Đọc truyện Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi – Chương 80
51
Liễu Chi bắt đầu đứng không vững, nàng nhất định là đang mơ, đây tuyệt đối không thể là sự thật được.
Không phải người kia nói Vương phi của Thượng Quan Tán Lý đã chết rồi sao? Bây giờ tại sao lại…?
Hay là nàng nghe nhầm?
Nhưng mà…ngay cả Hoàng Thượng cũng gọi nàng ta là vương phi,Tam Vương gia lại gọi bằng hoàng tẩu…có thể là nghe lầm sao?
“Ngươi…thật sự là Vương phi?”
Lắp bắp hỏi lại lần nữa, Liễu Chi mặt mày lúc xanh lúc trắng, nếu như đây là sự thật, giấc mộng của nàng coi như xong. Nghe nói Nhị Vương phi bên ngoài xinh đẹp nhưng tính tình lại đáng sợ giống như Diêm Vương, nếu như xui xẻo chọc vào nàng,hậu quả thật sự thê thàm a.
“Nô tài to gan, gặp Vương phi còn không hành lễ?”
Ta buồn cười nhìn Nha Linh, xem ra nàng rất có nghĩa khí đóng vai thiếp thân dựa hơi chủ, bất quá ta thích…
“Thần thiếp tham kiến…Vương phi! ”
Liễu Chi run rẩy quỳ xuống, âm thầm mắng **** Nha Linh trong lòng, ngôi vị Vương phi…chẳng lẽ sắp đoạt được rồi bây giờ lại nhường cho người khác? Hơn nữa Hoàng Thượng cũng đã hứa gả nàng cho Thượng Quan Tán Lý, quân vô hí ngôn ( quân tử không nói đùa) ,chẳng lẽ hắn lại lật lọng?
Bất quá…Thượng Quan Cách có phải là quân tử hay không,còn cần phải xem lại.
“Thần thiếp? ”
Ta nhướng mày, nhìn thái độ của nữ nhân này cũng biết nàng ta chưa từ bỏ ý định làm Vương phi. Đáng thương a~,cho dù nàng có làm cho Thượng Quan Tán Lý tỉnh lại đi chăng nữa, kết cục cuối cùng đều dẫn đến đường tử.
Nếu như nữ nhân này tỏ ra biết điều,ta nghĩ sẽ để cho nàng một con đường sống. Nhưng nếu cố chấp, đừng trách ta vô tình.
Không nghĩ tới nàng ta thật sự không biết điều mà chạy tới trước mặt Thượng Quan Cách bắt đầu làm trò.
” Hoàng thượng…người chẳng phải nói nếu nô tỳ làm cho Vương gia tỉnh lại sẽ ban hôn cho nô tỳ sao? Bây giờ Vương phi trở về như vậy, lời hứa lúc trước người tính như thế nào. Hoàng thượng,quân vô hí ngôn, ngài không thể bất công với nô tỳ như vậy được !! ”
Liễu Chi bắt đầu khóc lóc, không ngừng đòi công đạo trước mặt Thượng Quan Cách.
“Câm miệng !”
Thượng Quan Cách lạnh lùng nói, chỉ là một nô tỳ nho nhỏ cũng muốn làm khó hắn?
” Trẫm có hứa với ngươi, nhưng ngươi có làm cho Nhị Vương gia tỉnh lại chưa?”
” Chỉ cần chờ một thời gian nữa Vương gia nhất định sẽ tỉnh lại, Hoàng thượng,cầu xin ngài cho nô tì thêm thời gian ”
Liễu Chi nôn nóng cầu xin, chỉ cần hoàng thượng cho nàng thêm thời gian,nàng nhất định làm cho Vương gia tỉnh lại, người kia không phải đã nói thuốc này mạnh đến mức người chết cũng phải tỉnh lại sao?
” Haha…ngay cả Thiên Y còn chưa tìm cách giải được, một nô tỳ như ngươi thì biết gì?”
Ta cười lạnh, trong lòng bắt đầu cảm thấy có điểm bất ổn. Nữ nhân này thật sự viết cách chữa bệnh?
” Có a,dược này là của một thần y truyền lại cho nô tỳ. Hơn nữa thái y trong cung cũng đã kiểm tra thành phần của dược ,tuyệt đối có thể làm Vương gia tỉnh lại”
Nàng vừa nói xong,Thiên Y cũng vừa vặn xuất hiện. Trên mặt của hắn mang theo hưng phấn làm ta không nhịn được đoán mò một phen.
” Chủ nhân?”
Thiên Y thấy ta, có chút bất ngờ,bất quá bản tính của hắn vốn trầm, cũng không có tỏ thái độ gì nhiều.
” Sao rồi?”
Ta hỏi hắn tình hình của Thượng Quan Tán Lý,ánh mắt âm thầm nhìn sang Liễu Chi,ý muốn hỏi hắn có biết chuyện nữ nhân này không.
” Ta vừa mới chế xong dược mới,lần này mong là thành công”
Thiên Y muốn bước lên chỗ Thượng Quan Tán Lý, lại bị Liễu Chi chặn lại.
“Vương gia đang dùng dược của ta, hiện tại đã sắp tỉnh lại rồi, ngươi nếu chế dược bậy bạ thì chớ nên liều”
Đùa sao? Nếu như cho hắn chữa bệnh,vậy thì chẳng phải nàng sẽ mất hết tất cả sao? Cơ hội cuối cùng này còn lâu mới để cho người khác cướp lấy.
Thiên Y bỏ ngoài tai lời của Liễu Chi, nhanh chóng đi lên chỗ Thượng Quan Tán Lý đang nằm. Nhìn thấy chén dược của Liễu Chi,hắn khẽ nhíu mày. Nhanh chóng lấy từ trong túi một loại bột cho vào chén dược kia.
“Ngươi làm cái gì vậy? Dược của ta ai cho ngươi đụng vào?”
Liễu Chi nhanh chóng chạy tới cướp lấy chén dược,không nghĩ tới màu nước trong chén từ đen đã hóa trắng,dưới đáy có vài viên tròn tròn màu đỏ đọng lại.
“Ngươi làm gì dược của ta?”
“Ngươi rốt cuộc có câm miệng đi không?”
Ta rốt cuộc nhịn không nổi gầm lên, mẹ kiếp…lải nhải bao nhiêu đó còn chưa đủ?
Liệu Chi bị dọa đến mức đứng hình,nhanh chóng ngậm miệng lại tránh sang một bên,Thượng Quan Cách nhàn lạt liếc nàng,nhanh chóng đi lên xem xét chén dược,Thượng Quan Dĩnh cũng đi theo.
“Có dược lạ !”
Thiên Y đưa ra kết luận,thứ thuốc lúc nãy cho vào chính là thuốc thử độc. Nếu như dược nào không có độc sẽ hóa thành màu trắng,dược nào có độc sẽ hóa đen,còn một trường hợp hi hữu, đó chính là loại này…dược lạ khó tìm sẽ hóa thành màu đỏ.
“Có biết nó là loại gì không?”
Ta lo lắng hỏi,nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Thượng Quan Tán Lý. khuôn mặt của hắn có chút nhợt nhạt, tuấn nhan vẫn như cũ trong trẻo như nước. Lão công,là ta không tốt,là ta ham vui hại ngươi thành ra bộ dạng này . Phải làm sao thì ngươi mới tỉnh lại?
“Ma Y, ngươi tới nhìn thử xem! ”
Thiên Y nhìn không ra,như vậy tuyệt đối không phải là loại dược gì tốt. Hắn gọi Ma Y,như vậy chẳng lẽ là độc dược? Nữ nhân kia rốt cuộc cho lão công ta uống cái gì? Ta lo lắng đến độ ngồi không yên,nhanh chóng đi tới chỗ đám người đang bàn luận chén dược.
“Nha Linh, giữ nữ nhân kia lại,nếu như ta phát hiện đây là độc,thì ngươi biết hậu quả rồi đó!”
Liễu Chi xanh mặt,người kia cho nàng loại dược gì vậy? Không phải giải dược thôi sao? Hay là nàng đã bị lừa? Không…không thể…
“Thiên Y,đem cho ta một con dê tới đây!”
Ma Y nhìn chém thuốc,lại bỏ thêm một viên thuốc không màu vào chén dược. Chưa đầy nửa khắc, dòng nước màu đỏ đã xâm nhập vào viên thuốc. Ma Y đem viên thuốc đã hóa thành màu đỏ xem xét…khuôn mặt của hắn bỗng nhiêm trầm xuống.
“Làm sao vậy?”
Mồ hôi lạnh bắt đầu thi nhau chảy trên trán ta,sẽ không có chuyện gì chứ?
“Vẫn chưa kết luận được ! ”
Không khí bắt đầu trầm xuống,mọi người bắt đầu nhìn sang Liễu Chi như muốn ăn tươi nuốt sống làm cho khuôn mặt nàng ta từ xanh chuyển sang trắng bệch.
Nhờ Thiên Y đem dê tới,lực chú ý của mọi người mới dời đi.
Ma Y đem viên thuốc bỏ vào miệng con dê, chỉ thấy ban đầu con dê dãy dụa kịch liệt,sau đó…bắt đầu đứng im bất động.
“Nó bị làm sao vậy?”
Trong lòng ta dâng lên dự cảm không tốt,Ma Y quan sát con dê,sau đó nhìn ta lắc đầu,trầm giọng nói.
“Loại dược này…tác dụng chính là phong tỏa kinh mạch,nếu như không có người giúp con dê này cử động…thì nó sẽ vĩnh viễn đứng im như vậy. ”
Oanh một tiếng giống như sét đánh,mọi người lại đồng loạt nhìn sang Liễu Chi. Mà ta…đã gần như biến thành hoạt Diêm Vương.
“Tốt lắm…ngươi còn gì để nói không?”
Liễu chi nhìn thấy ta giống như Tu La,ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ. Nàng ta vội vàng quỳ xuống,không ngừng dập đầu.
“Vương phi tha mạng,Hoàng thượng tha mạng,nô tỳ thật sự không biết trong chén dược đó có độc”
Hai mắt ta lóe sáng, chuyện này…có điểm không đúng.
“Ngươi…tốt nhất nên thành thật,bằng không…”
” Nô tỳ khai hết,Vương phi,xin người đừng giết nô tì,nô tì xin khai hết”
Dập đầu đến mức máu chảy đầy mặt,Liễu Chi hoảng sợ nói hết tất cả những gì mình biết,bộ dạng cao ngạo đã sớm biến mất.
” Hai hôm trước,buổi tối lúc nô tì đang đốt đèn thì có một người bịt mặt tới gần,nghe giọng liền biết đó là nữ nhân. Nàng ta hỏi nô tì có muốn vinh hoa phú quý không? Nàng ta nói nàng ta có thần dược giúp cho Vương gia tỉnh lại. Còn nữa,chuyện không cho ai vào Hồng đào cư cùng chuyện nô tì xin ban hôn đều là do nàng ta yêu cầu. Nô tì bởi vì không cưỡng lại lời dụ dỗ của nàng ta cho nên mới…Vương phi,nô tì thật sự không biết trong dược có độc.”
Nhìn khuôn mặt đầy máu khóc đến lê hoa dái vũ, ta cười lạnh. Âm thầm quay sang Thượng Quan Cách. Không nghĩ tới hắn bày mưu giết nàng ta ,nàng ta lại bị người ta bày mưu giết đệ đệ hắn.
“Hừ…còn muốn xin tha mạng?”
Thượng Quan Cách bị ta ngầm chế nhạo có điểm thẹn quá hóa giận,trong chuyện này,có lẽ cũng không thể trách hắn. Thái y trong cung đã kiểm tra dược trước cho nên hắn mới không nghi ngờ gì .
Nhưng…chẳng lẽ toàn bộ thái y đều không nhìn ra?
“Đừng vội, nàng ta vẫn còn có lợi đối với chúng ta”
Ta đưa tay ngăn cản ý nghĩ đem xử Liễu Chi của Thượng Quan Cách. Mắt đảo một vòng…
“Người sai khiến ngươi…bây giờ đang ở đâu?”
“Nàng ta nói rằm mười lăm sẽ tới gặp nô tì để đưa thêm dược,Vương phi,nô tì cam đoan không có nửa lời dối trá”
“Nha Linh,đưa nàng ta đi nơi khác,nhớ gọi người canh chừng !”
Nha Linh dẫn Vương phi tương lai đi rồi, ta,hoàng thượng,Thượng Quan Dĩnh,Huyền Cát,Song Y đều bắt đầu trở về chuyện chính.
“Chủ nhân,trước hết phải dùng thuốc lọc dược của nữ nhân kia ra khỏi miệng Vương gia,sau đó mới có thể cho ngài ấy uống dược của ta”
Thiên Y không nhanh không chậm nói trong khi đang đang nôn nóng muốn điên,vội vàng ra lệnh cho hắn cứ làm theo ý mình.
Qua hai canh giờ,rốt cuộc cũng lọc xong mớ thuốc còn trong dạ dày của Thượng Quan Tán Lý ra khỏi đường miệng. Thiên Y đưa ta chén thuốc mới sắc,dặn dò
“Chủ nhân,Vương gia chưa tỉnh còn có phần về tâm lý. Chúng ta trước hết ra ngoài,người ở đây cho Vương gia uống thuốc”
Một lời nhiều ý,đợi cho mọi người ra ngoài hết,ta vội vàng đóng cửa lại, đi tới bên giường của Thượng Quan Tán Lý.
“Tiểu Tán Lý,ngươi có nghe ta nói không? Nếu có thì hãy tỉnh lại. Ta đã trở về rồi a. Vĩnh viễn không rời ngươi nữa”
“Tiểu Tán Lý,chồng yêu,ông xã,lão công…mau tỉnh lại,tại sao ngươi cứ ngủ như vậy? Ta sẽ rất buồn nha”
“Còn nữa,ta…ta…có tiểu bảo bảo rồi. Chuyện này…lúc trước ta cũng không biết,nhưng mà dạo gần này ta rất thèm ăn,sờ vào mạch mới biết…cái kia,ngươi sắp làm phụ thân rồi. Chuyện này ta chỉ nói cho một mình ngươi biết thôi”
“Ngươi hãy mau tỉnh lại,nếu không con của chúng ta biết làm sao? Ta yêu ngươi,tiểu bảo bảo của chúng ta cũng thực yêu ngươi”
Ta dịu dàng đưa tay của Thượng Quan Tán Lý sờ vào bụng ta, cười khẽ
“Cảm nhận thấy không? Nó đang gọi ngươi dậy đó a! ”
Đặt tay của hắn trở về chỗ cũ,ta đi tới bàn đem thuốc của Thiên Y tới,không để ý thấy bàn tay của hắn đang giật nhẹ.
“Tới,ta giúp ngươi uống thuốc! ”
Đem chén thuốc uống vào,ta chịu đựng vị đắng kinh khủng kia,nhanh chóng ép thuốc cho vào miệng Thượng Quan Tán Lý.
……
Lại ba ngày trôi qua…ta vẫn như cũ ngồi huyên thuyên đủ thứ chuyện,vừa nói vừa giúp hắn uống thuốc.
Tới ngày thứ năm,trong lúc ta đang dùng miệng cho hắn uống thuốc,đột nhiên hắn lại mở mắt. Ta hoảng sợ bật dậy,phun hết mớ thuốc trong miệng lên mặt hắn,vừa ho khan vừa mừng rỡ.
“Khụ…lão công,ngươi tỉnh rồi ????”