Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi

Chương 13


Đọc truyện Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi – Chương 13

[CHƯƠNG 13]
Sau khoảng mười lăm phút,theo sự chỉ dẫn của Song Y,ta đã đến được Tây Sương lâu. Nơi này thật sự khêu gợi sự hứng thú của ta đó nha,nếu sau này rảnh rỗi ta sẽ cho xây dựng một kĩ viện của riêng ta rồi tha hồ hốt bạc,hắc hắc…
-Tiểu…à không,công tử! Chúng ta…đừng nên vào nơi này!
-Tại sao?
-Công tử,đây là kĩ viện đó,thân cao quý như người làm sao có thể vào nơi này chứ?
-Ta đâu có tới đây để trêu hoa ghẹo nguyệt,ta là tới trả thù đó!
-Nhưng mà…
-Không có nhưng nhị gì hết! Đi mau!
-Ai…Đình nhi không dám vào!
-Có gì mà không dám,ngươi chỉ cần đi theo sau ta là được rồi…í…Song Y đâu?
-Bọn họ bảo đợi tiểu thư ngoài kiệu ạ!
-Hừ…gì mà đợi chứ,trốn tránh không dám vào kĩ viện thì có!
-Công tử à,chúng ta…tốt nhất là không nên vào trong đó!
-Hừ…ngươi không vào thì để một mình ta vào!
Nói rồi ta bày ra một bộ mặt giận dỗi bước vào bên trong,quả nhiên không ngoài dự đoán ,Vân Đình sợ ta giận nên đã ngoan ngoãn theo ta bước vào. Vừa nhìn vào chính diện bên trong,hàng trăm cặp mắt nhìn ta với đầy đủ loại biểu cảm.
-Hôm nay là ngày gì mà có nhiều nam nhân tuấn mĩ vào đây quá vậy?
-Nam nhân này không thua gì nam nhân tóc trắng lúc nãy nhỉ?
-Đúng,đúng…cả hai quả thật thanh tú như nhau!
-Ai…Thanh tú như thế mà lại vào thanh lâu tìm vui!

Con bà nó,tìm vui cái đầu ngươi ấy. Tên nam nhân xấu xí mặt mụn chết tiệt,ngươi lo cho ngươi đi,đừng có ở đó bình luận người ta. Vì sự nghiệp trả thù cao cả,ta nhẫn…nhưng mà cũng thật may mắn,không có ai bàn luận về vụ “cưỡng hôn” hoành tráng của ta lúc nãy,chắc có lẽ họ không có mặt lúc đó,nếu không ta chỉ có nước chui xuống đất. Ô~ nụ hôn đầu tiên của ta đã bị tên thối nam nhân đó cướp đi,đã vậy còn kề kiếm vào cổ ta nữa,ta hận,ta hận~
-Xin hỏi nhị vị công tử dùng gì ạ?
Tiếp ta là một vị cô nương xinh đẹp tóc búi xéo cài hoa mẫu đơn. Nàng nhìn ta e lệ thẹn thùng,má ơi…thật muốn nổi da gà!
-Cho ta một ấm trà thượng hạng!
-Công tử còn muốn dùng gì nữa không?
-Gọi tú bà ra đây dùm ta được không?
-Dạ?…À,được ạ!
Ta ngước nhìn nàng rồi phất quạt tươi cười,haha…cái này gọi là “Nam nhân kế”, rất hữu dụng đó nha,bằng chứng là mặt nàng ta đỏ lên một cách nhang chóng. Nói rồi nàng lướt đi thướt tha biến mất sau đám đông. Trong thời gian chờ đợi, ta chăm chú quan sát nơi này,kiến trúc của tòa nhà nay khá giống với các kĩ viện thanh lâu trong phim nhưng nó có vẻ to lớn và đồ sộ hơn hẳn,có ba tầng lầu,mỗi tầng khoảng mười lăm phòngchất liệu là gỗ nhưng rất bóng mướt,những cây cột lớn có chạm khắc cả hình rồng,xung quanh treo rất nhiều lồng đèn. Nơi ta đang ngồi chắc có lẽ là nơi tiếp khách cộng ăn uống. Ôi trời,to lớn như vậy làm sao biết tên hỗn đãn đó ở phòng nào đây?
-Xin hỏi vị công tử tìm ta có việc chi?
Oa…không hổ danh là thanh lâu lớn nhất kinh thành,ngay cả tú bà cũng quyến rũ như vậy,nàng hình như cũng mang cùng nét biểu cảm giống cô nương kia khi nhìn thấy ta thì phải,hắc hắc…
-Cho ta hỏi,lúc nãy có nam nhân nào có mái tóc màu trắng vào đây không?
-Tóc trắng? Có ạ,vị đó có mái tóc dài màu trắng rất đặc biệt!
-Đúng rồi! Hắn bây giờ đang ở đâu?
-Xin hỏi công tử có quan hệ gì với công tử tóc trắng kia ạ?
-À…à…ta là bạn thân của hắn,hắn lén ta đi kĩ viện nên ta đi tìm hắn tính sổ!
-Ra là vậy!
-Cô nương biết không,hắn rất xấu tính,vào kĩ viện mà còn dẫn theo đệ đệ tóc vàng ngây thơ đáng yêu của ta theo,dạy cho đệ đệ ta toàn tư tưởng xấu nên ta mới lo lắng…
Ta diễn cũng không tồi chứ nhỉ? Vân Đình ngồi kế bên ta hai mắt trợn ngược,mồm cùa nàng ta có thể nhét đầy một quả trứng. Ta thật có năng khiếu làm diễn viên~
-Vị công tử kia hiện đang ở lầu ba,phòng thứ nhất! Công tử mau lên đó đi!
-Cô nương,hôm nay ta bao trọn Tây Sương lâu,chỉ cần không được cho ai lên lầu ba quấy rầy huynh đệ chúng ta là được!
-Công tử thật hào phóng,tiểu nữ xin ghi nhận!
-Không có gì! Vân Đình,ra ngoài gọi Song Y đưa ngân lượng cho vị này!
-Dạ!
-Công tử còn điều gì dặn dò?
-Sai người đem bình trà thượng hạng ta vừa gọi lên đó là được rồi!
Vân Đình đem ngân lượng vào xong ta bày cho nàng một mâm thức ăn thượng hạng,sau đó đi theo tiểu cô nương mang trà lên lầu.
-Cô nương,dừng lại đã~~
-Sao ạ?
-Huynh đệ của ta bị bệnh mà không chịu uống thuốc vì hắn sợ đắng,cô nương chờ ta lấy thuốc hòa vào trà để hắn uống cho dễ!
-À…công tử thật là tốt,lo lắng cho huynh đệ mình như thế,vị công tử kia biết được hẳn sẽ rất cảm động!
Cảm động hay không ta không biết,miễn sao hắn không phát hiện trong trà có “thuốc bất lực” là được rồi.
-Xong rồi,cô nương đem trà vào trước đi ! Ta nhớ ra mình để quên đồ dưới lầu,để ta xuống lấy rồi lên ngay!
-Vâng ạ!

Vậy là xong bước một,chỉ còn chờ cá cắn câu nữa thôi,hắc hắc…ta thật là giỏi bịa chuyện,ta hâm mộ mình quá đi!
-Vân Đình,ngươi cứ yên tâm ngồi ở đây ăn uống thỏa thích đi nhé,xong việc ta sẽ đưa ngươi về!
-Công tử định làm gì người kia vậy?
-Xong việc ta sẽ kể cho ngươi nghe sau!
-Người không làm việc gì tày trời đó chứ?
-Không,hoàn toàn không! Ta thề với ngươi đấy!
-Được rồi,nô tì…ấy…nô tài chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi!
-Suỵt,nha hoàng kia tới tìm ta đấy!
-Công từ,trà đã được đưa lên!
-Ta biết rồi,cám ơn cô nương!
Ta lại phất quạt,tặng cho nàng ta thêm một nụ cười mê hồn rồi thong thả bước lên lầu ba. Có được nội công,ta học theo đại ca cách che dấu hơi thở từ từ đưa tai áp sát tường.
Không có động tĩnh gì cả.
Hắn uống trà chưa vậy? Hay là cô nương kia đi nhầm phòng,hay là hắn ra ngoài rồi? Tình thế cấp bách,ta phá cửa xông vào đại vậy. Hắn đang ngồi trên bàn,thấy ta vào bỗng trừng mắt nhìn ta nhưng không có đứng lên hay phản ứng gì,haha,bất động rồi,bất động rồi!
-Ngươi khỏe không? hắc hắc…
-Là ngươi làm phải không?
-Ồ…ta làm thì sao?
-Ngươi có cừu hận gì với huynh đệ ta mà phải làm vậy chứ?
-A…cậu bé tóc vàng đáng yêu,qua phòng kế bên ngủ một giấc cho đã nhé,để ta tính sổ với ca ca của ngươi!
Đám gia nhân ta gọi trước đã lên tới,vậy là xong bước hai,giờ thì làm thịt tên hỗn đãn này nữa là xong.
-Hạ lưu! Ngươi mau đưa ta thuốc giải!
-Không có thuốc giải,thuốc này do ta tự chế!
-Ngươi…
-Ai bảo ngươi không chịu xin lỗi ta,mau xin lỗi ta sẽ chỉ cho ngươi cách giải!

-Ta không xin lỗi thì sao?
-Thì cho ngươi làm “linh hồn tượng đá” chứ sao! Có xin lỗi không thì bảo?
-Không! Nếu ta thoát ra được ta thề sẽ đem ngươi bầm thành trăm mảnh!
-Ôi~~! Sợ quá! Để ngươi bầm ta không bằng bây giờ ta ăn ngươi trước đi!
-Ngươi…ngươi định làm gì?
-Nam nhân với nam nhân thì làm gì hả? Cưỡng sắc ngươi nha?
-Ngươi đừng có làm chuyện điên rồ!
-Ta thích làm chuyện điên rồ thì sao? Nào,tiểu cô nương xinh đẹp,mau đến đây~,ta sẽ thương ngươi,hahahaha…
-…
Mặt hắn càng ngày càng đen,hắc hắc…xem hôm nay ta đùa giỡn ngươi như thế nào.
-Mau lên giường,ngồi hoài sẽ mỏi chân lắm!
Hắn nặng thật,ta phải lôi hắn đi như lôi cái bao gạo mới tới được giường,xem kìa,xem kìa,mặt hắn sát khí đã dâng tới cực điểm,ta không sợ,đối với ta chẳng có gì là đáng sợ khi ngươi thành người bất lực,hắc hắc…
-Bây giờ ngươi muốn ta cởi áo trước hay cởi quần trước?
-…
-Im lặng à? Vậy ta cởi áo trước nhé!
Thách ta hả? Xui cho ngươi rồi,ta nói cởi là ta cởi,nhưng mà ta thật không ngờ,lúc ta cúi đầu cởi áo hắn thì hắn lại dùng răng cắn lấy cây trâm định phóng vào ta,bao nhiêu tóc Vân Đình tốn công bới cho ta đều tung ra hết.
-Ngươi…ngươi là nữ nhân?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.