Đọc truyện Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc – Chương 45
Sáng sớm mấy người Mẫn Trúc vẫn dậy luyện quyền như thường ngày, sau đó ăn sáng rồi Dương lão gia tử, Lâm Hải, Dương Trí, Cẩn Minh, Cẩn Tuệ, Trương Văn, Trương Võ và Mẫn Trúc chuẩn bị lên đường.
Ngô thị cùng Trần thị hôm qua một đường xóc nảy vội vã tới đây nên trong người mệt mỏi không đi, Dương thị thấy nương và nhị tẩu ở nhà thì cũng ở lại bồi hai người nói chuyện phiếm. Với lại dù sao nàng cũng còn đang giận trượng phu, không đi cũng tốt.
Mọi người ra tới cổng thành nam thì đã thấy xe ngựa của Triệu tuần phủ đứng chờ. Tất cả cùng xuống xe chào hỏi, Lâm Hải cũng không bất ngờ bước xuống xe đầu tiên là Triệu tuần phủ, theo sau mới là Tứ Ca cùng Vân Chính.
Mọi người cùng nhau chào hỏi trước khi khởi hành, Triệu tuần phủ không dùng tác phong của người làm quan tiếp đón Dương lão gia tử mà dùng lễ của một tiểu bối dành cho trưởng bối chào hỏi ông:” Vãn bối Triệu Bình xin ra mắt Dương lão thái gia, đây là hai đứa nhỏ nhà vãn bối”. Sau đó chỉ vào Tứ Ca giới thiệu:” Đây là con của bảo tỷ vãn bối, tên gọi Tứ Ca năm nay mười bốn tuổi, kế bên hắn là con trai của ta, tên Triệu Vân Chính năm nay mười ba tuổi”. Tứ Ca cùng Vân Chính cũng đều hành lễ vãn bối với Dương lão gia tử.
Dương lão gia tử tuy sống gần đến từng tuổi này nhưng đây là lần đầu tiên ông tiếp xúc trực diện với những người hoàng thân quốc thích, điều này làm ông có chút bối rối.
Tuy vậy, Dương lão gia tử vẫn hoàn trả lễ cho Triệu tuần phủ:” Lão hủ cũng chỉ là kẻ thất phu, đại nhân ngài không cần tiếp đón long trọng với ta như vậy, sẽ làm lão hủ thấy hổ thẹn”. Nói xong ông quay sang chỗ Tứ Ca và Vân Chính chắp tay chào:” Lão hủ họ Dương, xin chào hai vị công tử”.
Tứ Ca cùng Vân Chính đều né lễ của Dương lão gia tử nói:” Dương lão thái gia không cần khách khí”.
Lâm Hải thấy Dương lão gia tử có vẻ không được tự nhiên thì bước lên nói cùng mọi người:” Hôm nay là ngày nghỉ, chúng ta xem như là một ngày mọi người cùng đi vãn cảnh nơi đây”.
Triệu tuần phủ gật đầu hưởng ứng:” Mong Dương lão thái gia cùng Lâm Hải xem ta như bằng hữu mà giao đãi, không cần câu nệ khách khí. Hôm nay không có quan- dân, không có quan trên – quan dưới, chúng ta là bằng hữu đi thăm thú cảnh sắc ngoại thành vui vẻ, tận hưởng không khí đầu hè”.
Mấy người Mẫn Trúc vỗ tay hoan hô làm cho người đi đường đều ngoảnh đầu nhìn về phía bên này.
Mẫn Trúc, Cẩn Tuệ cùng Trương Võ biết sai cúi đầu, nhưng vẫn len lén cười khúc khích.
Triệu tuần phủ lên tiếng:” Thời gian không còn sớm, chúng ta lên đường thôi. Bây giờ ta mời Dương lão thái gia và Lâm huyện lệnh cùng ta lên xe ngựa, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện. Còn Tứ Ca, Vân Chính thì ngồi xe cùng mấy đứa nhỏ nhà Lâm Hải đi, cho bọn chúng làm quen với nhau”.
Mọi người không ai phản đối, tất cả chia ra lên xe, vì gia đình Lâm Hải khá đông nên có hai xe ngựa. Bây giờ chia ra Tứ Ca, Dương Trí, Cẩn Minh và Trương Văn một xe. Vân Chính sẽ lên xe Mẫn Trúc, Cẩn Tuệ cùng Trương Võ.
Mọi người yên vị trên xe, ba chiếc xe ngựa hướng ngoại thành phía nam chầm chậm chạy tới.
Mẫn Trúc nhìn Triệu Vân Chính khoan thai ngồi bên cạnh Cẩn Tuệ xem sách thì có chút tò mò hỏi:” Muội nghe người kinh thành truyền tụng Triệu huynh là thần đồng từ nhỏ, vậy không biết Triệu huynh có thể kể về các thành tích của mình cho muội cùng các ca ca nghe được không”.
Vân Chính khiêm tốn trả lời:” Cũng không thể tin hoàn toàn vào lời đồn, chỉ là trong mấy cuộc thi hay trong trò chơi đố đèn ta vô tình đã học qua nên trả lời đúng thôi, cũng có thể coi là may mắn thôi, không đáng để nhắc tới”.
Cẩn Tuệ cười ha ha nói:” Vân Chính huynh đúng là khiêm tốn, lúc ở kinh thành đệ đã nghe chuyện kể về huynh trong trà lâu, lúc gặp huynh đệ còn cảm thấy may mắn vì có thể thấy tận mắt thần đồng là như thế nào”.
Vân Chính có chút đỏ mặt, Mẫn Trúc thì thầm nghĩ ” đúng là thần đồng da mặt mỏng” nhưng cũng không làm khó Vân Chính, nàng tìm đề tài nói chuyện cho bớt nhàm chán trong lúc ngồi xe ngựa. Qua một hồi mọi người nói đến các tình huống hài hước trong học đường mà mình gặp phải thì xe ngựa của nhóm Mẫn Trúc thật là tiếng cười không dứt.
Trên xe của Triệu tuần phủ thì không khí có chút khẩn trương, Triệu tuần phủ cũng không miễn cưỡng ép buộc Dương lão gia tử, nhưng ông vẫn có chút không quen nên Triệu tuần phủ và Lâm Hải đang tạm bỏ qua vấn đề của Tứ Ca mà bàn về lá trà. Lâm Hải thật khâm phục vị Triệu đại nhân này, ông không gấp gáp yêu cầu cái gì, mà bắt đầu từ những thứ quen thuộc với Dương lão gia tử nhất để ông dần dần thả lỏng tinh thần mà vui vẻ trò chuyện với họ.
Triệu tuần phủ hỏi Dương lão gia tử cách bảo quản trà, cách pha trà sao cho giữ vị đúng chuẩn nhất, sau đó lại hỏi tới công việc của từng thành viên trong gia đình. Dần dần Dương lão gia tử cuốn theo những câu hỏi của Triệu tuần phủ mà thả lỏng tâm tình của mình. Những câu chuyện xoay quanh gia đình, công việc, cách thức nhìn nhận vấn đề về pha trà, thưởng trà đã làm mọi người như gặp đúng bạn hữu, đề tài để nói chuyện cũng dần dần tự nhiên hơn, thân thiết hơn.
Còn trong xe nhóm Dương Trí cùng Tứ Ca lại không ồn ào cũng không mất tự nhiên, dù sao họ cũng từng gặp nhau, nói chuyện, ăn cơm rồi. Mọi người tuy là thiếu niên nhưng đều thành thục trước tuổi, cách nói chuyện hay cử chỉ đều nho nhã lịch sự nhưng cũng không xa cách.
Dương Trí lên tiếng hỏi Tứ Ca về mấy vấn đề quan trường, thi cử và cách nhìn nhận của vị tứ hoàng tử này đối với dân sinh. Trong nhóm này thì Trương Văn là nhỏ tuổi nhất và cũng mới đi học mấy tháng này, nhưng bù lại thì Trương Văn lại trải qua những biến cố trong đời nhiều nhất, những gì mắt thấy, tai nghe là nhiều hơn so với ba người còn lại nên cũng không tính là quá kém cỏi.
Xe ngựa chạy được tầm nửa canh giờ thì dừng chân ở một sườn đồi, nơi đây non xanh nước biếc. Trời đầu mùa hè, không khí không quá oi bức, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm đung đưa những tán lá, mây trắng bồng bềnh trôi. Lượn quanh sườn đồi là một dòng suối nhỏ, nước trong veo, thỉnh thoảng cại có mấy chú cá nho nhỏ ngoi lên làm cho mặt nước có những đợt sóng tròn lăn tăn trông rất vui mắt.
Mọi người vừa bước xuống xe đều cảm nhận được không khí mát mẻ nơi đây, tất cả như thư thái nhẹ nhàng hơn giữa nơi non xanh nước biếc này.
Hôm nay đi ngoại thành thì một nhà Lâm Hải có hai mục đích. Thứ nhất là trả lời vấn đề của Tứ Ca ba ngày trước, đây là chuyện chính nên do Lâm Hải cùng Dương lão gia tử lo liệu. Thứ hai là xem không khí, đất đai ngoại thành để tìm nơi thích hợp mua điền thổ hoặc thôn trang, cộng thêm như lời tiểu bảo bối Mẫn Trúc gọi là ” dã ngoại”.
Vân Chính cùng Tứ Ca mới đầu nghĩ người hầu của gia đình Mẫn Trúc sẽ theo sau bọn họ ở một xe ngựa khác giống như bọn họ, nhưng khi nhìn mấy người lớn nhỏ của nhà Lâm huyện lệnh cùng nhau tự trải tấm vải bố lơn ở gốc cây cổ thụ. Sau đó tiếp tục bày biện thức ăn và mời bọn họ ngồi ngắm cảnh thì hai người nhìn nhau và đều thấy rõ trong mắt đối phương là sự ngạc nhiên.
Mẫn Trúc lên tiếng gọi hai người: ” Hai vị Triệu công tử, mời lại uống trà”, sau đó thì cười nhìn họ.
Tứ Ca tuy ngạc nhiên nhưng vẫn tự nhiên đi tới, Vân Chính thì chưa thực sự ổn trọng, dù sao hắn cũng mới mười ba tuổi thôi, nên tò mò hỏi:” Không phải mọi người đều có người theo hầu sao? Tại sao đi chơi xa lại phải tự mình làm mọi việc?”
Dương Trí thay mọi người giải thích:” Là do tổ phụ không muốn chúng ta luôn ỷ lại, ai cũng phải tự biết cách chăm sóc bản thân. Thế nên, việc vui chơi là do chúng ta muốn đi, vậy chúng ta phải tự lo liệu được. Có như vậy, sau này trong hoàn cảnh khó khăn, bản thân cũng sẽ không quá lúng túng”.
Tứ Ca nghe xong vẻ mặt thán phục nhìn về hướng Dương lão gia tử cùng hai người Triệu tuần phủ và Lâm Hải đang đứng nói chuyện phía xa xa:” Dương lão thái gia quả là biết cách dạy dỗ”.
Mẫn Trúc cười hì hì nói:” Vậy hai vị Triệu công tử có muốn thử một ngày tự tay mình làm thức ăn không?”
“Đương nhiên muốn!” Vân Chính không đợi Tứ Ca lên tiếng thì đã nhanh chóng đồng ý, dù sao đây cũng là một loại trải nghiệm mà.
Tứ Ca cũng không lên tiếng, chỉ nhẹ gật đầu xem như đồng ý.
Mẫn Trúc cười cười đưa cây xiên cho Vân Chính:” Vậy Triệu công tử cùng tam ca đi bắt cá đi!”
Vân Chính tròn mắt ngạc nhiên lấy tay chỉ vào mình hỏi:” Ta?”
Mẫn Trúc càng cười lớn:” Ha ha, đương nhiên là Triệu công tử! Không lẽ là muội?”
Vân Chính hơi đỏ mặt, Cẩn Minh lên tiếng giải vây:” Thôi được rồi, muội đừng chọc Vân Chính đệ nữa, để Cẩn Tuệ và A Văn đi bắt cá cho muội là được rồi”.
Tứ Ca đang đứng nhing thì tiến lại lấy xiên từ tay Mẫn Trúc nói:” Để ta tới thử, ta cũng không tin mấy con cá nhỏ có thể làm khó được ta”.
Mẫn Trúc cũng không có ý kiến, tùy hắn thôi. Dương Trí, Cẩn Minh, Trương Võ cùng Vân Chính thì phân chia nhau đi nhặt cành củi khô và dọn dẹp chỗ làm bươi nướng thức ăn. Mẫn Trúc nhàm chán theo sau lưng Cẩn Tuệ tới khúc nước sâu một chút để xem ba người bắt cá, dù sao nhiệm vụ của nàng là lát nữa nướng đồ ăn, bây giờ mấy việc này để cho mấy thiếu niên này làm đi.
…
Bên phí mấy người Mẫn Trúc thì là một mảnh khí thế hùng hổ, bên chỗ Lâm Hải thì có hơi trầm mặc. Triệu tuần phủ lên tiếng phá tan sự yên tĩnh này:” Chắc hôm nay Dương lão thái gia biết vãn bối gặp người vì điều gì?”
Dương lão gia tử nhìn ngọn núi xa xa nhẹ trả lời:” Ta tuy là biết điều gì, cũng biết lòng ta muốn gì. Nhưng lão hủ ta có một nguyện vọng, hy vọng Triệu đại nhân ngài có thể thành toàn”. Nói xong ông quay qua nhìn Triệu tuần phủ bằng ánh mắt chân thành nhất có thể.
Triệu tuần phủ không nóng không vội, nhẹ nhàng đưa tay ý mời Dương lão gia tử tiếp tục nói.
” Ta một đời xây dựng Dương gia nhất mạch, khi còn trẻ gia đình gặp nạn, toàn gia chỉ còn mình ta. Nay Dương lão ta ở đây thề toàn gia tận trung với Tứ hoàng tử tuyệt không thay lòng. Nhưng cũng xin Ngài cùng Tứ hoàng tử một ân huệ”. Nói đoạn ông quỳ xuống. Lâm Hải cũng vội vã theo ông quỳ xuống.
Triệu tuần phủ nhận được đáp án hài lòng thì cũng có chút an tâm. Nhưng thấy Dương lão gia tử quỳ xuống thì hơi bất ngờ, ông vội nâng Dương lão gia tử dậy nói:” Dương lão thái gia đây là làm sao? Vãn bối nào dám nhận lễ trọng như vậy. Chúng ta có gì từ từ nói là được”.
Dương lão gia tử đứng dậy thuận theo sự nâng đỡ của Triệu tuần phủ, Lâm Hải thấy ông đứng dậy cũng từ từ đứng lên.
Dương lão gia tử nhìn Triệu tuần phủ nói:” Chúng ta người ngay không nói chuyện vòng vo, lão hủ ta cũng đã để toàn gia cùng theo chân Tứ hoàng tử. Nhưng thế sự khôn lường, ta cũng chỉ xin ngài cho ta một cái đảm bảo. Đó chính là, sau này nếu Dương gia ta cùng gia đình Lâm Hải lâm vào khốn cảnh, xin ngài cùng Tứ hoàng tử hãy cứu giúp để cho chúng ta còn một nam hài có thể lưu lại đường hương khói. Lão hủ già rồi, kiến thức hạn hẹp, chí dù có lớn tới đâu cũng không thể thoát khỏi nỗi trăn trở này”.
Triệu tuần phủ gật đầu:” Ta hiểu ý của Dương lão thái gia, Triệu Bình ta tại đây cũng hứa với Dương lão thái gia, nếu sau này chúng ta lâm vào hiểm cảnh,ta cũng cố hết sức giúp người lưu lại người hương khói cho Dương gia”.
Dương lão gia tử cúi đầu cảm tạ:” Vậy lão hủ tại đây thay mặt già trẻ lớn bé Dương gia xin cảm tạ ngài”.
Lần này Triệu đại nhân không tránh cái cúi đầu của Dương lão gia tử. Lúc này mọi sự đã thành thì câu chuyện cũng có vẻ dễ dàng hơn. Triệu tuần phủ lên tiếng hỏi:” Vậy không biết trong nhà Dương lão thái gia thì ai là người có thiên phú về kinh thương? Vãn bối muốn người đó theo cùng Tứ Ca”.
Dương lão gia tử lắc đầu cười:” Nói ra làm đại nhân chê cười, mọi sự trong nhà từ xưa tới nay do mấy đứa nhỏ ra chủ ý, người lớn chúng ta xem trong mắt, sau đó nhìn thành quả, rồi giúp chúng chỉnh sửa từ kinh nghiệm của chúng ta. Để Dương gia như ngày hôm nay, quả thật là công của tập thể. Nhưng nói đích xác thì khá nhất trong số con cháu Dương gia là Dương Trí, còn Cẩn Minh của nhà Lâm Hải cũng không kém. Mấy ý tưởng hay dấu hiệu Dương gia là do hai đứa nó bàn bạc nghĩ ra”.
Lời này cũng là hôm qua Dương lão gia tử bàn nhau nói, dù sao họ không muốn Mẫn Trúc còn nhỏ mà phải chịu vất vả nên kết quả là tập thể cũng không sai. Lời Dương lão gia tử là bảy phần thật, ba phần giả cho nên Triệu đại nhân cũng không thể nào đoán ra chân tướng.
Triệu tuần phủ gật đầu nói:” Hai đứa trẻ đó quả không tệ, vậy ta mong Dương lão thái gia và Lâm huyện lệnh đồng ý cho Dương Trí cùng Cẩn Minh theo Tứ Ca và Vân Chính nhà ta cùng nhau học tập thì như thế nào?”
Dương lão gia tử cười:” Nếu được như vậy thì là phúc của chúng, cảm ơn Triệu đại nhân ưu ái”.
Ba người bắt đầu hàn huyên về chuyện cửa hàng trà, về việc trong huyện và ý định mở rộng Dương gia trà hành và Dương Cẩn hương liệu. Triệu đại nhân nghe Dương lão gia tử nói chuyện thì rất mới lạ, dù sao xưa nay ông cũng là sống trong nhung lụa nào có cần lo chuyện kinh doanh tìm kế sinh nhai. Đề tài cứ nối dài không dứt…
…
Ở đoạn suối nhỏ bên đây Tứ Ca vừa xiên được con cá đầu tiên, cảm giác vui vẻ đanglan tràng trong lòng hắn thì Cẩn Tuệ và Trương Văn đã xiên tới ba, bốn con rồi. Nói gì thì trong ba người hắn cũng lớn nhất, lại nói võ công khá hơn hai người kia nhiều, thế nào mà lại khó khăn trong việc bắt cá đến thế.
Mẫn Trúc trên bờ thì đang hô hào:” Hay quá, hay quá, nhị ca, tam ca bắt thêm vãi con nữa, chúng ta sẽ có đại tiệc cá nướng”. Nói xong nàng nhìn qua Tứ Ca cũng nể tình cổ vũ một câu:” Tứ công tử ngài cũng cố lên”.
Tứ Ca thấy tiểu cô nương ở trên bờ cười đến vui vẻ thì cũng cười theo nói một tiếng:” Được!”. Sau đó lại tập trung bắt cá.
Cuối buổi thu hoạch thì Cẩn Tuệ xiên được bốn con, Trương Võ được sáu con, Tứ hoàng tử của chúng ta vẫn chỉ có một con duy nhất.
Mẫn Trúc thấy Tứ Ca ỉu xìu thì kéo áo hắn an ủi:” Lần đầu công tử bắt được cá đã là tốt lắm rồi, tam ca của muội lúc đầu còn không bắt được con nào”.
Cẩn Tuệ nghe vậy thì có chút xấu hổ, nhưng thấy Tứ Ca im lặng nên hắn cũng không tiện nháo.
Bỗng nhiên Tứ Ca cúi xuống nhìn thẳng vào Mẫn Trúc hỏi:” Sao muội không gọi ta là Tứ Ca ca nữa? Sao phải xưng hô công tử này, công tử nọ”.
Mẫn Trúc hơi ngạc nhiên với hành động cùng câu hỏi của Tứ Ca, nhưng nàng cũng nhanh khôi phục lại, Mẫn Trúc nhìn thẳng Tứ Ca nói:” Chúng ta thân phận khác biệt, công tử, ngài nói có phải không?” Nói xong nàng cười rộ lên.
Tứ Ca nghe đến đây thì hiểu, tuy tiểu cô nương này tuổi còn nhỏ nhưng rất thông minh. Mẫn Trúc đây là giận hắn ép nhà nàng cùng Dương gia theo hắn đây mà.
Tứ Ca ghé sát vào tai Mẫn Trúc nói nhỏ:” Ta biết muội giận ta, nhưng ta thiếu nhất bây giờ chính là trợ lực từ bên ngoài. Tuy ta không biết kết quả cuối cùng, nhưng ta hứa với muội, dù thế nào ta cũng sẽ cố gắng che giấu trợ lực của Dương gia tới phút cuối cùng”. Nói xong, Tứ Ca đứng dậy bước nhanh đi về phía mọi người đang nhóm lửa.
Mẫn Trúc ngẩn người vì lời hứa của Tứ Ca, Cẩn Tuệ thấy muội muội tự nhiên không đi nữa thì quay lại nhìn tiểu muội muội của hắn gọi:” A Trúc, muội còn đứng đó làm gì thế? Mau lại đây, muội mới là người nướng chính đó”.
Mẫn Trúc hoàn hồn, chạy lại cùng Cẩn Tuệ tới chỗ đống lửa đã được đốt lên bắt đầu lấy thịt ướp sẵn ở nhà cùng mấy con cá vừa bắt được nướng lên.
Bũa trưa dã ngoại này ăn cũng khá vui vẻ, dù sao mọi chuyện bước đầu cũng được giải quyết. Từ bây giờ mọi người tại nơi này có thể nói là trên cùng một con thuyền, con thuyền này sẽ đi tới đâu thì còn phụ thuộc vào chính từng người trong số họ rồi.