Đọc truyện Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi – Chương 30
-Ách…ta chỉ là hỏi bí quyết làm đẹp của Ái Mị thôi mà!
-……
-……
Hành động của nàng làm Hạ Tu Lý Phong và Ma Y dở khóc dở cười,trong tình cảnh này mà nàng còn có thể đùa giỡn được sao?
…………
Ngôn quốc…
-Haha…nghe tam đệ kể về vị vương phi kia làm ta muốn nhanh chóng gặp mặt nàng để xem thử nàng có thú vị như đệ nói không!
-Hoàng huynh,vị tiểu thư mà nhị ca thành thân quái quái làm sao ấy!
-Phải không?
-Đệ nói thật mà!
-Ân,đợi hai người đó về rồi chúng ta sẽ đi xem thử có phải như vậy không! Còn bây giờ đệ mau đi thỉnh an thái hậu đi kẻo muộn!
-Đệ biết rồi!
Thượng Quan Dĩnh vừa bước ra khỏi cửa thì hai bóng đen đột nhiên từ trần nhà nhảy xuống quỳ trước mặt hoàng đế Ngôn quốc-Thượng Quan Cách.
-Thế nào rồi?
-Bẩm hoàng thượng,thuộc hạ điều tra ra được tin tức Nhị vương gia cùng vương phi bị hoàng đế Ngọc quốc bắt đi là có thật!
-Cái gì? Bây giờ Vương gia cùng vương phi như thế nào?
-Thuộc hạ bất tài chỉ biết được vương gia đã bị đem về Ngọc quốc,còn vương phi tung tích như thế nào hiện vẫn chưa rõ!
-Chết tiệt!
-Hoàng thượng,bây giờ nên làm thế nào?
-Ngươi phái người sang Ngọc quốc tìm nơi giam giữ vương gia cùng tung tích của vương phi,nếu tìm không ra,chỉ còn cách điều động binh mã tấn công Ngọc quốc!
-Thuộc hạ đã rõ!
Hạ Tu Lý Phong,ta không ngờ ngươi dám bắt cóc người của Ngôn quốc chúng ta,ta nhẫn nhịn sự đàn áp của ngươi bao lâu nay nhưng ngươi đã khơi màu chiến tranh thì đừng trách chúng ta động thủ
Hai ngày sau,Ngọc quốc cũng đã hiện ra trước mặt,kinh thành của Ngọc quốc vô cùng xa hoa tráng lệ,đường đi được lót bằng đá bằng phẳng,hai bên là nhà cửa,lớn có,nhỏ có,có y quán,tiệm vải,đủ thứ hàng hóa chói mắt,bên đường bày bán rất nhiều thứ lạ mắt,người người tấp nập vội vã. Nhìn bề ngoài là như vậy nhưng ai biết được bên trong nó đã mục ruỗng như thế nào. Những việc như thế này không khác gì tình cảnh trong phim,triều đình phân chia bè phái,kết cấu với nhau tạo phản,nội bộ rối loạn,lòng người oán hận,dân chúng khổ cực triền miên. Ta không phải thờ ơ với những việc như thế này,nhưng không muốn nhúng tay vào nó,chỉ muốn an phận của một người thế thân, vô tình bỏ quên sự cảnh giác rơi vào tay Hạ Tu Lý Phong ,hại Thượng Quan Tán Lý bị bắt,tất cả là lỗi của ta,ta lại càng quên mất thân phận của mình không còn là người của thế kỉ 21,không còn là cô nhi,bây giờ ta là Tứ tiểu thư của tể tướng Nam Phụng,là Nhị vương phi của Ngôn quốc,là nương tử của Thượng Quan Tán Lý, trọng trách to lớn như thế này…thật sự ta có thể gánh nổi không?
-Bạch Dạ,bịt mắt hai nữ nhân kia lại!
Bịt mắt? Hắn sợ ta tìm đường bỏ trốn ra ngoài sao? Hạ Tu Lý Phong,tâm đoạn của ngươi cũng quá âm ngoan rồi đó. Cô nãi nãi của ngươi đây không biết sợ,đúng vậy,ta là Nam Yên,là người không sợ trời không sợ đất,chính là tiểu con gián không dễ bị đánh chết,Nam Yên ta sẽ cho Hạ Tu Lý Phong ngươi biết thế nào là lễ độ,cái người cổ đại như ngươi mà dám đi hù dọa ta sao? Nếu dám động ta,ta sẽ cho cả cái triều đình Ngọc quốc của ngươi cười không được mà khóc cũng không xong,ta dám nói cũng có nghĩa là ta có cách làm được điều đó,Tiểu Tán Lý từng gọi ta là ma nữ không phải sao?
Tiểu Tán Lý…
Giờ này ngươi đang bị giam ở đâu? Ngươi có an toàn không? Có ai hành hạ ngươi không? Ai…sao ta lại lo lắng cho hắn như thế này? Sao ta không lúc nào nguôi nhớ về hắn? Đó gọi là không có tình nhưng vẫn có nghĩa vợ chồng hay là…tình yêu? Ách…điên rồi,ta điên rồi,không được suy nghĩ lung tung.
-Mở khăn ra đi!
-Dạ!
-Không cần,ta có tay,để tự ta mở!
Vừa dỡ bỏ tấm vải đen ra,ta cẩn thận đánh già xung quanh,đây là một căn phòng,tuy không xa hoa nhưng có đầy đủ tiện nghi,giường lớn,bàn trang điểm,ghế ngồi đều đầy đủ.
-Đây là đâu?
-Trữ Nhân Các!
Trữ Nhân Các,tên cũng như nghĩa,là nơi giam lỏng những người có giá trị quan trọng,chỉ có hoàng đế mới được vào đây,tất cả những người không phận sự còn lại nếu dám vào thì chỉ có một con đường chết.
-Ngươi giam ta ở đây nhằm mục đích gì? Thượng Quan Tán Lý đâu? Ta muốn gặp hắn!
-Ngươi không cần biết!
-Ngươi……!!!
-Nam Ngự Yên Yên,ta cho ngươi một ngày,tìm cách viết thư bảo phụ thân của ngươi giao cho ngươi công thức chế tạo vũ khí!
-Ngươi lấy quyền gì ra lệnh cho ta?
-Thượng Quan Tán Lý dang nằm trong tay ta,ngươi không phải là muốn hắn chết đó chứ?
-Hừ…ngươi nói Thượng Quan Tán Lý nằm trong tay ngươi vậy thì người đâu? Chỉ có vài sợi tóc trắng thì nói được cái gì?
-Ngươi là đang cố tình làm ta đem ngươi đi gặp hắn?Đừng mơ tưởng!
-Ta không viết thư! Ngươi cũng đừng hòng giả chữ ta,phụ thân ta biết rất rõ chữ của ta!
Lạy trời,ta cũng đâu có biết chữ của thân xác này như thế nào,mạnh miệng như vậy hy vọng hắn sẽ tin là thật.
-Nếu ngươi không viết…ta nhắc lại lần nữa,sẽ-giết Thượng Quan Tán Lý!
-Ngươi chắc sẽ giết hắn?
-Ngươi có ý gì?
-Đừng giả ngốc với ta,một con tin có giá trị ngang bằng ta,có thể dùng hắn thao túng Ngôn quốc,ngươi sẽ vì chuyện này mà ra tay giết hắn? Ta nghĩ ngươi chưa đến nỗi hồ đồ như thế,ân?
-Ngươi……!!!
Nữ nhân này quả không tầm thường,có thể suy nghĩ được như vậy,khẳng định là một người có đầu óc,có tài trí,nếu thu phục được nàng,hắn nhất định sẽ như rồng thêm cánh.
……
Trong lòng ta không ngừng van trời,làm ơn cho suy đoán của ta là đúng, Thượng Quan Tán Lý có giá trị cao hơn ta.nhất định Hạ Tu Lý Phong sẽ không điên mà đi giết hắn.
-Thế nào? Ta nói không đúng sao?
-Ngươi khá lắm!
-Ai……ngươi lại khen ta nữa rồi,thất là ngại quá di!
-Nhưng…nếu không giết hắn,ta sẽ dùng cách khác buộc ngươi phải viết thư!
-Ngươi dám chắc?
-Bạch Dạ,đem cung nữ tới chuẩn bị cho Nam Yên công chúa, tối nay nàng sẽ hầu hạ ta !
-Cái gì? Ngươi điên sao? Ta là người đã có chồng,ta là nương tử của Thượng Quan Tán Lý không phải phi tần mĩ nữ của ngươi,muốn người hầu hạ thì hậu cung ba nghìn mĩ nhân,ngươi cứ tới đó mà chọn!
-Ta muốn ngươi hầu hạ thì ngươi phải làm!
-Ta không làm,ngươi làm gì được ta?
-Vậy sao? Bạch Dạ,mang nha hoàn kia đem giết rồi băm nhỏ cho chó sói ăn! Sau đó đem Nam Yên công chúa bỏ vào xà động ba ngày ba đêm!
-Ngươi…!!!
-Tiểu thư,ta chết cũng không sao! Đừng lo cho ta!
-Im miệng,mạng của ngươi là của ta,chỉ có ta mới có quyền cho ngươi chết!
Ta có thể vào xà động,nhưng…Ma Y là người vô tội,ta không thể để hắn vì ta mà chết,khốn kiếp,thủ đoạn hèn hạ như vậy cũng làm được,Hạ Tu Lý Phong,ta tạm nhẫn,quân tử báo thù mười năm chưa muộn,ngươi làm việc ác tất sẽ bị báo ứng.
-Không đồng ý sao?
-………
– Bạch dạ,đem nữ nhân kia đi chém!
-Dừng lại!
-Thế nào?
-Được,ta đồng ý hầu hạ ngươi!
-Tốt,Bạch Dạ,đi !
………
-Chủ nhân…! Thuộc hạ bất tài!
-Đừng lo,ta có cách,ngươi gỉa nữ nhân mới có thể giúp ta được!
-Cách? Chủ nhân,người lại định làm gì nữa?
-Ghé tai vào đây!
“…”
-Chủ nhân,làm sao có thể?
-Không thể cũng phải thành có thể!
-Nhưng,một mình người,ta lo lắng…
-Yên tâm,nội công của ta rất thâm hậu,võ công cũng ngang ngửa các ngươi,ta có thể làm được!
-Nhưng mà…
-Không có nhưng mà gì hết,đây là lệnh!
-Thuộc hạ biết rồi!
-Lúc nãy ta đã để ý rất kĩ,chỉ có Hạ Tu Lý Phong cùng hộ vệ của hắn vào đây,khẳng định là nơi này rất ít người lui tới,ngươi tìm cho ta bản đồ của nơi này,tối nay hành động!
-Dạ!
…
Ha Tu Lý Phong,ngươi muốn cô nãi nãi ta hầu hạ ngươi sao? Vậy thì tối nay…ta sẽ hầu hạ ngươi thật “chu đáo”