Xuyên Qua Trở Thành Tiểu Bà Bà

Chương 5: Chuyện thứ nhất nữ xuyên không phải làm


Đọc truyện Xuyên Qua Trở Thành Tiểu Bà Bà – Chương 5: Chuyện thứ nhất nữ xuyên không phải làm

Ba ngày lại mặt (vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới), Trương Kinh mang theo Chỉ Lam vừa vào Tề vương phủ, Trương Kinh liền bị Tề vương gọi vào thư phòng. Tề vương còn có thế tử, ba người Trương Kinh ở thư phòng cả buổi vẫn chưa ra ngoài. Tề vương phi nói mấy câu hợp với tình hình, liền kêu Tần thị mang Chỉ Lam về phòng. Tần thị hỏi Chỉ Lam chuyện ở phủ tướng quân, Chỉ Lam đương nhiên đáp là mọi thứ đều tốt. Tần thị còn gọi Cửu thiếu gia Cơ Lăng Tuyên đến, trước kia Chỉ Lam chỉ gặp qua đệ đệ này vài lần, cũng không có nói chuyện nhiều gì, trái lại hôm nay hảo hảo nhìn xem.

Cơ Lăng Tuyên là thị thiếp sở sinh, năm nay mới ba tuổi, lúc sinh ra thì thân mẫu vì khó sanh mà qua đời, ba năm nay cũng không có trên danh nghĩa người nào mà nuôi dạy, vẫn treo ngược không trên không dưới như thế. Sau khi Chỉ Lam xuất giá, Tề vương liền cho người đưa nó đến ở với Tần thị. Tiểu hài tử có bản năng đoán được người nào đối tốt với nó, người nào không tốt với nó. Mặc dù chỉ tới có ba ngày, nhưng lại dính Tần thị vô cùng chặt. Lúc này vẫn ôm chặt bắp đùi Tần thị, cũng không nói không nhìn.

Chỉ Lam cho nó một đồ chơi nhỏ, chỉ đổi tới một tiếng cảm ơn nhẹ nhàng. Thói quen nhát gan thấy người là sợ này không phải là trong chốc lát dưỡng thành, cũng không phải là một hai ngày là có thể bỏ được. Tần thị vừa vuốt đầu Lăng Tuyên, vừa cùng Chỉ Lam nói chuyện. Trương Kinh từ thư phòng tới đón Chỉ Lam, Chỉ Lam phát hiện Trương Kinh tâm tình bỗng nhiên tốt hơn nhiều.

Ăn cơm tối xong, hai người trở về phủ. Ngày thứ hai, sáng sớm Trương Kinh liền Lam biết, đối với nàng mà nói, hôn giả kết thúc, nàng phải bắt đầu làm việc.


Ăn điểm tâm xong, trước hết Chỉ Lam để cho đại nha đầu Thúy Nhị của mình, Hồng Mai, Lục Hà, Mặc Yên chính thức dập đầu với hai người, ban thưởng. Sau đó Trương Kinh kêu vào hai người, đều là trang phục phụ nhân trẻ tuổi, đây chính là hai nha đầu thông phòng của Trương Kinh. Hai người vâng lời, dập đầu với Trương Kinh cùng Chỉ Lam, kêu lão gia, thái thái. Bởi vì sau khi gả tới đây, Trương Kinh cũng không tiếp xúc qua hai người, ngoại viện tự có trường tùy của hắn hầu hạ, trở lại nội viện, đại nha hoàn sẽ hầu hạ hắn, Chỉ Lam đối với hai người hiện tại đến không có cảm giác gì. Nói một câu về sau hảo hảo phục vụ gia rồi để cho hai người trở về.

Tiếp theo là bốn trường tùy của Trương Kinh, sau đó Trương Kinh kêu quản gia ngoại viện Thôi Uyên vào cùng quản gia bà tử nội viện vú nuôi của mình – Trần mụ mụ. Sau khi dập đầu với Trương Kinh cùng Chỉ Lam xong, Trương Kinh liền mở miệng nói: “Một tháng sau, Trần mụ mụ phải về quê rồi, nàng vội cho người đem mọi việc trong nội viện giao xuống. Ta đem Thôi quản gia để lại cho nàng dùng, lát nữa sẽ đem quyển sách cho thái thái lấy tới, về sau ta không ở có nhà, tất cả sổ sách phải đưa cho thái thái xem qua. Bây giờ bên này nàng nên quen nhiều người, trước kia trong nhà chủ tử ít, tôi tớ cũng ít. Về sau nàng xem rồi thêm người là được, ta đi tìm Phương tiên sinh nói chút chuyện.”

Chỉ Lam bên này đưa Trương Kinh đi, liền bắt đầu tiếp tục gặp gỡ mọi người, mặc dù trong phủ sáu năm chỉ có một chủ nhân là Trương Kinh, nhưng Chỉ Lam cảm thấy người hầu trong nhà một chút cũng không ít. Do bên ngoài chọn mua, trù phòng, giặt hồ , quét dọn viện tử , còn có tiểu nha đầu sai vặt, thậm chí còn nuôi một nhóm may vá bốn người. Tổng cộng hơn bốn mươi người phục vụ một mình Trương Kinh này, cái này cũng chưa tính tiểu tư trường tùy bên cạnh Trương Kinh, người cùng hắn xuất môn, vậy mà còn để cho mình thêm người!


Gặp mọi người xong, sổ sách của nội viện cùng ngoại viện, danh sách nô bộc tất cả cũng đều đưa tới, Chỉ Lam cho người đem mọi thứ để xuống, nói mình xem trước một chút, sau đó sẽ tìm thêm hai người, vì vậy từng người đều tản đi. Chỉ Lam nhìn hai bản sổ sách này, cảm thán một tiếng, đây chính là đương gia chủ mẫu này, bèn cầm sổ sách từ từ lật xem. Chữ viết trên sổ sách mặc dù khó coi, nhưng cũng rất rõ ràng.

Sổ sách ngoại viện này chính là thôn trang đất đai của Trương gia, thu nhập của cửa tiệm, còn có tiền lương của Trương Kinh cùng ngoại khối ( tiền thu nhập bên ngoài của Trương Kinh). Hàng năm cốđịnh cho phép nội viện một số tiền nhất định. Sổ sách nội viện chính là sổ sách sinh hoạt thường ngày rồi, nào là tiền lãi hàng tháng của mỗi người, tiêu phí chọn mua, nghênh đón và chiêu đãi khách khứa thân thích đều từ sổ sách nội viện.

Chỉ Lam nhìn sổ sách buổi trưa một chút, trong lòng lại cười đến nở hoa, mình gả cho người có tiền rồi. Trương gia kinh doanh ba đời người, khoản bạc trên sổ sách gồm có hơn hai trăm vạn lượng, đất đai hơn ngàn khoảnh, còn có bốn thôn trang mười hai cửa hàng. Trong nhà một năm nhập sổ sáu vạn lượng, ra sổ ba vạn lượng, dễ dàng có thừa ra. Trương Kinh về phòng đã nhìn thấy tiểu thê tử nhìn sổ sách cười ngây ngô, trên mặt cũng cười theo nàng. Thấy trong phòng không còn ai, liền ôm cổ Chỉ Lam, dọa nàng sợ đến mức hét lên một tiếng. Trương Kinh cười hỏi: “Nàng vui vì điều gì thế, lại có thể vui vẻ như vậy.” Dĩ nhiên Chỉ Lam không thể nói lời trong lòng, cô nương ta không cẩn thận gả cho người giàu có như vậy, hiện tại trong lòng đang vô cùng vui sướng. Ngoài miệng chỉ nói: ‘ Thấy gia cảnh giàu có nên trong lòng cao hứng.”


Trương Kinh cười ha ha: “Nha đầu ngốc, Trương gia ta ba đời làm quan, hai đời công thần, làm sao có thể không có chút của cải được. Lúc nàng ở nhà một mình, cũng không cần quan tâm đến vấn đề tiền bạc, nếu không nắm chắc điểm này, làm sao ta có thể ném nàng một mình ở trong kinh. Thôi quản gia là người phụ thân ta cứu được từ trên tay địch nhân, vẫn luôn trung thành, có hắn ở trong kinh ta cũng yên tâm rồi.

Chỉ Lam hỏi một vấn đề nàng vẫn luôn suy nghĩ hồi lâu: “Trần mụ mụ kia làm sao lại về nhà ?” Trương Kinh cười cười, trả lời: “Trần mụ mụ từ nhỏ nuôi ta cũng có chút tình cảm, chẳng qua bà là người rất lười biếng, đại sự cũng không đến nỗi chậm chạp, nhưng là chuyện chủ tử phân phó nào có bà đi đều mất đi đạo lý suy tính. Vả lại, ta sợ bà ỷ vào thân phận của mình để làm khó nàng. Dù sao người trong nhà ít chuyện, nàng có ma ma cùng nha đầu hồi môn của mình, một tháng này đem lệ cũ trong nhà hiểu rõ là được.” Vừa nói thở dài thật sâu một cái, nhìn Chỉ Lam, hết sức nghiêm túc nói: “Nàng đừng sợ, trong ba tháng này ta sẽ đem tất cả mọi chuyện an bài tốt, nàng chỉ cần ở nhà chờ ta trở về là được.”

Chỉ Lam chưa bao giờ biết Trương Kinh vì mình suy nghĩ như vậy, nàng vẫn cho rằng đây chẳng qua là quan hệ thông gia, chưa chắc hắn sẽ thích mình nhiều, sẽ vì mình mà suy nghĩ. Nhưng bây giờ xem ra, quản chi hắn biết trong cuộc hôn nhân này chứa đầy các loại lực lượng, các loại ý tưởng. Hắn còn là một người đàn ông có trách nhiệm, biết vì thê tử mà suy nghĩ.


Ba tháng qua trôi qua rất nhanh, ban ngày Trương Kinh hoặc xuất môn hoặc cùng phụ tá mật đàm, buổi tối cùng Chỉ Lam vận động. Thời gian đổi thay, Trương Kinh đối với tiểu thê tử của mình càng ngày càng hài lòng. Một mãnh tướng sa trường, không cần thê tử của mình giống như mỹ nhân trong họa, cũng không cần nàng có tài học kinh thế, hắn chỉ cần nàng là nữ tử nên chồng nên vợ, có thể vì hắn lo liệu việc nhà, chăm sóc cha mẹ, nuôi dạy con cái, để cho hắn có thể an tâm giết địch ở tiền phương. Biểu hiện của Chỉ Lam hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của Trương Kinh.

Buổi tối trước ngày ra trận, Trương Kinh cùng Chỉ Lam ngồi ở trong viện. Trương Kinh ôm Chỉ Lam, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Những gì cần dặn dò nàng ta cũng đã nói xong rồi, mỗi tháng ta cũng sẽ cố gắng kêu người trở lại báo tin, đối với bất cứ điều gì về tin tức của ta, trừ ta nói ai nói cũng đừng tin.” Chỉ Lam dùng sức gật đầu một cái, ngay sau đó Trương Kinh lại đỏ mặt nói: ” Lúc đi ta cho nàng cuộc sống gia đình tạm ổn cùng với hai nha đầu trong nhà kia, nàng cũng đừng tức giận. Ta đây đi ra ngoài đánh giặc, sinh tử không rõ, năm tháng cũng không biết. Nếu nàng có bầu đương nhiên là việc tốt, nếu như nàng không có nhưng hai người kia có, nàng hãy ôm qua nuôi, nuôi bên người từ nhỏ cũng giống như là nàng sinh ra cả. Nếu hai người bọn họ không mang thai, nửa năm saugả các nàng cho một người xứng đáng là được.”

Chỉ Lam nghe thấy liền ngây người, hóa ra ở trong mắt Trương Kinh, bụng hai người kia chính là thiết bị phòng hờ. Quả nhiên là nam tử phong kiến, chẳng qua là người ta đều là vì muốn tốt cho mình, cũng đừng làm kiêu. Chỉ Lam tiếp tục dùng sức gật đầu, người này cũng sắp đi rồi, mình cũng nên làm chút chuyện nữ xuyên không phải làm, ca hát đi! Vì vậy nói: “Ta cũng không có gì muốn dặn dò chàng. Ngày mai hoàng thượng chắc chắn sẽ tiễn đưa bọn chàng, vậy tối hôm nay, ta liền hát hai bài hát để tiễn đưa binh mã đại nguyên soái vậy. Bài thứ nhất là thê tử Chỉ Lam tiễn đưa trượng phu.” Vừa nói Chỉ Lam hát một bài ‘Sơn nhất trình thủy nhất trình’.”Sau đó là phu nhân tặng cho binh mã đại nguyên soái.” Tiếp theo Chỉ Lam lại hát một bài hơi khác trước ‘ Tinh trung báo quốc’. Hát đến nỗi mình cùng Trương Kinh nhiệt huyết dâng lên, Trương Kinh luôn miệng trầm trồ khen ngợi, hô: “Đây mới là thê tử của Trương Kinh ta, là phu nhân binh mã Đại nguyên soái ta.”

Hai người cuối cùng lăn lộn với nhau một đêm, sáng sớm ngày thứ hai Chỉ Lam lưu luyến không rời đưa Trương Kinh ra cửa, Trương Kinh bắt đầu hành trình quân sự mười tám năm của hắn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.