Bạn đang đọc Xuyên Qua, Tôi Muốn Bồi Thường Một Hôn Lễ: Chương 7
Với những kinh nghiệm được đúc rút trong quá trình công tác của cuộc sống kiếp trước, một khi muốn sống an ổn trong một tổ chức thì điều cần thiết nhất đó là phải khiến cấp trên của mình hài lòng, điều này cũng có thể được áp dụng linh hoạt tại thế giới cổ đại này.
Trưởng quản của hoán tẩy phòng là Lý ma ma, một người phụ nữ trung niên ham hư vinh. Không rõ có phải do môi trường thời cổ đại không bị tác động bởi không khí ô nhiễm, những nguy hại từ thuốc trừ sâu, thuốc bảo quản hay bất cứ những thứ độc hại nào khác mà da dẻ của bà ta được bảo dưỡng mịn màng nhẵn bóng, thân thể được hấp thụ tốt nên dáng vẻ phốp pháp thấy rõ. Mà cũng phải thôi, công việc thường ngày của bà ta là ngồi một chỗ nhàn nhã, chỉ tay năm ngón chỉ đạo kẻ dưới làm việc này việc khác, thi thoảng lại đi cung phụng nịnh hót các bậc bề trên. Bên cạnh những khoản bổng lộc được phát định kì hàng tháng bà ta còn tranh thủ “mượn dùng” vật phẩm, đồ trang sức của kẻ dưới hiển nhiên là sẽ quên mất phải trả lại. Thật đáng buồn mà, tại sao ăn uống thì hấp thụ tốt chừng ấy, mà trí nhớ lại “thảm hại” khiến kẻ bị mượn đồ lòng đau như cắt vẫn phải nuốt nước mắt vào trong, niềm nở kính cẩn dâng lên.
Như Tâm không ngoại lệ, cô đã phải cống nộp chiếc vòng tay bằng đá cẩm thạch – thứ đồ đáng giá nhất của cô Như Tâm quá cố kia, ngoài mặt thì cười tươi như hoa, nhưng thâm tâm cô thầm hỏi han tổ tông nhà bà ta, còn tự nhủ, một ngày nào đó có cơ hội sẽ tìm dịp báo thù sau, không lí gì một người đến từ hiện đại như cô lại dễ dàng để cho đám người cổ đại này bắt nạt? Mà dù sao thì chiếc vòng tay này vốn không phải của cô, thật là, thứ không phải của mình cho dù có gắng sức bỏ công ra níu giữ cũng sẽ giữ không được mà.
Có lẽ nên nói là số cô có phúc tinh soi chiếu, phải nói là kể từ ngày xuyên qua tới nay mọi việc đối với cô đều thuận buồm xuôi gió, ví như nhờ vào chiếc vòng tay của cô rất vừa mắt Lý ma ma khiến bà ta hài lòng không thôi,nên đã cho cô cơ hội phụ trách việc giặt giũ bảo quản y phục của Thái Hậu – Hoa Mỹ Lệ, vị phu nhân cao quý, là mẫu thân của cái người đứng đầu giang sơn này đó. Kiếp trước của cô chưa từng có cơ hội diện kiến những bậc cao quý hàng ngũ phu nhân của những vị nguyên thủ quốc gia, vậy mà tại đây cô được đảm nhiệm công việc làm sạch y phục của người nổi tiếng, cảm xúc thật khó nói thành lời, Như Tâm thầm nghĩ liệu cô có nên chụp một kiểu ảnh liền đăng lên facebook để khoe cùng mọi người hay không? Nhưng lại chợt nhận ra thực tế thời đại cô đang sống, làm gì có người nào thân thích để quan tâm tới cô chứ, hơn thế nữa, đừng nói tới chụp ảnh, ngay tới cái gương hẳn hoi để soi còn không có thì cô nên trông mong vào điều gì chứ,khẽ thở dài, sầu não.
Trang phục của người có quyền có tiền có khác, cô từng a dua theo phong trào đi chụp ảnh cosplay trong những trang phục cổ đại đầy thích thú nhưng chất lượng của những bộ đồ đó làm sao sánh được với chất liệu tơ tằm lụa là mềm mại được thêu dệt một cách kì công tới từng đường kim mũi chỉ, còn có phương pháp cách thức phối màu cùng hình ảnh hài hòa sang trọng tôn lên vẻ kiêu sa quyền quý, quả là khiến con người ta tặc lưỡi chiêm ngưỡng cùng khao khát.
Bởi vì là người phụ trách công đoạn giặt giũ cùng bảo quản y phục của thái hậu nên vào mỗi sáng cô lại có cơ hội đi theo đám cung nữ tới Điện Hoa Mỹ – tẩm cung của thái hậu, hầu hạ bà ta vận y phục. Nhờ vậy mà cô được mở mang tầm mắt mới hiểu được thế nào là ếch ngồi đáy giếng, thế nào là sự sa hoa mỹ lệ chênh lệch một trời một vực so với nơi cô đang sống, mặc dù hai địa điểm chỉ cách nhau khoảng mười lăm phút đi bộ. Nếu như nơi cô ở chỉ là những dãy phòng tồi tàn với những chiếc xà nhà, cột nhà bằng gỗ cũ rích lâu ngày không được trùng tu, kiến trúc trang trí lại càng đơn điệu, không có gì đáng kể đến ngoại trừ mái nhà được điêu khắc con rồng phá cách uốn lượn coi như một chút gỡ gạc, níu chân người xem lại một chút thời gian quan sát. Thì đây, tại tẩm cung của thái hậu Hoa Mỹ Lệ không khác mấy cái tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho bà, mọi thứ đều được sơn son thiếp vàng, tráng lệ tới từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Những đá cẩm thạch kích thước lớn qua chế tác điêu luyện của những nghệ nhân tài hoa liền biến hóa thành những tác phẩm nghệ thuật đắt giá. Không hổ danh người có tiền đều biết hưởng thụ cuộc sống.
Tuy là cô được theo cùng đám người cung nữ phụ trách y phục của thái hậu, được đặt chân vào tẩm cung của bà nhưng Như Tâm vẫn chưa từng có dịp gặp mặt bà chỉ ấn tượng đó là một con người hào phóng, bởi vì những khi tâm tình cực kỳ tốt bà lại thưởng cho những cung nữ phục vụ mình, khi thì là những xâu tiền, khi lại là những vật dụng trang điểm hay đồ trang sức gì đó, hiển nhiên cô cũng may mắn có phần, nếu cứ xuôi chèo mát mái thế này, hẳn là thời gian tới cô sẽ có một khoản tích lũy kha khá, cho những dự định lớn lao hơn. Ngoài ra con người của thái hậu qua lời đồn đại của cung nữ thì bà ấy là con người hiền hậu, đối xử với người hầu xung quanh rất mực ôn hòa, thấu tình đạt lí và là người đáng được nể trọng trong hoàng cung này, vì thế thiện cảm của cô đối với bà liền không nhỏ. Hẳn là lẽ đương nhiên, dù sao thì dưới sự cai trị của một “sếp lớn” như vậy ắt hẳn sẽ “dễ thở” hơn rất nhiều.
Cũng nhờ vào việc được ra vào tẩm cung của thái hậu mà vào một buổi sáng nọ, cô may mắn có cơ hội được gặp lại người quen, một sự kinh hỉ không hề nhẹ đối với cả cô cùng. . . hắn.