Đọc truyện Xuyên Qua Tìm Được Hạnh Phúc – Chương 14
Phải đến chiều ngày hôm sau Dương lão gia tử mới qua nhà Lâm Hải. Lâm Hải đưa ra bốn củ nhân sâm cho ông xem và nhờ ông tìm cách bán giúp. Vì nếu Lâm Hải mang đi bán thì thôn này sẽ không còn bình yên mất. Vốn trên núi này thảo dược cực kì ít, nên không có ai từng lại đây hái thuốc. Giờ nếu tin đồn Nam Sơn có nhân sâm thì người ta sẽ tranh giành ngươi chết ta sống mất.
Dương lão gia tử nhìn bốn củ nhân sâm mà kinh ngạc mãi không thôi, ông sống đến từng tuổi này rồi, đây là lần đầu ông thấy nhân sâm mà to đến vậy. Ông cũng hiểu ý của Lâm Hải, con rể ông là người không vụ lợi, lại có lòng thương xót. Chuyện Nam Sơn có nhân sâm đúng là không thể truyền lung tung được. Lòng tham con người là vô đáy, nếu truyền ra người người đổ xô đi đào nhân sâm thì đúng là hại nhiều hơn lợi.
Ông gật đầu nói:” ta hiểu được, con cũng đừng đi tìm nhân sâm nữa, tránh cho người hoài nghi. Mấy ngày nữa Dương Hào đi phủ thành giao lá trà trên đấy, ta sẽ sai nó mang nhân sâm đi bán. Ta nghĩ con nên giữ lại một gốc phòng khi bất trắc, còn lại thì bán hết, con thấy sao?”
Lâm Hải nói:” tất cả nghe theo an bày của nhạc phụ”.
Dương lão gia tử cầm ba gốc nhân sâm đi, cả nhà lại tiếp tục cuộc sống thường nhật. Sự kiện đào được nhân sâm cũng được Lâm Hải dặn vợ con không được truyền ra ngoài.
Mẫn Trúc cũng không biết giá cả nhân sâm nơi này có cao không, nhưng nhìn biểu tình của ông ngoại hôm đó hẳn là không thấp đi. Nàng là cũng muốn đi kiếm thử xem còn không, nhưng cha và ông ngoại nói đúng. Nếu cứ tìm kiếm liên tục, tuy là không còn gốc nào hay vẫn còn thì việc tìm kiếm gì đó trên núi cũng sẽ gây chú ý.
Sáng sớm một ngày đầu tháng sáu, cả nhà đi lên chợ trên trấn mua ít đồ dùng gia đình, rồi ghé vào nhà Dương lão gia tử thăm hỏi luôn. Việc này duy trì từ khi Mẫn Trúc một tuổi tới giờ, mỗi tháng sẽ đến nhà Dương lão gia tử ăn cơm một ngày. Ý Dương lão gia tử là muốn mấy biểu huynh muội thân thiết với nhau một chút nên đã nêu ra đề nghị này.
Mẫn Trúc là thích chơi với Dương Trí nhất, hắn tuy mới mười bốn tuổi mà tính tình lại khá già dặn, chắc do tâm hồn nàng lớn tuổi nên nàng thích những người lớn tuổi hơn nàng nhiều đi. Mà nói cho cùng cũng là Mẫn Trúc mê vẻ đẹp của Dương Trí đi. Dương Trí rất đúng với câu “ôn nhuận như ngọc” mắt hạnh sáng ngời cơ trí, da dẻ trắng trẻo, tướng cao ráo. Lại mang khí chất người đọc sách nên nhìn càng đẹp mắt. Mẫn Trúc nhìn biểu ca đang ôm mình thì chậc chậc hai tiếng cảm thán ” gương mặt này sẽ hại bao nhiêu thiếu nữ đây?”
Các biểu ca biểu tỷ của Mẫn Trúc như đã nói từ trước, ai cũng có vẻ đẹp riêng, không một ai xấu cả. Lại nói tuy Dương gia theo kinh thương là chính nhưng do buôn bán lá trà nên phong cách mỗi người cũng đều nho nhã, lễ độ chứ không phải là trâm ngọc đầy đầu, người toàn hơi tiền.
Do nhà Mẫn Trúc ở cuối thôn sát chán núi, nên cũng chỉ có mấy nhà ở đó, mà lại không trẻ nhỏ cùng tuổi ở gần nhà họ. Nên mỗi lần qua nhà ông bà ngoại là Cẩn Minh, Cẩn Tuệ đều rất cao hứng.
Sau khi cả nhà tụ tập ăn cơm trưa xong, Lâm Hải đang ngồi nói chuyện với Dương lão gia tử và ba vị cữu huynh ở gian trong, Dương thị cùng các tẩu tẩu ngồi ở gian ngoài sôi nổi nói chuyện mấy đứa nhỏ thì nhị cữu Dương Hào từ phủ thành trở về. Trên mặt Dương Hào là cười không khép miệng lại được, nhìn thấy cả nhà Lâm Hải thì lại càng cao hứng. Vội vàng rửa mặt, ăn cơm xong thì gọi Dương thị theo mình vào nhà nói chuyện.
Cả nhà ai cũng biết chuyện nhân sâm của nhà Lâm Hải nên cũng vào theo.
Dương Hào móc từ trong ngực ra một cái hà bao, rồi cẩn thận lấy ra mấy tấm ngân phiếu đưa cho Lâm Hải rồi nói:” đây là tiền bán nhân sâm cho đệ muội, gốc lớn nhất ta bán được năm ngàn lượng, hai gốc kia mỗi gốc ba ngàn lượng. Ta lấy mười tờ ngân phiếu một ngàn lượng, còn một ngàn lượng ta lấy mười lượng vàng mang về”, nói xong lấy cái hộp từ trong tay áo đưa cho Lâm Hải.
Cả nhà Lâm Hải và Dương gia là choáng váng rồi, mười một ngàn lượng đấy. Trước đây Lâm lão gia tử bán hết nhà cửa cũng chỉ được tầm tám ngàn lượng. Nhân sâm này thế nhưng chỉ ba gốc mà mười một ngàn lượng.
Qua một lúc lâu toàn gia mới hồi hồn. Dương lão gia tử cho hết phụ nữ và trẻ nhỏ ra ngoài, trước khi mọi người đi ra, ông cũng dặn dò chuyện này không được truyền ra ngoài. Nếu ai tiết lộ dù chỉ một chữ cũng sẽ bị gia quy trừng phạt thích đáng. Mọi người nhất loạt đáp ứng rồi lui ra.
Chỉ còn lại cha con Dương lão gia tử và Lâm Hải, Dương lão gia tử suy tư một lúc mới nói:” Lâm Hải, tiền có nhiều để một chỗ sẽ dần vơi đi, mười một ngàn lượng tuy nhiều, nhưng con quyết bươc chân vào quan trường thì con số này lại không là gì cả. Con có ý tưởng gì không?”
Lâm Hải vội cung kính nói:” con thực bất ngờ với giá trị của nhân sâm, con nghĩ sẽ bán được khoảng hai ngàn lượng thôi. Lúc đó con tính mua ít ruộng hoặc cửa hàng để cho thuê là được. Nhưng giờ, con cũng thực là không cách gì, nhạc phụ, người nếu có suy nghĩ gì xin cứ nói ra”.
Dương lão gia tử gật đầu nói:” ta đang muốn mở rộng vườn trà, nếu con tin tưởng Dương gia chúng ta có thể làm chung với ta, giờ con mua ruộng thôn dân sẽ không khỏi thắc mắc con lấy tiền ở đâu ra.
Ta muốn mua lại ba ngọn đồi xung quanh đồi trà. Tuy vẫn là đất hoang, nhưng ta xem xét nhiều năm nay rồi, đất ba nơi đó đều tốt, thích hợp trồng trà. Tiền bỏ ra mua đất hoang thì cũng không cao như đồi trà có sẵn. Chỉ tầm một hai lượng một mẫu, ba ngọn đồi đó tầm một ngàn sáu trăm mẫu. Nhưng tiền thuê nhân công và mua giống trà cũng khá nhiều.
Nhà chúng ta bây giờ mà chỉ tập trung lo cho vườn trà mới thì vốn sẽ bị thiếu. Nếu con nguyện ý cùng làm thì chúng ta viết khế ước hẳn hoi, không chỉ nói suông được”.
Lâm Hải ngồi lắng nghe cẩn thận lời Dương lão gia tử, sau khi nghe xong hắn nói:” nhạc phụ, con thấy ý tưởng của người rất tốt, nếu người đã nắm chắc con cũng nguyện xin theo”.
Sau khi bàn bạc thêm một lúc, Dương lão gia tử sai Dương Bảo lấy giấy bút, Lâm Hải viết khế ước. Lâm Hải sẽ góp tám ngàn lượng bạc nhưng bản thân không giúp sức được sẽ chỉ thu bốn thành, Dương gia thu sáu thành.
Mọi chuyện hoàn thành, cả nhà Lâm Hải ra về.
Tối đến Lâm Hải cũng nói chuyện này với vợ con. Lâm Hải và Dương thị không muốn giấu diễm con cái chuyện trong nhà nên để cho ba đứa nhỏ nghe luôn.
Lâm Hải cũng muốn bàn với Dương thị là muốn chuyển nhà lên trấn trên và cho bọn nhỏ đi học ở trên đó. Dù sao thì điều kiện học tập ở đó cũng tốt hơn là học trong thôn.
Qua một hồi thảo luận, cả nhà cũng quyết định dọn lên trấn trên ở, cũng gần Dương gia hơn. Nhưng cũng sẽ không bán nhà này, vì dù sao đây cũng là ngôi nhà đầu tiên của họ sau khi phân gia.
Hôm sau Lâm Hải lại đi tìm Dương lão gia tử để bàn chuyện mua nhà ở trấn trên. Dương lão gia tử vui vẻ đáp ứng sẽ tìm giúp một căn gần nhà ông nhất.
Mẫn Trúc là lại có ý đi đào nhân sâm nữa, lần này là Lâm Hải dẫn nàng đi. Nhưng vận khí là không thể lúc nào cũng tốt như vậy, nên hai cha con không tìm được thêm bất kì một gốc nào nữa. Mặt Mẫn Trúc ỉu xìu, Lâm Hải chỉ cười xoa đầu nàng.
Hai cha con đang đi xuống núi, Mẫn Trúc lại không hào hứng như lúc đi nên đòi cha nàng ôm xuống. Lâm Hải nhìn nàng cười cười:” là ai nói với cha sẽ không thấy mỏi chân, một hai đòi đi cho được?”
Mẫn Trúc tự đuối lý cúi đầu, Lâm Hải nhìn con gái cười ha ha, cúi xuống ôm Mẫn Trúc lên, hai cha con lại tiếp tục đi xuống núi về nhà.
Dương thị cũng biết nhân sâm không phải nói đào là đào được, nên cũng không có gì để thất vọng. Hai vợ chồng chỉ là chiều con gái, mà cũng muốn cho con biết chuyện tốt như vậy không phải cứ có liên tục.
Tới đầu tháng bảy, Dương Khiêm tới báo tin đã tìm được một căn hộ khá tốt, tới dẫn Lâm Hải đi xem có ưng ý không.
Hai huynh đệ đi, tới chiều Lâm Hải mới về, Lâm Hải báo đã mua một căn ở gần Dương gia. Vì nhà đó cần bán gấp để tới kinh thành ở với con trai, nên không kịp bàn với Dương thị đã tự ra chủ ý mua.
Dương thị thấy không sao cả, cha nàng và trượng phu nàng thấy tốt là được rồi.
Sáng hôm sau Cẩn Minh, Cẩn Tuệ đi học, Lâm Hải đưa thê tử và con gái đi xem nhà mới trước.
Căn nhà cũng khá rộng, mặt tiền có hai cửa hàng vẫn đang cho thuê, căn nhà có một chính phòng và năm gian nhỏ, cũng khá rộng rãi. Nhà cũng mới xây vài năm trước nên còn khá mới, đồ gia dụng gì gia chủ để lại hầu như toàn bộ, mà mọi thứ cũng còn khá mới, nên cũng không cần mua sắm thêm gì nhiều.
Lại do biết là cử nhân lão gia mua nên chỉ bán một ngàn năm trăm lượng. Hai cửa hàng phía trước một cái bán hoa quả khô, một cái bán tương dầu mắm muối, cũng thu mỗi cái một lượng bạc một tháng. Lâm Hải vẫn để họ thuê như cũ, vì hiện tại hắn là cử nhân, cũng không thể đứng ra kinh doanh được.
Tuy nói đã mua nhà mới, nhưng gia đình Lâm Hải cũng chưa chuyển đi ngay, vì còn muốn Cẩn Minh, Cẩn Tuệ học với tiên sinh cho hết năm nay.
Lâm Hải cũng dẫn hai con trai tới trường học trong trấn xin được nhập học. Tiên sinh trong trường cũng nói phải tháng hai mở tuyển sinh xếp lớp mới tiếp tục nhận học trò. Trường học này tuy chỉ ở trấn nhưng lại rất có danh tiếng, rất nhiều gia đình giàu có cho con từ phủ thành về đây đọc sách, nên muốn vào trường học thì phải là học trò đã học vờ lòng rồi. Và sẽ phải thi tuyển sinh, ai không đạt tiêu chuẩn thì cũng sẽ bị loại, dù có chi bao nhiêu bạc mà không qua kì tuyển sinh cũng vô dụng.
Căn nhà cũ thì sẽ cho Lâm Vinh, đường đệ của Lâm Hải ở tạm, bảy mẫu đất cũng cho Lâm Vinh thuê, nhà Lâm Vinh cũng mới phân gia, cha nương hắn đã qua đời hết, bốn ca ca của hắn lúc phân gia chỉ chia cho Lâm Vinh hai mẫu ruộng cạn, nhà của cũng bị các ca ca chiếm hết. Lâm Hải thấy Lâm Vinh là người thành thực, hoàn cảnh lại có phần tương tự mình, nên đồng cảm.
Lâm Vinh cũng là người hiểu thi ân, báo đáp. Lâm Vinh nhận thuê đất và nhà sẽ trả theo lương thực, còn thảo dược có sẵn sẽ trồng giúp nhà Lâm Hải, tuyệt không lấy một đồng.
Lâm Hải thấy vậy thì nhận năm phần tiền từ thảo dược, còn năm phần còn lại để Lâm Vinh nhận, vì còn phải có công chăm sóc cây cối nhà cửa nữa. Nếu không ai chăm thì cũng là phải bỏ hoang. Còn năm mẫu trồng rau bán thì nhà Lâm Hải để cho Lâm Vinh tiếp tục trồng rau, năm mẫu này sẽ cho Lâm Vinh trồng mà không lấy tiền thuê, chỉ là khi mang rau đi bán thì đưa cho nhà Lâm Hải ít rau để ăn thôi.
Lâm Vinh lòng mang muôn vàn cảm kích đối với một nhà Lâm Hải mà ra sức chăm sóc, trồng trọt trên các mẫu đất của Lâm Hải mà hắn thuê.