Đọc truyện Xuyên Qua Thời Không Hoá Giải Lời Nguyền – Chương 7: Câu chuyện bắt đầu (3)
Ba của Băng Vy trầm mặt nói :
-“Cuốn sách này là một cuốn sách cổ có từ thời xa xưa . Bác cũng không biết là ai đã làm ra nó . Nhưng bác biết cuốn sách này ẩn giấu một sức mạnh rất to lớn không thể tưởng tượng được . Bác không biết tại sao nó lại thất lạc ở đây . Theo như lời ba đứa nói thì oan hồn đó có liên quan đến cuốn sách . Nhưng cuốn sách này chỉ là một phần thôi, còn một phần nữa thì bác không biết chính xác ở đâu”
-“Bác ơi, bác ơi nếu không biết cuốn sách còn lại ở đâu thì sao giải lời nguyền giúp Tử Quỳnh đấy bác?”
Khi ba Băng Vy chưa kịp nói xong thì Bảo Trân từ trên ghế đứng bật dậy, gấp gáp hỏi . Ngay cả Băng Vy và Tử Quỳnh đang uống trà thì cũng ngừng lại động tác .
-“Các con bình tĩnh , tuy bác không biết chính xác ở đâu nhưng bác có thể đưa các con đến nơi cuốn sách xuất hiện”
Cả ba đứa đồng loạt nhìn nhau cười gian xảo y hệt như những con cáo “trẻ” .
-“Hahaha…zị là được xuyên không rồi đúng không, tao phấn kích quá hay là xuyên luôn hôm nay nha”
Bảo Trân cười tít mắt đến nỗi hai con mắt có thể nối lại thành một đường chỉ . Ba của Băng Vy dẫn ba đứa đến một căn phòng bí mật dưới tầng hầm . Đó là một căn phòng trống nhưng ở giữa có một ma trận rất lớn . Ma trận đó có hình ngôi sao sáu cánh được bao quanh bởi một hình tròn to . Tại mỗi đỉnh của ngôi sao có dựng một cây trụ bằng vàng, trên mỗi trụ có khắc những hoa văn màu đỏ kì lạ khó hiểu . Nối liền những cây trụ đó là những sợi dây mỏng manh treo đầy những lá bùa màu vàng, nếu không để ý kĩ thì sẽ không thấy những sợi dây mà cứ tưởng là những lá bùa đó đang lơ lửng trên không trung . Băng Vy thì đã nhìn thấy căn phòng này còn Bảo Trân và Tử Quỳnh thì nhìn thấy lần đầu tiên nên hai đứa cứ trố mắt ra nhìn . Nhất là Tử Quỳnh cứ nhìn ma trận chăm chú như thể nếu nhắm mắt lại thì ma trận sẽ mọc hai chân mà bỏ chạy (thật là vi diệu) 😀 . Trong lòng của ba đứa bây giờ rất phấn khích, không biết nếu đến một nơi khác thì sẽ có những chuyện gì . Ba của Băng Vy đã chuẩn bị xong mọi thứ và lên tiếng :
-“Cả ba đứa con hãy đứng vào giữa ma trận . Tỉnh tâm, sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đâu”
Ba đứa bước vào giữa ma trận . Ba của Băng Vy dặn dò ba đứa :
-“Các con sẽ được đến nơi mà cuốn sách xuất hiện, đó là một triều đại khác không giống như ở đây . Các con an tâm ở đó các con sẽ có thân phận chỉ cần các con đừng phá tung nơi đó lên là được (cái này thì còn chưa chắc) :)2 . Còn nữa, nhớ kĩ chuyến đi này rất nguy hiểm các con phải luôn sát cánh cùng nhau . Thật tiếc là bác không thể đi cùng các con được, hãy bảo vệ lẫn nhau . Con gái bảo bối, ba đưa cho con thứ này, con nhớ giữ gìn cẩn thận . Chỉ khi nào các con thật sự gặp khó khăn nguy hiểm đến tính mạng thì mới được mở ra . Chúc các con may mắn”
Băng Vy nhận cái túi nhỏ từ tay ba mình rồi nói :
-“Ba ở nhà nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt, chờ con về”
Ba của Băng Vy mỉm cười gật đầu, rồi ông niệm một đống chú ngữ nào đó rất dài dòng, phức tạp . Ma trận đột nhiên xuất hiện một cột sáng bao cả ba đứa ở bên trong . Ánh sáng dần dần nhẹ lại rồi biến mất . Cả ba nằm giữa ma trận và điều kì lạ là cả ba đã không còn hơi thở . Ba Băng Vy đem xác cả ba đặt trên một chiếc giường băng lớn trong một căn phòng rất lạnh . Trước khi ra khỏi phòng ông thì thầm :
-“Sau chuyến đi này các con sẽ trưởng thành”