Xuyên Qua, Tôi Muốn Bồi Thường Một Hôn Lễ

Chương 10: Chương 10​


Bạn đang đọc Xuyên Qua, Tôi Muốn Bồi Thường Một Hôn Lễ: Chương 10: Chương 10​


Trần Thiên Phong cho dù có định lực cùng sức chịu đựng cao nhưng vẫn không tài nào theo kịp được lối suy nghĩ cực kỳ khác người của cô cung nữ này. Hắn còn chưa kịp tức giận định tội cho nàng ta thì liền ngay sau đó nàng ta chuyển qua chủ đề khác khiến một người lý trí như hắn bỗng chốc cũng cảm thấy hồ đồ. Thật kì lạ khi hắn có thể để mặc nàng ta buông những lời nói, hành động khi quân phạm thượng hơn thế nữa lại không thôi tò mò thích thú với sự tươi trẻ mới lạ đó. Rốt cuộc thì hắn cũng đã học được cái thói bao che khuyết điểm cho kẻ khác, liệu hắn có phải đã quá nhân từ với nàng rồi không?
Như Tâm không buồn để tâm tới biểu cảm hay sự khác lạ không thoải mái của gã thái giám. Chỉ cần hắn cùng cô có gọi qua là có quen biết cùng một chút liên quan cô liền xác định kết thân với hắn. Tục ngữ có câu “bán anh em xa, mua láng giềng gần” tại một nơi xa lạ thế này, dưới tình cảnh một thân một mình bơ vơ nơi xứ người, dù sao đi chăng nữa thì có bạn bè vẫn là tốt hơn. Vì vậy cô hí hửng ôm lấy cánh tay gã thái giám như thể chị em thân thiết. Xin đừng ngạc nhiên, Như Tâm có lối suy nghĩ như vậy cũng bởi vì luận theo thái giám liền không phải nam nhân mà đã không phải nam nhân thì cùng nữ nhân mối quan hệ có khác gì chị em, như vậy cũng tốt, có thể dễ dàng giãi bày tâm sự cùng cô.

– Ngươi biết không, gặp lại ngươi ta thực sự rất vui mừng, ở cái chốn không người quen biết này thật khiến con người ta buồn chết mà.
Đôi mắt long lanh đầy háo hức trông mong, dường như bao quanh nàng là một quầng sáng lung linh chiếu rọi. Không hiểu sao dáng vẻ ngây thơ trong sáng đó lại dấy lên trong lòng hắn một cảm xúc khó có thể gọi tên. Mặc cho nàng ta điên khùng cùng luống cuống, không quy củ luật lệ cùng phép tắc, mặc cho nàng gọi hắn là thái giám, nếu như nàng ta đã khăng khăng nghĩ vậy thì liền để vậy đi. Hắn sẽ nhập vai thái giám trước mặt nàng, vui đùa cùng nàng, nói cách khác đó là hắn sẵn lòng điên cùng nàng. (─.─||)
Chưa kịp lên tiếng đáp lại nàng liền phía sau truyền tới giọng nói quen tai của Lê công công, cũng may Trần Thiên Phong hắn phản ứng nhanh, ngay lúc ông ta vừa cất lời “Hoàng thượng. . .” liền hắng giọng chen ngang, quả là không hổ danh Lê công công hiểu chuyện liền ngầm hiểu ý của hắn mà thu lại những lời đang định thốt ra. Trước sự ngơ ngác của Như Tâm hắn vội vã lấp liếm:
– Lê công công, có phải hoàng thượng đã tới giờ thỉnh an thái hậu phải không? Ông chờ ta cùng đi.
Như Tâm cảm giác như đang lơ lửng trong giấc mộng, có phải họ đang nhắc tới hoàng thượng trong truyền thuyết, người gặp người mê qua lời truyền tai của các cô cung nữ kia đã khiến Như Tâm cô tò mò từ lâu. Huống hồ cô có một phát hiện rất thú vị đó là tại đây ngay tới một gã thái giám trong cung còn đẹp mắt tới chói lòa như cái tên đang đứng trước mắt cô lúc này, thì không biết người đứng đầu của đất nước này sẽ thế nào? Vừa nghĩ tới đây Như tâm liền ngốc nghếch cốc trán mình tự trách, trước giờ vẫn vừa biết một chút thông tin gì về gã thái giám, hai tay khẽ lay lay áo của hắn mà lanh chanh cất tiếng hỏi:

– Thái giám à thái giám, không phải ngươi là theo hầu hoàng thượng chứ? Hắn rất đẹp trai phong độ có phải không? Có xinh đẹp như ngươi? À mà ta còn chưa biết tên tuổi của ngươi?
– To gan.
Lê công công không ngờ tới một người cung nữ có thể có những hành động cùng lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, khuôn mặt già nua dù qua bảo dưỡng chu đáo của ông ta vẫn không tránh khỏi nhăn nhúm như quả táo tàu, lớn tiếng quát đầy uy nghiêm.
Như Tâm nãy giờ tập trung sự chú ý vào gã thái giám trước mắt nên ngay lúc vừa nghe tiếng quát lớn phía sau liền giật mình tức giận, nhưng một phần vì “lão công công” đã có tuổi nên cũng chỉ nhẹ giọng mà trách móc:

– Ông à, ông cứ đương nhiên quát lớn như thế làm con giật mình đau tim mà tổn thọ mất. Ông cũng đừng có mãi cau có như thế sẽ khiến da dẻ nhăn nhó và mau già đó ạ.
Lúc này để miêu tả vẻ mặt của Lê công công hắn là phải liên tưởng tới cái xoong đầy nhọ nồi. Có ai trong hoàng cung này không biết ông ấy ghét nhất kẻ nào dám lôi những nếp nhăn trên gương mặt của ông ta ra nói, dĩ nhiên kẻ đó sẽ không được sống yên ổn tại đây. Vậy mà nay lại bị một cung nữ rõ ràng là cố ý xỉa xói làm mất mặt ông ta, các rãnh nhỏ trên da mặt lại được đà dịch chuyển và kéo dài hơn. Tức giận là điều khó tránh khỏi, nhưng ông ta còn chưa kịp phát tiết đã nghe thấy tiếng cười đầy sảng khoái và thích thú mà thường ngày hiếm thấy của hoàng thượng của ông ta, đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Sự nhanh nhạy được đúc rút sau bao nhiêu năm ở bên hoàng thượng của ông cho biết người con gái này có chỗ đứng không nhỏ trong lòng hoàng thượng bởi thế người mới bao che lấp liếm cho nàng ta. Ông đã nhìn hoàng thượng lớn lên từ nhỏ, đúng là hiếm khi thấy người lại có thể cười một cách thoải mái vui vẻ tới như vậy, trong lòng cũng khẽ vui lây, đồng thời không ít tò mò chú ý tới người cung nữ lạ lùng này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.