Xuyên Sách Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi

Chương 9


Bạn đang đọc Xuyên Sách Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi – Chương 9


Chưa kể đến việc Hoắc Thất bị lời nói lớn mật của Lê Phi Phàm làm cho kinh hãi tới mức tím cả mặt lại, ngay cả những người ngồi xung quanh đây- chỉ cần quen biết Hoắc Thất- thì không thể không biết chú hai của Hoắc Thất là ai.

Còn ai ngoài vị Hoắc nhị gia Hoắc Uẩn Khải tuổi trẻ tài cao kia nữa.Hoắc Thất vừa sĩ diện vừa cứng đầu muốn chết.

Khi cậu mới về nước, dù bản thân có bị mọi người xa lánh, tẩy chay cũng nhất định không nói cho người nhà biết.Nhưng Hoắc Uẩn Khải là ai, đừng nói mấy đứa nhóc thuộc thế hệ sau, có là bậc cha chú của bọn họ mà muốn lôi kéo quan hệ với Hoắc nhị gia cũng không dễ dàng.Có người nhìn Lê Phi Phàm nói: “Anh bị điên rồi à?”Lê Phi Phàm phủi vài hạt bụi trên tay, cười nói: “Vậy mấy người các cậu có dám thử xem quy tắc của kẻ điên là như thế nào không?”Hai giờ sau, tại ghế dài ở đại sảnh của một quán bar cao cấp, một đám người trẻ tuổi uống đến ngã trái ngã phải.Bọn họ đều gọi Lê Phi Phàm là ‘anh Lê’, miệng liên tục xin tha: “Không được, không uống nổi nữa rồi, bọn em xin chịu thua.”Lê Phi Phàm đặt hộp lắc xúc xắc xuống, vắt chân ngồi trên ghế dài, ống tay áo được cuốn gọn lên khuỷu tay khoác ra sau ghế sô pha.

Anh vuốt nhẹ cằm: “Tôi cũng không thích bắt nạt mấy người trẻ tuổi.

Thế này đi, xin lỗi một tiếng là được.”Ngay lập tức có người cầm ly rượu lên nói: “Hoắc Thất, có chơi có chịu.

Tôi xin lỗi cậu vì những hành động ấu trĩ lúc trước của bọn tôi! Hôm nay cùng uống cạn ly rượu này, từ nay về sau chúng ta là anh em!”“Nói thật nha Hoắc Thất, cái tính xấu không để ai vào mắt của cậu thật sự rất đáng ghét, nhưng đúng là bọn tôi có hơi quá mức một chút.


Mọi người đều quen biết nhau, hôm nay chúng ta uống rượu coi như bồi tội trước, về sau lại cùng hẹn nhau đi chơi.”Hoắc Thất không nhúc nhích.Lê Phi Phàm đá đầu gối cậu một cái, anh nói: “Được rồi Hoắc tiểu thiếu gia, cho người ta tí thể diện xem nào.”Hoắc Thất quay đầu trừng anh, sau khi đối diện với ánh mắt của Lê Phi Phàm, cuối cùng cậu vẫn quay đầu nâng ly rượu trên bàn lên ngửa đầu uống hết.Không ai quen với nơi này bằng Lê Phi Phàm.

Trước kia anh toàn chơi rất hăng, ngoại trừ việc không quan hệ nam nữ lung tung thì đúng là như cá gặp nước.

Chuyện giải quyết mấy cậu nhóc chưa trải việc đời này đối với Lê Phi Phàm có thể nói là quen tay hay làm.Những người này bắt đầu một tiếng Hoắc Thất một tiếng Hoắc thiếu mà gọi, dường như cùng uống một bữa rượu là đã tăng tiến tình cảm lên bao nhiêu.Lê Phi Phàm thu hồi tầm mắt từ quầy bar phía xa, anh thấy Hoắc Thất vẫn ngồi một chỗ như khúc gỗ, vẻ mặt giống như ai đó đang nợ cậu một đống tiền.“Trong lòng khó chịu sao?” Lê Phi Phàm nửa nằm nửa ngồi, lười biếng hỏi.Hoắc Thất nhìn sang.Lê Phi Phàm cười nói: “Có phải cậu cảm thấy ngày hôm nay không đánh vỡ đầu bọn họ là bản thân đã tốt bụng lắm rồi? Sao cậu phải hạ thấp thân phận để trình diễn tiết mục anh em tốt với một đám ngốc? Ôi chao, đừng vội phản bác, chính xác là cậu đang nghĩ như vậy.”Sắc mặt Hoắc Thất thay đổi mấy lần, Lê Phi Phàm nhìn mà phải tấm tắc kêu lạ.Ở Hoắc gia, muốn kiếm được một người không rành thế sự thế này rất khó.“Đúng là tôi nghĩ như vậy đấy, thế thì sao?” Hoắc Thất bất chấp hình tượng nổi giận với anh.Lê Phi Phàm nhướng mày: “Chẳng lẽ chú hai của cậu chưa nói với cậu sao?”“Cái gì?”Chiếc ghế dài này nằm gần trong góc, vừa đúng lúc quán bar đang phát một bản nhạc DJ đinh tai nhức óc, một đám người trẻ tuổi xung quanh sô pha uống rượu đang tràn đầy hứng thú.

Có người bắt đầu khoe khoang từ việc gần đây cha mẹ mới mua cho mình một chiếc du thuyền đến chuyện bạn gái hiện tại đã là cô thứ mười tám.Lê Phi Phàm ngoắc tay với Hoắc Thất.Hoắc Thất nhìn anh nghi ngờ, cậu thấy cổ Lê Phi Phàm hơi nhiễm lên màu hồng do cồn, ánh mắt có chút mê ly dưới ánh đèn sặc sỡ của anh khiến cậu ghé sát tai lại gần như có ma xui quỷ khiến.Lê Phi Phàm xách lỗ tai cậu lên rồi nói lớn: “Chú hai của cậu không nói là dáng vẻ chết vì sĩ diện của cậu nhìn ngốc muốn chết sao!”Hoắc Thất lập tức bùng nổ, cậu đưa tay đẩy Lê Phi Phàm ra.Lê Phi Phàm ghé vào sô pha cười suýt ngã sấp xuống.Anh cười xong bèn nghiêng đầu nhìn sắc mặt đỏ bừng của Hoắc Thất mà nở nụ cười khoái trá: “Nghiêm túc này nhóc, nể mặt cậu làm anh vui hôm nay nên anh sẽ nói cho cậu một điều.”“Ai là nhóc?!” Hoắc Thất trừng mắt nhìn Lê Phi Phàm: “Anh cũng không lớn hơn tôi được mấy tuổi”.“Nhưng nếu nói nghiêm túc thì tôi thật sự được xem là bậc trên của cậu mà.” Lê Phi Phàm dùng giọng điệu thương hại nói.Hoắc Thất tức muốn ngã ngửa, ánh mắt như hận không thể ăn thịt anh.“Chỉ bằng anh? Cả đời này anh cũng đừng nghĩ đến việc vào cửa nhà họ Hoắc!”“Vậy thì tiếc quá.”Lê Phi Phàm nhìn Hoắc Thất sắp bị mình chọc tức tới bùng nổ, cuối cùng anh mới thể hiện sự đồng cảm hiếm hoi của mình: “Không đùa cậu nữa, tôi muốn nhắc cậu một việc.

Những người hôm nay ngồi đây là anh em hay là kẻ thù, quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay cậu.Cậu là người của nhà họ Hoắc, tất nhiên cậu có thân phận, có quyền lợi được quyết định điều đó.

Mối quan hệ kết giao giữa người với người chưa chắc đã thật lòng, đặc biệt là người có thân phận như cậu càng hay gặp những mối quan hệ chỉ vì lợi ích.


Những chuyện mà cậu cần đối mặt trong tương lai còn nhiều hơn, phức tạp hơn bây giờ.”Hoắc Thất ngơ ngẩn nhìn anh, không mở miệng nói chuyện.Lê Phi Phàm đứng lên.Anh đặt một tay lên vai Hoắc Thất, hơi khom người nói: “Dù sao con người không thể để mình mãi chìm đắm trong quá khứ, không ai sống được như ý mình cả.

Tương lai bất kể cậu có là đối thủ của chú hai cậu hay không thì vẫn nên hiểu rõ sự thật tàn khốc, hiểu sớm thì về sau cũng đỡ khổ.”Lê Phi Phàm giảng đạo lý cho Hoắc Thất xong còn thuận tiện vỗ vai cậu một cái.Hoắc Thất chợt hoàn hồn, trở tay bắt lấy tay anh: “Anh đi đâu vậy?”Lê Phi Phàm lắc lắc cái cổ nhức mỏi, nhìn quanh ghế dài một vòng rồi nói: “Đám trẻ con các cậu ở lại đây chơi đi, tôi đi hoạt động gân cốt.

Người bị nhốt lâu rồi có thể bị phế đấy biết không.”Hoắc Thất nhíu mày: “Không phải anh mới nằm viện hai ngày à?”Lê Phi Phàm hiểu lầm ý của Hoắc Thất, anh gỡ cái tay đang túm tay mình ra: “Thứ nhốt tôi không phải là bệnh viện.

Chuyện tới chỗ này ngày hôm nay không được nói ra ngoài, nghe rõ chưa?”Hoắc Thất trơ mắt nhìn Lê Phi Phàm xoay người đi.

Lúc đi ngang qua quầy bar, anh tiện tay cầm lấy một ly rượu rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó đi thẳng lên sàn nhảy.

Lê Phi Phàm vừa đi vừa mở bung hai cúc áo trên cùng, không do dự tham gia vào trận cuồng hoan trên kia.Bên tai Hoắc Thất vang lên vài tiếng kinh ngạc: “Ôi trời, anh Lê thật hoang dại.”“Eo anh ấy thật nhỏ, có tên ngốc nào qua tiếp cận anh ấy kìa, thấy không?”Hoắc Thất nghe xong bèn cảm thấy có một ngọn lửa xông thẳng lên đỉnh đầu, cậu lập tức quay đầu mắng: “Câm miệng! Nhìn cái gì mà nhìn!”Hoắc Thất muốn đứng lên tại chỗ, nhưng giây tiếp theo liền phát hiện mình bị bức tường hình người cao to chặn đường đi, hóa ra là hai vệ sĩ vẫn luôn đi theo bọn họ.“Tránh ra!” Hoắc Thất gắt gỏng.Bọn họ cũng không động đậy, một người trong đó đưa tay lên tai nghe vài giây rồi mở miệng nói: “Hoắc thiếu, lầu hai có nơi được chuẩn bị riêng cho ngài, xin đi theo chúng tôi.”Những vệ sĩ này làm việc cho ai, Hoắc Thất đã quá rõ ràng.


Cậu lập tức ngơ ngẩn, không dám tin mà ngẩng đầu nhìn lướt qua lầu hai.Nhưng Hoắc Thất chỉ nhìn thấy mấy người đang bám vào lan can lắc lư phấn khích, có mấy người hưng phấn thét chói tai, ánh đèn chiếu sáng che khuất tầm nhìn làm người ta không phẫn rõ được ai với ai.Sau lưng Hoắc Thất là đám hoa hoa công tử chỉ biết ăn chơi, phía trước cậu lại là vệ sĩ của nhà họ Hoắc.Hoắc Thất có không hiểu tình hình trong nhà họ Hoắc thế nào thì cũng biết người duy nhất có thể tùy ý sắp xếp cho cậu có khả năng cao là Hoắc Uẩn Khải, và có thể hắn cũng ở đây.

Chú hai của cậu nhìn qua có vẻ ôn hòa nhưng chẳng có người nào dám làm trái lời hắn.

Hoắc Thất từng nghe qua về thân phận của Lê Phi Phàm, lúc này cậu không thể không so sánh trường hợp của anh với trường hợp của những người khác.

Người có thể thượng vị là kẻ ngàn dặm mới có một, phần lớn kết cục của những người đó không tốt lắm.Hiện tại cậu nên lo cho chính mình thì hơn, thậm chí là phải thấy vui vì Lê Phi Phàm sẽ không có kết cục tốt.Nhưng không biết tại sao, lúc này Hoắc Thất lại hơi chần chờ.Cậu không nhìn rõ tình hình ở sàn nhảy, trong lòng chỉ có một ý nghĩ.Dám lêu lổng ở sau lưng chú hai nhà cậu.Tên họ Lê xong đời rồi.Tại căn phòng bên trái có view sàn nhảy rõ nhất trên lầu hai, bên trong là phòng cách âm được trang bị tấm kính một mặt trong suốt, lúc này có không ít người đang ngồi.So với đám người phú nhị đại dưới lầu của Hoắc Thất, những người ở nơi này vừa nhìn là biết đã từng trải nhiều.Bọn họ hút xì gà, đồ uống cũng là rượu mạnh.Một người đàn ông trung niên vừa cầm xì gà gõ nhẹ lên gạt tàn vừa cười nói: “Này lão Tiết, sao ông lại hẹn ở chỗ toàn thanh niên tới giải trí vậy? Cũng hiếm khi nhị gia nể mặt tới cho.”Người được gọi là lão Tiết ước chừng hơn bốn mươi tuổi, cái bụng phê ưỡn lên, khi cười từng thớ thịt nọng dưới cằm cũng run theo.“Chúng ta già thật rồi, nghĩ lại mấy người chúng ta đã đi theo Hoắc nhị gia mười mấy hai mươi năm.” Lão Tiết nói: “Nhị gia mới bao nhiêu tuổi chứ.

Mọi người bình thường chỉ lo buôn bán làm ăn, tuy qua lại nhiều nhưng thực tế lại hiếm khi tụ tập.

Tôi nghĩ nơi này tốt xấu gì cũng được coi là nơi giải trí nổi tiếng nhất Thịnh Kinh, hôm nay xem như mọi người tới cùng mở mang tầm mắt, đừng khách sáo.”Một đám người nói tới nói lui, chỉ có Hoắc Uẩn Khải không lên tiếng.Hắn đưa lưng về phía đám người mà nhìn tấm kính trong suốt trước mặt, tầm mắt quét qua tầng dưới, Cao Thăng đứng bên cạnh đang bận nghe điện thoại.Tất nhiên là những người này sẽ không để ý tới một trợ lý nho nhỏ.

Có người tò mò tiến lại gần Hoắc Uẩn Khải bèn phát hiện Hoắc Thất dưới lầu.Bọn họ sửng sốt: “Kia không phải là Hoắc tiểu thiếu gia sao? Sao cậu ấy lại ở đây.”“Thanh niên trẻ tuổi xuất hiện chỗ này không phải rất bình thường sao?” Có người trêu chọc nói: “Tôi có quen chủ quán bar này, lúc trước có vài mối làm ăn ngầm còn tìm tôi xin giúp đỡ.


Mấy người đứng đầu bảng quán bar của ông ta quả thật làm người kinh diễm, thanh niên trẻ tuổi hay tò mò, thích tìm hiểu cái mới cũng không có gì lạ.”Có người chỉ về phía sàn nhảy: “Đó là ai?”Đám người từ trên lầu nhìn xuống, thứ được chú ý đầu tiên không phải gương mặt mà là động tác của người đó.Thân thể lắc lư theo điệu nhạc một cách tự nhiên, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều làm người ta cực kỳ say mê.

Lê Phi Phàm trở thành trung tâm thu hút mọi ánh nhìn, nhiều người không tự chủ tiến về phía anh, nhưng dường như chính bản thân anh lại không nhận ra điều đó.Mái tóc của lê Phi Phàm rối bời, anh nâng lên cái cằm đẫm mồ hôi, vòng eo trắng nõn dẻo dai như ẩn như hiện uyển chuyển theo từng động tác làm người không nhịn được muốn sờ một cái.Những người có thể ngồi ở đây đều không đơn giản, không có chuyện chưa từng nghe qua tin tức về người bên cạnh Hoắc Uẩn Khải.Người nhạy bén hơn đã sớm tìm được ảnh chụp của Lê Phi Phàm, lúc này chỉ cần liếc mắt một cái lập tức có thể nhận ra người dưới lầu là ai.

Trong lòng người kia đã biết rõ, vừa thầm nhủ lá gan nhóc yêu tinh này thật lớn, vừa cười ha hả kéo người vừa mới hỏi ‘đó là ai’ trở về.Cả đám người nói chuyện phiếm dẫn dắt chủ đề thay đổi, tận tới lúc cửa phòng bị gõ một cái.Ai nấy đều cho rằng người tiến vào sẽ là Hoắc Thất hay ai đó, kết quả người tiến vào lại là nhân viên phục vụ.Hai giây nhân viên phục vụ đứng tránh đi, gương mặt phía sau lập tức lộ ra.Gần như tất cả người ở đây đều hít ngược một hơi.Đó là một cậu thanh niên rất xinh đẹp.Lông mi dày đậm, nét mặt thanh tú, dường như cậu ta có chút sợ hãi với hoàn cảnh xa lạ, nhìn nhút nhát tới độ người khác nói hai câu là sẽ bị dọa sợ.Không ai trong phòng mở miệng, cũng không ai chú ý Cao Thăng đã lén nhìn Hoắc Uẩn Khải mấy lần.Là một trợ lý, không ai hiểu rõ hơn anh ta.

Từ khi nam sinh này xuất hiện, anh đã biết người này được chuẩn bị riêng cho Hoắc Uẩn Khải.Không có lý do gì khác, chỉ đơn giản là vì cậu ta rất giống.Không phải chỉ là giống Thư Dịch Khinh hay Lê Phi Phàm, mà cậu ta có nét tương tự cả hai người.Khoảng thời gian trước khi tiếp xúc với Lê Phi Phàm, Cao Thăng đột nhiên phát hiện Lê Phi Phàm và Thư Dịch Khinh hoàn toàn khác nhau.

Loại cảm giác chỉ hơi mơ hồ giống nhau trước kia gần như biến mất không còn dấu vết.Nhưng khi nhìn người trước mắt này, anh lại cảm thấy rất khác.Cậu bé trước mắt này dường như có gương mặt mang nét giống y hệt Thư Dịch Khinh, nhưng trên người lại có nét tương tự Lê Phi Phàm, thậm chí có vẻ hiền hòa và dịu dàng hơn.

Cậu ta như một bông hoa dại, nếu không có ai che chở thì sẽ khó sống, vừa có chút hoang sơ lại vừa diễm lệ.Chỉ cần liếc mắt một cái, Cao Thăng đã khẳng định cậu thanh niên này thích hợp với vị trí mà Hoắc Uẩn Khải đang tìm hơn so với Lê Phi Phàm.Anh ta cũng đoán người nào đó đã phải phải bỏ rất nhiều công sức mới tìm được người này.Cao Thăng lạnh lùng đẩy mắt kính một cái, bắt đầu đưa mắt quan sát kỹ một vòng người trong phòng.Người được gọi là lão Tiết mở miệng trước, ông ta vẫy tay nói với người đứng ở cửa: “Này Tiểu Úc, đừng đứng ngây ra đó, nhanh tay đi rót cho Nhị gia một ly rượu, phục vụ cẩn thận vào.”Cậu trai được gọi là Tiểu Úc rụt rè nhìn Hoắc Uẩn Khải một cái, dường như phải cố lắm mới có can đảm đi vào.Tư thế rót rượu của cậu ta rất thuần thực, cậu ta cầm ly rượu đi sang, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn Hoắc Uẩn Khải lần thứ hai, chỉ dám nhỏ giọng nói: “Nhị gia.”“Lão Tiết.” Hoắc Uẩn Khải đưa tay cầm lấy, nhưng cái tên mà hắn gọi lại không phải tên của cậu trai trước mặt.Lão Tiết giật mình một cái rồi đứng lên: “Ngài cứ nói.”Hoắc Uẩn Khải sâu xa nói: “Ngày thường nhìn không ra ông lại quan tâm đến sở thích của tôi như vậy.

Tôi thấy ông cả ngày không làm việc đàng hoàng, vậy mà quản chuyện bao đồng cũng ghê đấy.”Lão Tiết đổ mồ hôi lạnh, vội vàng xua tay nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm, Nhị gia, cái này nhất định là hiểu lầm.”“Được rồi, đều là nguyên lão lâu năm, nhìn xem lá gan bé bằng đầu cây kim của ông kìa.” Hoắc Uẩn Khải như đã hết kiên nhẫn, hắn đi qua đặt cái ly lên bàn, ngồi xuống chiếc sô pha đơn trong phòng.Hắn lại quay đầu nói với Cao Thăng: “Nếu người ta đã có lòng như vậy, hay là gọi cậu ta tới đây đi.”Lão Tiết thấp thỏm trong lòng: “Nhị gia, đây là…?”Hoắc Uẩn Khải cười cười: “Nếu vị trong nhà kia không cho phép, ông có tìm một trăm người tới đây cũng uổng công.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.