Đọc truyện Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi – Chương 47
XQTK,TTVP [27.1]
Việc của cha con Nam Cung Toàn cùng Yêu Mị tạm gác lại từ đây,hiện giờ ta đang thong thả ngồi trên xe ngựa lên đường trở về Ngôn quốc,có thể khoảng tối nay sẽ về tới. Qủa thật việc buồn chán nhất chính là không có gì để làm,ta hết ăn rồi lại ngủ,không khéo sẽ biến thành đại trư mất a.
-Tiểu thư…người mệt sao?
-Không…
-Tối hôm qua có phải là có chuyện gì không?
-Di?
-Người biến mất cả đêm hôm qua,bình thường dù tiểu thư có dậy trễ thì cũng không để đến lúc chiều,vả lại sắc mặt người không được hồng hào lắm,nói cho nô tì biết đi,tiểu thư rốt cuộc có gì giấu Đình nhi?
-Này…thật ra cũng không có gì quan trọng,ta không muốn em lo lắng thôi!
-Nơi này Đình nhi chỉ có một mình tiểu thư là người thân,hay là tiểu thư định bỏ rơi Đình nhi?
-Không nha,như thế nào ta lại bỏ mặc em?
-Vậy thì rốt cuộc đã có chuyện gì?
-Tối qua ta và Thượng Quan Tán Lý đánh nhau với Thập Sát Nhân cho nên có hơi mệt mỏi thôi!
-Cái gì? Đánh nhau??!! Hưm…
-Suỵt…!!!!!
Ta nhanh như chớp tiến tới bịt miệng Vân Đình,nha đầu này có cần phải kinh ngạc như vậy không a?
-Tiểu thư…tại sao lại đánh nhau? Người là lá ngọc cành vàng,nếu xảy ra chuyện gì,Đình nhi gánh không nổi!
-Ta có bắt ngươi gánh trách nhiêm đâu?
-Nhưng mà lão gia đã căn dặn ta phải chăm sóc cho người,như thế nào lại đi đánh nhau,cho dù người đã thành cao thủ cũng không nên tự tiện đem mạng mình ra đùa giỡn như vậy!
-Nghe rồi,nghe rồi…
-Còn nữa,vì sao về rồi cũng không sai nô tì đến chăm sóc?
-Ai…ta buồn ngủ quá~~! Việc này nói sau nga?
-Hừm…
Bây giờ ta mới ngộ ra Vân Đình cư nhiên là một bà cụ non,lúc nào cũng lải nhải như thế này quả thật là rất phiền…ta khẽ nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ,kí ức của buổi tối hôm qua bất chợt lại xuất hiện trong đầu óc. Ta và Thượng Quan Tán Lý cùng dựa vào nhau trên cỏ xanh,đom đóm lập lòe tỏa sáng…cùng nhau nói chuyện đến hừng sáng mới trở về. Lúc Tiểu Tán Lý nhắc đến Hoàng đế Ngôn quốc Thượng Quan Cách ta rất tức giận,cùng là huynh đệ nhưng tên hỗn đản hoàng đế kia cư nhiên đem lão công của ta ra làm con cờ,đem hết mọi trách nhiệm đổ lên đầu hắn,bắt hắn đi chinh chiến xa trường…cuối cùng lợi ích nghiễm nhiên vẫn thuộc về Thượng Quan Cách. Tâm tư hoàng đế là thứ khó dò nhất trên đời,lần này trở về Ngôn quốc,ta không tin hắn sẽ không đem ta ra sử dụng như một thứ công cụ. Bí mật chế tạo vũ khí kia…hắn nhất định sẽ tìm cách bắt ta dâng lên. Hừ…nếu bây giờ ta không phục theo con hổ đang an tĩnh kia mà trực tiếp tiến lên đánh cho nó một trận thì sẽ ra sao nhỉ?
-Tiểu Nam,ngươi giả ngủ cũng quá không chân thật đi?
Giọng nói khàn khàn mang theo ý cười của Thượng Quan Tán Lý cất lên,tiếng nói trầm thấp từ tính,mùi hương của nam nhân lượn quanh…
-Ách…
-Thế nào?
-Sao ngươi biết ta giả bộ ngủ?
Thượng Quan Tán Lý không trả lời mà trực tiếp đưa bàn tay như bạch ngọc chạm vào đôi mày đang cau có kia.
-Cái này tố giác ngươi…
-……
-Đang suy nghĩ cái gì?
-Chỉ là vài vấn đề nhỏ…uy…sao ngươi vào đây??
-Ta vào xem ngươi đang làm gì.
-Ngươi ở đây nghỉ ngơi với ta đi,vết thương kia tuy chỉ sượt nhẹ nhưng cũng phải tránh cử động,nếu không sẽ để lại sẹo rất khó coi!
-Lo lắng cho ta sao?
Thượng Quan Tán Lý lần đầu tiên cười đến mạc danh kì diệu như vậy,bạc môi khêu gợi khẽ mở làm lộ hàm răng trắng đều…ta ngây ngốc nhìn hắn,như thế nào lại cười đẹp đến như vậy a? Thật là làm ta ghen tị chết đi được.
-Tiều Nam,ta đang nghĩ ngươi là đang bị ta mê hoặc đi?
– Hứ…ai bị mê hoặc?
-Thật không sao?
-Này…ngươi định làm cái gì?
-Mê hoặc ngươi!!!
……Ta là bực mình phân cách tuyến……
Một chiếc xe ngựa xa hoa vừa đỗ đến kinh thành của Ngôn quốc,người người tấp nập chen chúc nhau đến xem…Này nhất định bên trong xe chính là vị Vương phi thần kì kia a. Ở Kinh thành không ai là không biết chính vương phi của Nhị Vương gia đã thiêu rụi cả hoàng cung Ngọc quốc chỉ trong một đêm,giúp cho Hoàng thượng chiếm được một nửa mảnh đất trù phú của Ngọc quốc…Nữ nhân mưu lược như nàng,trên đời này quả thật rất hiếm nga.
-Nhị vương gia quả thật là có phúc,có thể cưới được một kì nữ như vậy nha!
-Đúng,đúng…xem ra lần này Ngôn quốc chúng ta liên kết với Chu quốc quả không uổng công!
“……”
Đường về càng ngày càng được rút ngắn,bây giờ cũng đã sắp chiều…ta từ trong giấc ngủ nghe tiếng ồn ào liền tỉnh giấc,khẽ vén tấm rèm,ta từ lơ mơ đột nhiên mở to hai mắt…sao xe ngựa của ta lại bị người bao vây nhiều như vậy a? Có khi nào gặp cướp đường không?
-Vương phi đã về tới rồi !
-Vương phi vạn phúc!
“-……”
Ta ngơ ngác quay sang Thượng Quan Tán Lý tìm câu trả lời,này rốt cuộc là sao đây?
-Tới kinh thành của Ngôn quốc rồi,bọn họ là đang chào ngươi!
Thượng Quan Tán Lý nhàn nhạt mở miệng ,lão bà của hắn bây giờ đã trở thành đại nhân vật ở Ngôn quốc rồi a.
-Di? Làm sao biết ta mà chào?
-Ở Ngôn quốc danh tiếng ngươi đã bay xa rồi !
-Hô…như thế nào lại trở nên nổi tiếng như vậy?
-Nếu ngươi không thiêu cháy hoàng cung của Ngôn quốc thì sự tình bây giờ có lẽ sẽ khác !
-Ra là vậy!?
Qúa khứ lại bắt đầu tái hiện…Hạ Tu Lý Phong,a di đà phật…ngươi ra người thiên cổ rồi thì cũng đừng oán trách lão nương ta đây ăn ở ác nhân thất đức a,ta đã cảnh báo ngươi rồi,là do ngươi không chịu nghe…đừng đến tìm ta đòi nợ nga.
-Tiểu Nam,che mặt lại,ta đưa ngươi lên kiệu!
-Gì? Sao lại lên kiệu?
-Là nghi thức đón Vương phi!
-Tại sao phải che mặt?
-Mặt của ngươi chỉ có ta mới có thể nhìn,những kẻ khác không được!
-?! ta 囧
Thượng Quan Tán Lý,ngươi cũng quá ích kỉ rồi nha.
Sự thật chính là hắn sợ kẻ khác nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng sẽ sinh tà tâm,nàng chỉ có thể là của hắn…hắn sẽ không để cho nam nhân nào cướp nàng đi. Vì vậy Thượng Quan Tán Lý đã hạ lệnh tối cao,gặp người khác nhất định bắt nàng phải che mặt.
-Tới rồi,Tiểu Nam,đây là Vương phủ của ta!
-Ta lắc lư từ trong kiệu bước ra…trước mắt là một viễn cảnh cực kì thanh tao cùng trang nhã. Trước cửa phủ đề chữ ” Bạch Mai phủ” uốn lượn,nét chữ như rồng bay phượng múa uyển chuyển…Qủa thật là không tưởng tượng được sự rộng lớn ở bên trong…ta không thể nào diễn tả bằng lời nói…quả nhiên cái tên Bạch Mai kia rất hợp với nơi này,cảnh vật xung quanh nhìn đâu cũng thấy toàn bạch mai trắng tinh như hoa tuyết…khí chất của Thượng Quan Tán Lý hòa huyện với nơi này tạo thành một bức tranh tuyệt mĩ không sao tả được. Nhìn hắn giống như một vị tiên nhân thanh trần thoát tục,vô cùng thuần khiết cùng hoàn hảo. Ta vốn không am hiểu Văn Học cho nên diễn tả nơi này chính là hạ thấp giá trị của nó,thà thưởng thức còn hơn ==”.
…………………
Tất cả mọi người trong phủ đều tập trung trên người vị vương phi kia,vì vương gia rất khó tiếp cận cho nên bọn họ chỉ dám cung kính từ đằng xa mà len lén nhìn…mọi người đồng loạt trố mắt…thì ra ngoài vương gia còn có người thứ hai có màu tóc màu đặc biệt đến như vậy,ở phía xa có một huyết y nữ tử che mặt ,mái tóc tím ánh bạc trải dài đến thắt lưng tô lên vẻ kiều mĩ,dáng người nhỏ xinh đứng giữa rừng bạch mai giống như tiểu tiên nữ. Ánh mắt của nàng chợt chuyển đến,phượng mâu sóng sánh,mi mục thanh tú,kiêu nhan từ trong đôi mắt kia toát ra mạnh mẽ,dù nàng đang che mặt,nhưng nhất định,bên trong tấm sa lụa kia chính là khuôn mặt của một vị mĩ nhân động lòng người.
-Theo ta!
Thượng Quan Tán Lý bẻ một nhánh bạch mai trao cho ta,bàn tay của hắn rất tự nhiên lấy khóm hoa nhỏ còn lại cài vào tóc ta.
-Vì sao Bạch Mai có thể nở vào mùa này?
Ta rất khó hiểu,nơi này tại sao có thể trồng nhiều mai như vậy? Vả lại mùa này đâu phải là mùa hoa nở?
-Đây là giống Bạch Mai nở xuyên suốt bốn mùa,sư phụ ta lúc còn sống đã lai ra được.
-Sư phụ ngươi là ai?
-Là một vị cao nhân đắc đạo tên là Sơn Cửu Đỉnh!
Ta thực sự rất muốn biết vị cao nhân đã khuất đó là ai nha,là ai mà có thể dạy hắn trở thành cao thủ như vậy?
-Tiểu Nam,nơi này là chỗ ở của ngươi!
Ta theo ánh mắt của hắn nhìn vào biệt viện bên kia…Hồng Đào Cư?
Ách…như thế nào nơi này lại chỉ toàn hoa đào? Vương phủ của hắn quả rất khác người.
-Mẫu thân ta khi còn sống đã từng ở đây,trước lúc ra đi,người dặn ta…khi tìm được nữ nhân của mình,nhất định phải để cho nàng ở nơi này!
Ta im lặng không nói,nơi này so với bên ngoài lại càng tao nhã vạn phần,Hồng Đào? Tên quả thật vô cùng thích hợp,hoa đào nơi đây không cần đến mùa xuân mới nở,hoa tàn lại nở…
-Ngươi sao vậy?
Thượng Quan Tán Lý thập phần lo lắng nhìn ta,nơi này trong trẻo thanh tĩnh đến mức làm lòng người tựa như tờ giấy trắng.
-Không sao,chỉ là mỏi chân thôi!
-Vào trong đình nghỉ ngơi đi,ta sai người đến sửa sang lại nơi này!
-Ân…
Đây là cái đình a? Ta thật muốn đổi tên thành “nhà mini”. Bên trong có nhuyễn tháp,có rèm châu,có cả bàn trà,như thế nào gọi là đình?
-Hoàng thượng biết chúng ta đã về cho nên tối nay sẽ mở yến tiệc,ngươi nghỉ ngơi,tối nay sẽ phải bận rộn rồi!
-Được rồi,tối tính đi,bây giờ là chiều…
-Ngươi hảo tĩnh dưỡng,ta phải đi làm môt số việc!
-Di? Ngươi mới trở về thì có việc gì phải làm a?
-Ta đi vắng lâu,ở vương phủ có rất nhiều chuyện cần ta giải quyết!
-Hừm…
-Bảo bối ngoan,tối ta đến mang ngươi vào cung!
-Biết rồi!
-Còn nữa,phải luôn che mặt,không được để cho bất cứ ai-trừ ta nhìn thấy mặt ngươi!
-Biết rồi!
-Tốt,ta đi!
Này thật sự là hành hạ người nha,mới vừa trở về đã phải vào cung ra mắt. Đã vậy còn phải nghe lời Thượng Quan Tán Lý che mặt,nóng chết đi ~. Ta xõa rèm lại,nhắm mắt dưỡng thần…nhưng thật ra là đang suy tư. Hình như người trong vương phủ có vẻ rất sợ Thượng Quan Tán Lý…hắn đi qua mọi người đều cúi mặt,thậm chí có người còn run lên. Như thế nào lại vậy a?
Lúc vào còn có một người tự xưng là Lục quản gia cung kính chào ta,hình như chỉ có một mình ông ta là có can đảm đến gần Thượng Quan Tán Lý như vậy,còn lại nha hoàn cùng gia đinh chỉ dám len lén nhìn. Haiz…ta và hắn có phải là quái vật đâu. Nhưng đến được nơi này cũng đã quá mệt mỏi rồi,suy nghĩ cái quái gì nữa chứ,đánh cờ với Chu Công một chút.
Không biết…tiệc hoàng cung tối nay là cái tư vị gì…