Đọc truyện Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc – Chương 34
Đến ngày hai mươi tám tháng ba, Lâm Hải cùng các vị huyện lệnh, huyện thừa khác từ sáng đã đi ra bến sông để tiếp đón tân tuần phủ đại nhân của An thành.
Mẫn Trúc cùng Dương thị cũng cùng đi theo để tiếp đón Triệu phu nhân. Khi chiếc thuyền gắn cờ hiệu quan gia vừa cập bờ, Triệu Bình dẫn đầu bước xuống trước, tiếp theo là thê tử và nhi tử của ông.
Mẫn Trúc nhìn vị tuần phủ đại nhân Triệu Bình đánh giá ” không hổ là xuất thân danh môn thế gia, từng cử chỉ, hành động đều rất có khí chất”.
Lại nhìn vị Triệu phu nhân đang bước ngay sau Triệu đại nhân kia, Mẫn Trúc lúc này là được mở rộng tầm mắt, Phó thị tuy tuổi cũng tầm bốn mươi nhưng được bảo dưỡng kỹ lưỡng nên nhìn chỉ tầm ba mươi, mắt ngịc mày ngài, phong thái mệnh phụ quan gia quả là không có điểm chê trách.
Triệu Vân Chính lại được biết đến là thần đồng ở kinh thành nên Mẫn Trúc nhìn nhiều một chút, quả là trai đẹp mà. Nhưng làm Mẫn Trúc kinh ngạc là người đi ngay kế Vân Chính kìa, Mẫn Trúc kéo nhẹ tay áo Dương thị nhỏ giọng nói:” Nương, kia không phải Triệu Tứ Ca sao? Sao ca ấy lại đi cùng vị tuần phủ đại nhân mới này?”
Dương thị từ đầu tới giờ chăm chú nhìn biểu cảm gương mặt của Phó thị nên không mấy để ý hai thiếu niên phía sau. Bây giờ nghe nhi nữ nhắc tới Triệu Tứ Ca thì mới nhìn lại. Dương thị khi nhìn thấy Tứ Ca cũng có chút giật mình, nhưng suy nghĩ chút rồi nói:” Triệu Tứ Ca cùng họ với Triệu đại nhân, như vậy chắc hai người là quan hệ thân thích, cũng có thể là con trai của Triệu đại nhân”.
Mẫn Trúc đồng ý với nương chuyện Triệu Tứ Ca là thân thích của Triệu đại nhân, còn nói con trai của Triệu đại nhân thì người đi kế bên Triệu Tứ Ca nhìn giống Triệu đại nhân và Triệu phu nhân hơn. Mà cha nàng cũng nói Triệu đại nhân có hai người con trai, một người là phó thống lĩnh cấm vệ quân nên không thể có mặt ở đây được, mà Triệu Tứ Ca mới bằng tuổi đại ca nàng, nên không thể là con trai trưởng của Triệu đại nhân được.
Do đi đường thủy mất bốn ngày, nên khi xuống tới nơi Triệu Bình chỉ cùng các quan huyện chào hỏi, uống trà ở phủ tuần phủ trong chốc lát rồi cáo mệt, hẹn ngày mai gặp mặt.
Dương thị cùng Mẫn Trúc cũng dẫn Phó thị tới hậu viện, hỏi thăm xã giao đôi câu, tặng một chút món ăn thôn quê và hương liệu nước rồi cũng cáo lui cho Phó thị nghỉ ngơi.
Trước khi rời đi, Mẫn Trúc quy củ hành lễ và giới thiệu một chút hương liệu của nhà mình, không thể công không mà về như vậy được:” Triệu phu nhân, người mới đi đường xa sẽ không tránh được mệt mỏi, hương liệu nước này được bào chế từ các loại thảo dược làm an thần, người có thể nhỏ một, hai giọt ra gối đầu, sẽ giúp người ngủ ngon hơn”.
Phó thị nhìn cô bé sáu bảy tuổi nói chuyện nhẹ nhàng, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, trong lòng rất thích nên cười nói:” Cám ơn con quan tâm, ta cũng chưa thấy qua loại hương liệu bằng nước như thế này bao giờ, nếu quả thật có công dụng tốt thì phải đa tạ hảo tâm của Lâm phu nhân rồi”.
Dương thị cũng khách sáo đáp lại:” được phu nhân để mắt là vinh hạnh của thần thiếp”.
Mẫn Trúc thấy Phó thị hòa ái, dễ gần cười hì hì nói:” nếu Triệu phu nhân thích dùng hương liệu mới mẻ có thể tới cửa hàng Dương Cẩn tìm, loại hương liệu này hiện nay chỉ có cửa hàng này mới bán”.
Phó thị gật đầu nói được.
Nương con Dương thị cũng cáo từ để phó thị nghỉ ngơi.
Mẫn Trúc lần này mục đích là quảng bá sản phẩm thôi, nhưng thành tựu thu được nhờ mang loại hương liệu nước này tặng Phó thị thì lớn hơn nhiều so với mong đợi của nàng.
Lâm Hải mấy ngày nay bận rộn tiếp đón Triệu Bình, sau đó lại là bàn giao sổ sách cho nên bận bù đầu.
Mẫn Trúc cùng các ca ca cũng bận rộn đưa hương liệu nước vào cửa hàng.
Việc chiết hương liệu từ bình lớn qua các bình nhỏ đều là do tiểu nhị trong cửa hàng tập trung làm trong hai buổi tối. Còn bình hương liệu lớn là do Dương Hào mang từ Dương gia tới.
Thực ra công thức làm hương liệu không hề khó, nhưng Dương gia công tác bảo mật rất tốt, nên việc tưởng chừng như dễ dàng ấy lại không một ai biết pha chế, đo liều lượng ngoại trừ Mẫn Trúc và Dương lão gia tử và Dương Khiêm.
Các bình sứ lớn sẽ ghi chú trên thân bình là hương gì, còn các bình nhỏ thì được đặt làm theo mẫu, có ba màu trắng, xanh và đen.
Trên mỗi bình sẽ vẽ một loại hoa, cỏ, lá tương ứng với mùi thơm trong bình. Điều đặc biệt là trên mỗi bình đều có ký hiệu cửa hàng Dương Cẩn và số thứ tự của từng loại hương. Điều này nhằm đảm bảo kiểm soát số lượng bán ra và cũng là một cách tránh cho hàng bị giả mạo. Sau khi mỗi bình hương được bán ra sẽ ghi vào sổ bán hàng ngày, bán cho ai, hương gì, số thứ tự bao nhiêu.
Cuối mỗi ngày bán ra Dương Khiêm sẽ kiểm tra số lượng lại một lần, đóng mộc kiểm tra và cứ mười ngày Cẩn Tuệ sẽ tới lấy sổ sách cùng Mẫn Trúc xem xét loại nào bán được nhất mà báo về Dương gia để đẩy mạnh sản xuất.
Tất cả các cửa hàng trà và hương liệu khác cũng có trình tự sắp xếp tương tự với cửa hàng trà và hương liệu ở An thành.
Đây đều là công tác sắp xếp có tổ chức mà Mẫn Trúc đề ra với mọi người nhằm mục đích hướng dẫn mọi người đi theo con đường quản lý dây chuyền. Mà Dương gia chính là đầu tàu liên kết tất cả các chuỗi cửa hàng với nhau.
Sáng sớm ngày ba mươi tháng ba, Mẫn Trúc cùng các ca ca đều đi tới Dương Cẩn hương liệu quán để xem xét, phụ giúp trong quá trình bán hương liệu nước. Lúc vừa tới trước cửa mọi người có chút giựt mình, cửa hàng đông ngoài dự tính của mọi người. Mấy huynh muội thật không có dám chen vào trong cửa hàng vì người đến quá là đông đi.
Mẫn Trúc cũng có chút hoảng hốt, vì một chai hương liệu nước giá rẻ nhất cũng một lượng bạc, người đủ sức mua loại hương liệu này cũng phải là gia đình giàu có. Thế nào mà cửa hàng lại đông như vậy?
Mẫn Trúc lại không tính đến khả năng hiếu kì của dân chúng, cộng thêm các phu nhân gia đình giàu có phái người đi mua về để xem thử là loại hương liệu gì mà tới một lượng một bình, thậm chí hai, ba mươi lượng, đắt nhất là ba trăm lượng cũng không ít, cộng thêm một số kẻ chơi ngông muốn lên mặt với thiên hạ cũng muốn có thứ mới lạ để khoe mẽ cũng không thiếu. Vì vậy ngày đầu tiên đưa hương liệu nước ra bán mới có cảnh chen lấn như vậy.
Dương Trí thấy cứ đứng nhìn chằm chằm vào cửa hàng như vậy cũng không phải cách nên dẫn các biểu đệ và biểu muội vào tửu lâu đối diện ngồi đợi cho bớt người mới vào xem thử.
Ngồi tầm hơn hai khắc, Mẫn Trúc có chút sốt ruột nói:” Biểu ca, đại ca, nhị ca, ba người mau chen vào giúp Thiên biểu ca đi, muội sợ một mình Thiên biểu ca sẽ bị xoay như chong chóng mất. Muội cùng tam ca, tứ ca sẽ ngồi đợi một lúc nữa”.
Dương Trí thấy có lý nên dẫn Cẩn Tuệ và Trương Văn chen vào trong đám người đang chật ních trước cửa hàng Dương Cẩn.
Đúng như Mẫn Trúc nói, một mình Dương Thiên tính tiền quả là rối tinh rối mù. Có thêm ba người Dương Trí vào hỗ trợ, mọi chuyện đã dễ dàng hơn không ít. Nhất là nhờ sự trợ giúp của Trương Văn, việc tính tiền dễ dàng, nhanh chóng hơn rất nhiều. Qua thêm một canh giờ nữa, người cũng bớt đi rất nhiều, chỉ còn lại khoảng sáu bảy người đang chờ tính tiền nữa là xong.
Mẫn Trúc cùng Cẩn Tuệ, Trương Võ lúc này mới bước vào cửa hàng. Ba người nhìn các ca ca, biểu ca đầu đầy mồ hôi, nhưng cười đến không thể tươi hơn được nữa. Lại nhìn các bình hương liệu chỉ còn vỏn vẹn ba, bốn bình đặt trên kệ thì cũng cười tươi rói.
Số bình tối ngày hôm qua Dương Thiên đặt lên kệ là một trăm bình, vậy mà chỉ hơn hai canh giờ buổi sáng đã bán gần hết, điều này làm mọi người mừng rỡ không thôi.
Mẫn Trúc cũng không nghĩ là buôn bán lại tốt đến thế, tâm tình lúc này là cực hưng phấn.
Mẫn Trúc bước lại quầy tính tiền, nhìn những thỏi bạc bóng loáng mà cười không khép được miệng. Giá vốn cho một bình hương liệu trung bình khoảng bảy trăn văn. Ngày hôm nay bình hương liệu hoa lan rừng pha với hoa kim ngân có giá ba mươi lượng bạc cũng đã có người mua mất. Tổng thu trong buổi sáng vậy mà được gần bốn trăn lượng. Tuy nói ngày đầu tiên sẽ buôn bán tốt hơn những ngày khác, nhưng đây là dấu hiệu vô cùng thuận lợi không phải sao?!
Truong Võ nhìn bình hương liệu trên kệ cao nhất có vẽ hình tổ ong và một loài hoa hình thù khác lạ, bảng giá ghi ba trăm lượng thì hỏi Mẫn Trúc:” Muội muội, bình hương liệu đó sao giá lại cao như vậy?”
Mẫn Trúc theo hướng tay Trương Võ nhìn đến thì giải thích:” Bình hương liệu đó rất quý, nó có thêm mật của loài ong độc nhất, hoa là loại Tử Đằng dại mọc sâu trong rừng, bình hương liệu đó rất vất vả mới chế thành, mùi thơm dịu nhẹ, rất hiếm có, muội không thể cho giá thấp hơn được”.
Trương Võ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Mọi người giúp Dương Khiêm bày thêm hương liệu, dọn dẹp, tính toán sổ sách một chút rồi chuẩn bị ra về. Lúc này là giữa trưa nên cũng không có khách, ngoài cửa lại có hai thiếu niên bước vào. Mẫn Trúc ngẩng đầu lên nhìn thì nhận ra là Triệu Tứ Ca và Triệu Vân Chính.
Cẩn Tuệ cũng nhận ra Triệu Tứ Ca nên bước lại cười tươi nói:” Triệu Tứ Ca, là huynh sao? Sao huynh có mặt ở An thành, không phải bà con của huynh ở kinh thành sao? A, đệ biết rồi, bà con của huynh là Triệu đại nhân. Nhưng hôm đó huynh đâu có vào kinh thành? Rõ ràng chúng ta từ biệt ở ngoại thành mà?”
Cẩn Tuệ hỏi dồn dập làm Triệu Tứ Ca có chút bối rối.
Cẩn Minh bước lên kéo tay Cẩn Tuệ rồi cáo lỗi với Triệu Tứ Ca:” Xá đệ có chút thất thố, mong vị huynh đài này đừng chê cười, chắc hai người tới mua hương liệu, mong hai huynh cứ tự nhiên, chúng ta không làm phiền hai người”.
Triệu Tứ Ca lúc này mỉm cười nhẹ nhàng nói:” Không có vấn đề gì, ngày đó không phải được Lâm thúc cùng gia đình tương trợ thì đệ bây giờ cũng không đứng ở đây, Cẩn Tuệ gặp lại ta có chút vui mừng cũng là lẽ thường. Ta bây giờ trong lòng cũng rất cao hứng vì đã gặp lại ân nhân”. Nói xong còn nhìn quanh một vòng như đang tìm kiếm gì đó.
Cẩn Tuệ thấy Triệu Tứ Ca nhìn ngó xung quanh thì biết hắn đang tìm gì, liền cười hắc hắc kéo tay Mẫn Trúc qua:” Tứ Ca, huynh tìm tiểu muội của đệ sao? Nàng ấy đây, chỉ là nếu mặc đồ nữ nhi thì không tiện ra đường lắm, nên muội ấy đã mặc nam trang theo chúng đệ đi tới đây”.
Mẫn Trúc có chút ngượng ngùng vì bị ca ca nói xấu nên cười gượng nhìn hai thiếu niên trước mặt nói:” Hai huynh mặc kệ tam ca muội đi, ca ấy luôn nói nhiều như vậy. Hai người tới đây là muốn mua hương liệu sao?”
Triệu Vân Chính nhìn tiểu cô nương đang bận nam trang cười nói:” Nương ta được người tặng hương liệu nước, người đã dùng và thấy rất thích, muốn dùng thứ này để tặng cho hai tỷ tỷ của ta, cô cô và lão thái thái ở kinh thành nên sai hai huynh đệ chúng ta tới mua một ít”.
Triệu Tứ Ca lại nhìn tiểu cô nương kỹ một lượt, khi nghe giọng nói của Mẫn Trúc thì xác định đúng người hắn muốn tìm thì vui vẻ trong lòng. Triệu Tứ Ca cười nói:” Mọi người gặp nhau là có duyên, đợi chúng ta mua hương liệu xong thì mời mọi người dùng cơm, như vậy có được không?”
Dù gì đây cũng là con cháu nhà tuần phủ đại nhân, người ta có nhã ý mời cơm thì làm gì có đạo lý từ chối, Dương Trí thay mấy huynh muội cảm tạ rồi nói:”Như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh, huynh muội chúng tôi đành làm phiền hai vị công tử một bữa cơm rồi”. Sau đó lần lượt giới thiệu từng người cho Triệu Tứ Ca và Triệu Vân Chính.
Triệu Tứ Ca cười nói:” Mọi người không cần khách khí”.
Lúc mua hương liệu Triệu Vân Chính mới biết loại hương liệu Lâm phu nhân tặng nương hắn là loại ba trăm lượng một bình. Điều này làm hắn có chút bất ngờ nên thì thầm vào tai Triệu Tứ Ca.
Triệu Tứ Ca suy nghĩ một chút rồi hỏi Cẩn Tuệ:” Cẩn Tuệ, cha đệ là Lâm huyện lệnh sao?”
Cẩn Tuệ gật gật đầu nói:” Đúng vậy, đây là cửa hàng nhà ông ngoại của đệ, hôm nay là ngày đầu bán hương liệu nước, huynh muội của đệ tới đây để giúp chút sức”.
Triệu Vân Chính nghe được đáp án thì thở ra một hơi, dù sao món quà quá đắt đỏ mà từ một huyện lệnh mới nhậm chức cũng làm cho người ta có chút lo lắng. Tuy món quà lần này Lâm phu nhân tặng khá giá trị, nhưng là do nhà Lâm phu nhân sản xuất ra, xét về mặt nào đó thì cũng không coi là hối lộ đi.
Triệu Vân Chính lấy một bình hương liệu hoa Tử Đằng, rồi lấy thêm mười bình hương liệu hoa lan, hoa kim ngân, hoa trà, hoa quế chi, hoa sứ… Tổng hết năm trăm bảy mươi lượng.
Nhờ khách hàng lớn là Triệu Vân Chính mà thu nhạp trong buổi sáng của cửa hàng lên đến hơn một ngàn lượng. Điều này làm Dương Thiên cùng các tiểu nhị vui đến hỏng rồi. Phải biết ở Dương gia, các cửa hàng buôn bán càng có lãi thì tiền thưởng cho các tiểu nhị và chưởng quầy càng cao. Chỉ một buổi sáng buôn bán mà bằng ba tháng bán hương liệu trước đây, thử hỏi mọi người làm sao không vui cho được?!
Dương Thiên đóng gói kỹ càng các bình hương liệu vào từng hộp gỗ. Tùy theo giá trị và mùi thơm của hương liệu mà mỗi một hộp gỗ có hoa văn cùng chất liệu gỗ khác nhau.
Triệu Vân Chính cho gia đinh đem hương liệu về phủ trước, sau đó cùng Triệu Tứ Ca dẫn mọi người đi tới Bách Vị lâu ăn cơm.
Dương Trí cũng cho Tín Nhất chạy về báo với Lâm Hải là không về ăn cơm nhà, tránh cho phu thê Lâm Hải chờ nóng ruột.