra nguyên chủ điền đại học gì.
“Đại học A.”
Nguyên chủ tuy rằng điểm làm giả nhưng đầu óc cũng rất thông minh, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học bị cha mẹ Khương đè ép học được mấy tháng, điểm số hơn một trăm điểm so với bình thường, điền vào trường đại học của thành phố, khoa kinh tế và quản lý.
Tiêu Tự gật đầu tự nhiên làm dáng vẻ đứng đắn vươn tay:
“Thật khéo nha, anh về sau chính là học trưởng, chào học muội.”
Khương Trà cười cầm tay anh nghịch ngợm ở trong lòng bàn tay anh gãi gãi, Tiêu Tự nắm chặt tay Khương Trà lại gần bên miệng hôn một cái dịu dàng mà chân thành.
“Học trưởng”, Khương Trà nắm tay anh lắc lắc nghiêng đầu vẻ mặt vô tội hỏi: “Học trưởng đang làm gì vậy?”
Tiêu Tự nhìn cô cười giọng nói vô cùng dịu dàng: “Học trưởng đang dỗ dành học muội của anh, có thích học trưởng như vậy không?”
Khương Trà mặt đỏ tim đập ừ một tiếng, che mặt không nói.
Tiêu Tự cười phát ra tiếng, cả khuôn mặt đều mang vẻ dịu dàng.
Khương Trà nhớ tới nội dung bên trong quyển sách bởi vì Tiêu Tự bị gãy hai chân mất công việc, không có nguồn kinh tế phải nghỉ học.
Về sau không cần người dạy cũng tự hiểu những thủ đoạn để quản lý công ty, ở phương diện này trình độ thật đáng kinh ngạc.
Bản gốc Tiêu Tự học ở đại học A khoa máy tính bởi vì ở phương diện này rất thiên phú, bình thường có tiếp nhận vài trò chơi nhỏ thiết lập chế tạo.
Không ít lần Khương Trà tiếc nuối cho Tiêu Tự ở kiếp trước, một người kinh diễm tuyệt luân (*) như vậy nếu không bị trận tai nạn xe cộ kia sẽ nổi bật biết bao nhiêu.
Khương Trà về tới nhà, đi vào trong phát hiện cha mẹ Khương không ở nhà, đoán chừng lại đi đâu chơi rồi.
Cô duỗi cái thắt lưng thả lỏng, ngủ lâu như vậy xương cốt đều rã rời.
Đi vào phòng tắm thả bọt tắm nhỏ vài giọt tinh dầu, sương mù bao phủ khắp phòng dần khiến cô buồn ngủ, nước cũng dần lạnh đi.
Khương Trà bừng tỉnh từ bên trong bồn tắm đứng dậy khoác áo tắm đi vào phòng.
Thời gian cô đến nơi này là lúc nguyên chủ vừa điền xong nguyện vọng, sau đó gây ra tai nạn xe cộ tổng cộng đã nghỉ ngơi hai tháng.
Trong lúc đó thư thông báo trúng tuyển đã được gửi đến nhà, Khương Trà tìm rất lâu cuối cùng cũng tìm thấy nó.
Đại học A vốn khai giảng muộn, nói cách khác cô còn một tháng nghỉ hè nữa, thật quá tuyệt.
Thời gian này Khương Trà lại lãng phí thêm một tháng nữa, nếu Tiêu Tự có thời gian cô liền cùng Tiêu Tự đi ăn cơm xem phim điện ảnh, còn không có thời gian cô sẽ chạy tới công ty nhà mình đi theo cha Khương học tập.
Ngày đó khai giảng, Tiêu Tự lái xe đưa cô tới trường học chuyển hành lý, trải giường chiếu cũng là Tiêu Tự làm, Khương Trà ngồi bên cạnh bàn quơ chân, tay chống cằm nhìn anh, nói chung Khương Trà chẳng qua là đang lãng phí cuộc sống.
Tiêu Tự mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên một đoạn lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, Khương Trà nhìn đến mê mẩn.
Cho tới khi Tiêu Tự làm xong tất cả rửa sạch tay đến ôm cô, Khương Trà mới lấy lại tinh thần ôm lấy mà thưởng cho anh một nụ hôn.
Khương Trà tới sớm, trải xong giường mãi về sau mới có một nữ sinh đến, một cô gái cao 1m70 sử dụng giọng phương Bắc, tóc ngắn củn, có chút đẹp trai, tên là Hứa Đa Ý, xưng hô Ý Ca.
Đi tới cùng với cô ấy là cha của cô ấy, cao 1m90 rất cường tráng, trên cổ đeo một dây chuyền vàng to, có hoa văn trên cánh tay, cô gái ấy tự mình trải giường, Khương Trà suy nghĩ chẳng nhẽ cha cô ấy tới làm vệ sĩ à?
Lúc đầu Tiêu Tự dự định chỉ có thế giới của hai người nhưng lại bị ngâm nước, bởi vì có hai nữ sinh khác cũng tới, một nữ sinh đáng yêu khoảng 1m50, mang theo ba cái hành lý, mặc một bộ váy loli, tên Lạc Tuệ Tuệ.
Còn có một nữ sinh lớn lên xinh đẹp, trang điểm đậm, xịt nước hoa, cao ngạo như thiên nga trắng, cũng là người địa phương, tên gọi Lục Cẩm.
Vì thế kí túc xá bốn người quyết định đi liên hoan, đuổi người không cho đi theo, ngồi ăn thịt nướng trong tiệm, mấy nữ sinh ăn như gió cuốn.
Ý Ca thực sự là một cô gái rất ngầu, giống một cô gái tomboy.
Lạc Tuệ Tuệ nhìn nhỏ nhắn đáng yêu nhưng trên thực tế là một người cẩu thả.
Lục Cẩm cũng không giống như bề ngoài, xem ra ở chung cũng không khó, mà Khương Trà là người không giỏi về giao tiếp nhưng rất bao dung với những người khác.
Cơm nước xong xuôi Lục Cẩm cùng Khương Trà dìu nhau ở phía sau chống đỡ không nôn ra, Ý Ca cùng Lạc Tuệ Tuệ đi ở phía trước cãi nhau ầm ĩ không biết nói cái gì, Lạc Tuệ Tuệ ra vẻ muốn đánh Ý Ca, Ý Ca một tay chống đỡ trán của cô nàng, Lạc Tuệ Tuệ tay ngắn làm thế nào cũng không đánh lại được Ý Ca.
Khương Trà cùng Lục Cẩm ở phía sau cười đến nỗi đau bụng.
Quay về ký túc xá tắm rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường, mấy nữ sinh bắt đầu nói chuyện bát quái thật lâu ví dụ như: “Ôi chao, Trà Trà, hôm nay anh đẹp trai đi cùng cô là bạn trai sao?”
Khương Trà tinh tế “ừ” một tiếng ba người chạy tới cùng nhau ngồi xuống trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Nói một chút về tình yêu của hai người đi.”
Khương Trà lật người cười nói rằng cô cùng Tiêu Tự mới quen nhau chưa bao lâu, nên cũng không có kỷ niệm gì nhiều, nhưng nói tiếp mới phát hiện hóa ra bọn họ trong lúc đó đã trải qua rất nhiều chuyện rồi.
Nghe Khương Trà nói xong Lạc Tuệ Tuệ cảm thán một câu: “Đây là tình tiết bá đạo tổng tài cùng vợ yêu nha.”
Ý Ca cùng Lục Cẩm cũng tỏ vẻ đồng ý.
Ý Ca cùng Lạc Tuệ Tuệ tỏ vẻ mình độc thân nhiều năm như vậy quá khó để tiếp nhận rồi, Lục cẩm lặng lẽ lên tiếng: “Tôi cũng có bạn trai.”
Vì thế ánh mắt của mấy người đều đồng loạt nhìn về phía cô ấy.
Lục Cẩm xấu hổ cười một tiếng, thua trận: “Được rồi, tôi nói”, ho khan một cái làm ra vẻ như người kể chuyện: “Anh ấy là chồng chưa cưới của tôi, ngay từ đầu hai chúng tôi nhìn nhau đã thấy ghét bởi vì cảm thấy anh ấy quá cứng nhắc, còn anh ấy thấy tôi nói thế nào nhỉ, tôi lúc ấy hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
Chính xác là một học sinh hư, anh ấy với tôi cùng một lớp, điển hình của học bá.
Sau đó có một ngày tôi cùng người khác hẹn đánh nhau trong một cái hẻm nhỏ, thì thấy bên trong có một đám người đang vây quanh anh ấy.
Lúc đó tôi rất tức giận, chồng chưa cưới của lão nương chỉ có lão nương mới được ức hiếp, tôi nghĩ cũng chưa từng nghĩ ngay sau đó liền xông lên đánh một trận với bọn họ.”
“Sau đó thì sao, đánh thắng không?”
Lục Cẩm cười ngượng ngùng: “Không, chúng tôi đều bị đưa về cục cảnh sát, ngay từ đầu có một tiểu tử thối đã báo cảnh sát may mà tôi còn lo lắng cho anh ấy.”
Câu chuyện của Lục Cẩm cùng chồng chưa cưới bắt đầu từ lúc đấy, Lục Cẩm bắt đầu cai thuốc bỏ uống rượu, chăm chỉ học tập.
“Đúng rồi, anh ấy cùng lớp với chúng ta.”
Mọi người đều than khóc, giống như đoán được về sau phải ăn cơm chó thế nào rồi.
– ———
Chú thích:
(*) Kinh diễm tuyệt luân: nôm na hiểu là nhan sắc hơn người.
Hết chương 16..