Bạn đang đọc Xuyên Sách Cuộc Sống Vợ Chồng Nuôi Con Hằng Ngày Ở 70 – Chương 39: Hải Sản
Ngoài ra còn có các loại thức ăn phụ từ ngũ cốc, còn có than đá và thực phẩm phụ, tất cả đều phải đăng ký hộ khẩu mới có thể nhận được.
Nếu như không có hộ khẩu, ba mẹ con họ cũng chỉ có thể ăn phần thức ăn mà Tông Thiệu được cung ứng, nhưng nguồn cung của anh cũng có hạn, nếu như chỉ ăn bằng phần của anh thì chỉ nửa tháng sau nhà họ đều không có đồ để ăn, chứ đừng nói đến ăn tôm hùm với cua.Vì vậy sau khi ăn cơm xong, Lâm Vy liền dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài, chuẩn bị đến văn phòng tái định cư của quân đội để hỏi chuyện hộ khẩu, sau đó sẽ đến trạm cung cấp hải sản xem thử.Cho dù hôm nay không thể mua thì cũng có thể ngắm một chút cho đỡ thèm cũng được, nhân tiện suy nghĩ thực đơn cho những bữa sau!Chiều hôm qua lúc hai người đến chợ bán thức ăn đi dạo, Lâm Vy đã nghe Tông Thiệu giới thiệu qua về địa hình của khu vực người nhà.Khu người nhà tổng thể thiết kế theo hình nan quạt, nhà họ nằm ở góc nhọn của hình nan quạt, đằng sau có một sườn núi nhỏ, sau sườn núi là vách núi sâu.
Con đường họ đi qua khi mới đến đây là phần hông của hình nan quạt, đi dọc theo con đường đó khoảng 10 phút là có thể nhìn thấy một cái ngã ba, đi dọc theo đường ở giữa hướng ra bờ biển là có thể đến cảng quân sự, nếu đi vào bên trong là đến doanh trại quân đội.Bên kia của hình quạt cũng có một con đường, văn phòng tái định cư của quân đội nằm ở đó, ngoài ra bên cạnh đó còn có một chợ bán thức ăn, Cung tiêu xã, trạm cung cấp hải sản,…đều nằm trong khu vực này, nhưng mà văn phòng tái định cư của quân đội nằm trong khu gia đình, các đơn vị khác ở mặt bên ngoài, bên ngoài nữa chính là Trường Tiểu học Quân khu.
Nói là trường tiểu học Quân khu nhưng thật ra học sinh trong trường không chỉ có mỗi con em quân nhân mà các đại đội xung quanh cũng có thể dẫn con em mình đến đây học, bởi vậy nên trường học khá rộng, đằng trước đằng sau tổng cộng có năm, sáu ngôi nhà gạch.Đi dọc theo trường tiểu học Quân khu sẽ gặp một cái ngã tư, đường đi về phía biển có một đại đội đánh cá, đồ hải sản mà trạm cung cấp hải sản bán ra cơ bản đều xuất phát từ đại đội đánh cá này.
Đường đi vào trong lòng đảo là đường đến quân doanh, nói cách khác, khu người nhà và quân doanh gần như được phân bố theo đường chéo, tất nhiên cũng có thể đi đường thẳng đến đó, nhưng mà những con đường nhỏ sẽ trở nên lầy lội nếu gặp trời mưa.Mà đi thẳng qua ngã tư thêm một đoạn nữa, chỉ cần đạp xe mất hai mươi phút là có thể đến nội thành Nhai Huyện, nhưng nếu đi bộ thì sẽ muộn hơn một chút, dựa theo tốc độ của Lâm Vy thì ước tính mất 40-50 phút, còn nếu dẫn theo trẻ con thì sẽ còn lâu hơn nữa.Nhưng mà những tiện ích xung quanh khu người nhà về cơ bản có thể đáp ứng được nhu cầu cuộc sống hàng ngày của người nơi đây, cô cũng không nhất định cứ hai ba hôm lại phải chạy đến trong nội thành huyện.Đi ra khỏi nhà, bởi vì dắt theo hai đứa trẻ nên cô dẫn chúng đi con đường đằng sau nhà.Phía sau nhà cô là nhà họ Chu, người chồng tên là Chu Kiến Hải, là nhân viên chính trị của doanh trại bên cạnh doanh trại của Tông Thiệu, quan hệ của hai người có vẻ rất tốt, tối hôm qua trong nhà không có gia vị để xào rau đều có thể chạy sang nhà họ mượn.
Vợ anh ấy tên là Đặng Tương Vân, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, ăn nói nhẹ nhàng mềm mỏng, vừa nhìn đã biết là người có tính cách khá tốt..