Bạn đang đọc Xuyên Qua, Tôi Muốn Bồi Thường Một Hôn Lễ: Chương 14: Cùng Vào Bếp.
Lại trải qua một cái chớp mắt, Như Tâm liền thấy mình đứng trong một căn phòng rộng rãi với vô số dụng cụ làm bếp, hẳn đây là bếp hoàng cung, như vậy sẽ có đầy đủ nguyên liệu để chế biến các món ăn. Cô hớn hở dạo quanh xem xét cùng thu thập những nguyên liệu mà bản thân cho là cần thiết. Tươi cười nhìn vẻ mặt đăm chiêu của hắn, cô liền tốt bụng lên tiếng giải đáp sự tò mò trong lòng hắn lúc này:
– Ta sẽ chế biến món bánh flan. Không biết ngươi đã từng nếm qua chưa?
Hắn chậm rãi lắc đầu, điều này cũng không nằm ngoài suy đoán của cô liền vui vẻ bắt tay vào công việc.
Trước đó, Minh Quân của cô rất thích ăn bánh bất kể là bánh mặn hay bánh ngọt, đặc biệt là bánh do cô làm anh ấy sẽ rất ngon lành cho dù đó có là những lần đầu tiên cô bập bẹ tập tành làm ra chúng theo công thức trên mạng thì anh cũng chưa từng tỏ ra chê trách. Sau này cô liền đăng kí học một lớp nữ công gia chánh để có thể ngày lại ngày làm cho anh những món ăn thật ngon miệng vừa đảm bảo chất dinh dưỡng vừa bồi bổ cơ thể, bởi thế mà bạn bè của cả hai trong các buổi gặp mặt lại hết lời ganh tỵ trước tình cảm của hai người bọn cô cùng sự chăm sóc chu đáo của cô dành cho anh. Những lúc ấy Minh Quân lại nhìn cô dạt dào tình cảm còn không quên tặng kèm một nụ hôn phớt nhẹ trên môi làm cô không khỏi đỏ mặt nhưng tâm trí đã vi vu giữa những bong bóng hạnh phúc màu hồng đang lững lờ lơ lửng xung quanh.
Ngay khi cô đang chìm đắm trong hạnh phúc của quá khứ thì đùng đùng xuất hiện một bàn tay huơ huơ trước mặt, dường như cái phẩy tay đó khiến những bong bóng màu hồng tán loạn bay xa còn cả vỡ tan ra trước mắt cô khiến cô mau chóng trở lại với hiện thực không khỏi tràn trề thất vọng bật thành tiếng thở dài.
– Nếu ngươi cứ để thần trí ở trên mây như thế, thì lấy gì đảm bảo rằng tới khi ta thưởng thức món ăn này sẽ không xảy ra vấn đề gì?
Trong lòng vẫn còn oán thán gã thái giám phá hoại hồi ức tươi đẹp của mình, khẽ ngước nhìn hắn nở nụ cười tươi rói nhưng ngay lập tức liền nghiến răng không nể nang gì mà đả kích:
– Ta có nói là làm cho ngươi ăn khi nào vậy?
Hắn cũng không chịu lép vế, nụ cười tinh quái cong lên:
– Chắc hẳn ngươi đã quên rằng người nào đã dẫn ngươi tới đây để ngươi có đầy đủ nguyên liệu để chế biến?
Mặc dù tức giận nhưng không thể phủ nhận lời của hắn là hoàn toàn đúng thế là Như Tâm cô đành hậm hực cúi gằm mặt trút giận lên đống lòng đỏ trứng đang đánh bông lên trên tay mà không để ý thấy hắn ở phía đối diện đang đưa tay chống cằm thích thú không rời mắt khỏi nàng.
Rốt cuộc công đoạn chuẩn bị nguyên liệu đã hoàn tất, chỉ còn phải nhóm lửa lên đun. Bởi vì giận dỗi gã thái giám mà cô không buồn để mắt tới hắn đành tự mình loay hoay. Trong đầu chắc mẩm cuộc sống ở đây không khác gì thời cổ đại sẽ không thể kiếm được bật lửa để nhóm bếp chứ đừng nói tới bếp gas, bếp từ, lại nghĩ có khi nào họ giống người nguyên thủy dùng khúc gỗ đánh lửa?
Dù sao cũng chỉ xem qua sách báo chưa một lần thực hiện, vậy nên cô rất hào hứng kiếm trong đống củi một khúc gỗ to, vung dao đục khoét nhom nhem được một lỗ nhỏ sau đó lấy đũa cắm vào rồi chọn ình tư thế ngồi thoải mái nhất bắt đầu công đoạn đánh lửa đầy tính nguyên thủy.
Trần Thiên Phong chứng kiến từ đầu đến cuối những hành động kì quặc của mình lúc nàng hậm hực vung dao khoét lên khúc gỗ đầy khí khái, không nghĩ được người con gái chân yếu tay mềm như nàng còn có thể cầm con dao một cách thuận tay tới vậy. Còn khiến hắn kinh ngạc hơn nữa đó là nàng không có một chút gọi là hình tượng thục nữ đương thời mà trước mặt hắn ngồi xổm trên nền nhà đưa tay xoay xoay chiếc đũa trên lỗ nhỏ của khúc gỗ. Mới đầu còn hừng hực khí thế nhưng qua một lúc trên trán nàng đã lấm tấm điểm những giọt mồ hôi, nàng khẽ dừng động tác để xoa nắn đôi bàn tay nhỏ bé thon dài nay đã đỏ ửng cả lòng bàn tay song vẫn kiên trì tiếp tục động tác. Hắn có chút đau lòng, xót xa cho nàng lại không thôi tự hỏi rốt cuộc nàng đang làm gì, biết nàng đang giận mình nên hắn không dám chắc nàng sẽ cho hắn câu trả lời nhưng nhìn nàng hì hụi, những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt, non nớt có chút bầu bĩnh của nàng, hắn không cầm lòng được mà cất giọng:
– Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Ngoài dự đoán, nàng đáp lại hắn:
– Không phải ta đang đánh lửa theo cách của các ngươi ở đây thường làm sao?
– Ai nói ở chỗ chúng ta lấy lửa theo cách đó?
Nói rồi hắn tới bên giá gỗ đặt trên bếp đưa tay với lấy một cái hộp nhỏ rút ra que diêm chỉ cần một cái quẹt nhẹ lửa khẽ bùng lên trên que nhỏ đó. Thế mới nói, cùng một công việc với người này thì cần tốn rất nhiều công sức mà không đi tới đâu, còn có người chỉ qua một cái phẩy tay mọi thứ đều có thể giải quyết, vậy là bao nhiêu công sức từ nãy tới giờ của cô không khác gì sự thảm hại, đáng giận hơn đó là gã thái giám chết tiệt này dám để cô loay hoay khổ cực nãy giờ mà tới giờ mới nói, hai tay khoanh trước ngực, hậm hực trách móc:
– Sao bây giờ ngươi mới nói.
Hắn đủng đỉnh đáp lời:
– Ngươi không có hỏi. Huống hồ ngươi có thể ra chỗ đặt một trong những cái đuốc ngoài kia liền kiếm được lửa.
Chầm chậm tiếp thu những lời nói nhàn nhã của hắn mà dường như có một đàn quạ đen kéo nhau bay qua đầu mình. Chưa lúc nào Như Tâm cô lại thấy bản thân thảm hại tới thế, xấu hổ thầm oán trách mình đầu gỗ tại sao một chuyện đơn giản như vậy mà không nghĩ ra, để ột tên thái giám cổ đại chế giễu, thật quá mất mặt rồi.
Qua một số trắc trở thì bếp lò cũng đã được nhóm lửa và hoàn thành công đoạn chế biến. Ngay khi mở vung hương thơm dịu mát đầy hấp dẫn của món bánh quả là kích thích khứu giác kèm theo màu sắc cùng chất lượng thành phẩm hoàn hảo, lại thêm hai con ma đói là cô cùng hắn vì thế rất mau chóng món bánh được tiêu thụ chỉ còn duy nhất một ly nhỏ hắn chủ ý giữ lại.
Trong bếp hai người ăn uống thỏa thích no nê còn phía trên nóc nhà bếp có một người đang ngồi tịnh tâm bất động không dám gây ra động tĩnh nào hết mặc dù chiếc mũi tinh tường đang tham luyến hít lấy hương thơm khó cưỡng của món đồ ăn kèm theo đó là cái dạ dày không ngừng lên tiếng biểu tình. Song sau lần rớt cây lúc trước Trần Tử Kỳ hắn bị chủ tử phạt một tuần tu tâm trong miếu Vĩnh Hòa, đối với hắn đó là hình phạt không hi vọng một lần nữa gặp phải, không phải vì cực chết mà là chán chết vì u uất. Bởi thế ngay khi hết án phạt được hít thở bầu không khí trong lành dưới ánh dương rực rỡ, hắn liền quyết tâm từ nay sẽ bỏ ngoài tai bất cứ những lời nói hay cử chỉ hành động của chủ tử cùng nàng cung nữ kia, mỗi khi họ ở cùng nhau, mặc dù lúc này hắn cũng đang “thèm ăn muốn chết”.