Bạn đang đọc Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh – Chương 97: Xuân Tình H
Ngoài trời bây giờ tuyết đang không ngừng rơi nhưng bên trong căn phòng lúc này lại phủ đầy xuân tình nóng rực.
Sau khi bế cô từ phòng tắm đi lại chiếc giường đơn bạc, Lâm Đình Phong nhẹ nhàng ngồi xuống nệm, vẫn để cô câu chặt eo mà ngồi trên chân mình.
Một tay anh vòng ra phía sau lưng giữ lấy gáy cô, đôi môi mỏng lạnh không ngừng ở trên đôi môi đỏ mọng của cô tàn sát qua lại.
Chiếc lưỡi giảo hoạt của anh như chơi trò đuổi bắt với chiếc lưỡi đinh hương của cô mà không ngừng quắn quýt đến say mê.
Hai bờ môi ma sát nhè nhẹ, tiếng “Chặc! Chặc!” phát ra theo từng nhịp cắn mút khiến người nghe cũng phải đỏ mặt tía tai.
Người nghe đó cụ thể chính là Mộc Tâm.
Hai má cô lúc này ửng hồng như đóa hoa đào tươi mới, không rõ là do ngại ngùng hay là do lửa tình đang rạo rực.
Hai tay cô ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn vừa dịu dàng vừa cường hãn từ anh.
Chiếc lưỡi mềm mại lúc này đã bị anh mút đến tê dại nhưng lại truyền đến một cảm giác thoải mái đầy thân quen.
Từ trước đến giờ sao mình không biết…!chỉ hôn thôi mà cũng có “cảm giác” đến vậy!
Bàn tay còn lại của anh vuốt ve đường cong ở eo của cô, dễ dàng rút chiếc nơ bướm màu đỏ rực.
Không còn vật cố định, hai vạt áo đắp chéo trước ngực được mở rộng ra, hai vai áo trượt xuống để lộ làn da trắng mịn đến mê người.
Đôi gò bồng mềm mại vẫn còn e ấp dưới chiếc cổ áo chữ V, nụ hoa hồng nở rộ giữa gò bồng như một sự mời gọi không lời.
Bàn tay của anh cầm lấy một bên gò bồng nhẹ nhàng xoa nắn, xúc cảm trơn mềm lại đàn hồi khiến anh mê mẫn đến không thể rời tay.
Cự v*t thô nóng đang không ngừng kêu gào mà ngẫng đầu đầy oai vệ.
Đầu cự v*t cách lớp vải quần áo mỏng manh nhẹ nhàng cọ sát bên ngoài chiếc quần lót của cô.
Mộc Tâm bị anh xoa nắn thoải mái đến mức muốn mềm nhũng.
Ngón tay trỏ của anh se se lên đầu v* đem đến cảm giác sung sướng đầy khát tình.
Huy*t động bí ẩn vì động tình mà trào ra xuân d*ch làm ướt đáy quần lót một mảng lớn.
Cảm nhận được cảm xúc của cô gái nhỏ, Lâm Đình Phong lưu luyến rời khỏi môi cô, đôi mắt đen láy nhuốm màu tình dục nóng rực ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng lên vì động tình của cô.
Anh mỉm cười, kéo mở cổ áo của cô xuống, một tay không ngừng xoa nắn lên bầu ng*c mềm mại, một tay vuốt ve quả đào tròn trịa bên dưới rồi dùng lực nhẹ nhẹ đẩy nó khiến đầu cự v*t cọ lên đáy quần lót của cô, thành công làm cho huy*t động tuông ra từng đợt xuân triều ẩm ướt.
Bờ môi của anh ở trên cổ cô cắn mút theo từng nhịp thở.
“Ưm…”, từng trận tê sướng lan tràn khiến cô không nhịn được mà rên khẽ một tiếng.
Bàn tay trắng nõn của cô không một tiếng động mà rút dây thắt lưng trên chiếc áo choàng ngủ của anh, nhẹ nhàng nới cổ áo anh ra.
Lâm Đình Phong đang đắm chìm trong tư vị mật ngọt, đột nhiên bị cô đẩy ngã ra sau.
Cô ngồi ở trên người anh, chiếc đầm được cởi ra một nửa đã phô bày toàn bộ cơ thể của cô trước mắt anh.
Cặp ng*c trắng mịn bị anh nhàu nắn mà có chút hồng, nhụy hoa hồng nhuận đang dựng đứng đầy mời gọi, chiếc quần lót nhỏ bé màu trắng sữa bao lấy hoa huy*t ẩm ướt.
Đầu cự vật vẫn đang cọ lên đáy quần lót khiến xuân d*ch cô tiết ra làm ướt cả đầu cự v*t.
Đã gắn gượng đến cùng cực, anh muốn bật người dậy đổi tư thế.
Nhưng nào dễ như vậy! Mộc Tâm lấy dây thắt lưng của mình trói hai tay anh lên đầu giường.
rút chiếc dây ren trên găng tay bịch mắt anh lại.
Hành động của cô khiến anh hơi bất ngờ, anh cười khẽ: “Tiểu hồ ly, em muốn chơi trò tình thú đến vậy à?”, chiếc dây ren mỏng manh này của cô làm sao trói được tay anh, chỉ là anh muốn xem cô định làm trò gì nên mới để yên cho cô tiện “hành hung” anh.
Mộc Tâm không đáp, cô cởi chiếc đầm trên người mình ra, cởi luôn chiếc áo choàng của anh rồi quăn xuống giường.
Cô trườn người về phía anh, da thịt mịn màng cọ sát lên da thịt rắn chắc của anh.
Chiếc miệng nhỏ hôn lên cổ của anh, đưa lưỡi liếm lên yết hầu của anh rồi mút nhẹ khiến người anh run lên vì kích thích.
Cô di chuyển môi xuống cơ ngực của anh, đầu lưỡi vẽ quanh hạt đậu đỏ rồi chụm môi mút lên nó.
“Hừ…!Tiểu hồ ly…!em học thứ hư hỏng này ở đâu vậy?”, Lâm Đình Phong bị cô trêu chọc đến khẽ thở ra một tiếng đầy khoái cảm.
Cô không trả lời mà vẫn chăm chỉ áp dụng những động tác anh từng làm trên người mình lên người anh.
Cô đưa tay kéo chiếc quần lót của mình ra, dịch thủy liền trực trào chảy xuống đầu cự v*t thô to.
Cô nhẹ nhàng cọ đầu cự v*t lên khe suối nguồn của mình, hai mép thịt hồng hào mọng nước chà sát lên xuống bôi trơn cự v*t to lớn nổi đầy gân.
Hành động này của cô khiến anh phải thở dốc mấy hơi vì thoải mái
Bầu ng*c căng tròn của cô vì động tác này mà đu đưa trước mặt Lâm Đình Phong.
Anh nhìn qua lớp ren mỏng, thấy được cảnh đẹp trước mắt, nhưng tay lại bị trói không chạm được.
Anh liền nâng đầu ngậm lên đầu v* của cô mà cắn mút.
Mộc Tâm vừa ưỡng ng*c cảm nhận khoái cảm anh mang lại vừa đưa tay cầm lấy cự v*t của anh vuốt ve lên xuống.
Sự to lớn của nó khiến cô hơi muốn giơ cờ trắng đầu hàng.
Nhưng đạn đã lên nòng rồi, không thể không bắn được.
Nghĩ rồi, cô dùng lực ngồi xuống, ấn cự v*t vào trong hoa huy*t.
“A!”, khe động nhỏ hẹp bị đầu nấm đi vào mà căn trướng đến đau đớn làm cô kêu lên một tiếng.
Lâm Đình Phong bị hành động của cô làm cho giật mình, anh giật đứt sợi dây ren ở tay, gỡ bịch mắt xuống nhìn cô.
Thấy biểu cảm đau đớn của cô khiến anh muốn mắng mà không nói ra thành lời được.
Anh định ngồi dậy thì cô chợt la lên: “Đừng, anh…!đừng cử động!”, Mộc Tâm đè người anh nằm xuống.
Cô biết là phá thân sẽ rất đau nhưng không ngờ chỉ vừa vào được một phần ba mà đã đau đến vậy rồi!
Anh đau lòng lau mồ hôi trên trán cô, dù cảm giác được bao bọc từ bên dưới truyền đến khiến anh rất thoải mái nhưng thấy cô đau đến như vậy làm anh thật không nở: “Mộc Mộc, hay là chúng ta…”
Cô biết anh định nói gì, nhưng sớm hay muộn gì cũng phải làm, cô không muốn chịu cảnh phá thân tận hai lần đâu.
Nghĩ là làm, cô hít sâu một hơi, hai bàn tay chống lên eo anh để lấy lực ấn mạnh xuống.
Cự v*t thô to cắm thẳng vào trong, gần như đâm thủng tới tận tử cung.
Mộc Tâm mềm nhũng nằm xuống ngực anh.
Cảm giác đau đớn truyền đến khiến cô khó chịu vô cùng.
Cô ấm ức cắn lên ngực anh một cái, ngước đôi mắt ngân ngấn nước nhìn anh, cắn răng nói: “Anh có chắc…!Size của anh…!không có vấn đề chứ hả?”
Cự vật bên dưới bị chiếc huy*t nhỏ mút chặt đến mức anh muốn rên lên, anh cúi đầu hôn cái môi nhỏ của cô, mỉm cười phản bác: “Size của ai có vấn đề? Em chật như vậy là muốn bẻ gãy anh sao?”, nói rồi anh một lần nữa hôn lên môi cô, nhẹ nhàng mút máp, bàn tay vuốt ve lên cơ thể không một tấc vải của cô.
Bên dưới vẫn cắm sâu bên trong cô, không dám cử động.
Mộc Tâm bị anh xoa nắn đến tiết ra xuân d*ch ngày một nhiều, huyệt động cũng bắt đầu có cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Cô ở trên người anh cựa quậy, chà sát bầu v* lên ngực anh như tìm kiếm sự thoải mái.
Thấy cô đã dần thích ứng, anh nhẹ nhàng chuyển động một chút.
Vừa rút ra một nửa, dòng máu đỏ của xử nữ xen lẫn d*ch thủy trong suốt chảy dọc xuống đùi anh mang đến sự thỏa mãn chưa từng có.
Anh dùng lực lật người lại đè cô dưới thân mình, bắt đầu luân động.
“Ưm…a…”, cự v*t được kéo ra khỏi cửa huyệt rồi bị ấn ngược trở lại khiến Mộc Tâm rên lên một tiếng sung sướng, hai chân cũng tự động câu chặt lấy eo anh, cong lưng chào đón từng nhịp nông sâu anh mang đến.
Lâm Đình Phong cúi đầu ngặm một bên đầu v* của cô liếm mút, bên còn lại thì dùng tay xoa nắn.
Cự v*t vẫn không ngừng ra ra vào vào bên trong cô ngày càng nhanh.
Hoa huy*t nhỏ hẹp của cô thật chật, mỗi lần anh đi vào như có hàng ngàn cái miệng nhỏ mút lấy khiến anh sung sướng đến tê dại.
“Ưm…!a…!Đình Phong…!anh…!chậm thôi…”, cô như bị anh đẩy lên đầu sóng ngọn gió, chỉ biết vịn chặt vai anh mà phối hợp nâng mông.
“Hửm? Chậm lại…!em chắc chứ?”, anh quả thật nghe theo lời cô mà chậm lại, nhưng anh lại dùng lực đẩy vào sâu hơn, cự v*t đi lút cán vào trong hoa huy*t, đầu kh*t đâm vào tận tử cung khiến cô thoải mái đến thở dốc từng hơi.
“Ưm…!anh…sâu…”, không đợi cô nói xong anh đã thút vào khiến cô run lên một cái, bên dưới truyền đến cảm giác tê dại căn trướng như có gì đó sắp trào ra.
Cô ôm chặt lấy lưng anh, miệng nhỏ ngâm nga: “Ưm…!em sắp…!ra rồi…”
Nghe thấy lời của cô gái nhỏ, anh mỉm cười, di chuyển vừa nhanh vừa mạnh, đâm vào điểm nhạy cảm của cô mà lúc nảy anh vừa khám phá ra.
Mỗi lần đầu cự v*t chạm đến điểm ấy, cô đều cong người lên rên lớn, huy*t động cũng siết chặt hơn.
Lâm Đình Phong cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói trầm ấm đầy dụ dỗ bật ra hai từ: “Cùng nhau.”
Vừa dứt lời, anh đẩy nhanh tốc độ chạy nước rút, Mộc Tâm cũng nâng hông thuận theo tốc độ của anh.
Bờ môi mỏng lạnh của anh chà sát lên môi cô như muốn nuốt từng tiếng rên rĩ của cô vào bụng.
Sau vài cú thút mạnh, cự v*t to lớn đâm vào nơi sâu nhất, bắn ra dòng sữa nóng hổi, bơm đầy trong cổ tử cung.
Mộc Tâm cũng run rẫy từng nhịp.
Cảm giác sung sướng lan tràn khắp người như bị đẩy lên tận chín tầng mây, huy*t động cũng co rút dữ dội mà massage lên cự v*t của anh.
Lâm Đình Phong không vội rút ra mà vẫn giữ nguyên vị trí ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Mãn nguyện hôn lên cái trán phủ một tầng mồ hôi mỏng của cô.
Mộc Tâm nhắm nghiền hai mắt, làm ổ ở trong lòng ngực của anh, hít thở đều đều, miệng nhỏ mấp máy những từ ngữ mềm mại: “Anh có thích quà sinh nhật này không?”
Anh cúi đầu nhìn cô, cười khẽ một tiếng, con hồ ly nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy chứ? Đã mệt đến vậy mà còn nhớ đến sinh nhật anh.
Anh cúi đầu cắn lên cái má hồng hồng của cô một cái: “Nếu tặng thêm một lần nữa thì anh sẽ thích hơn đấy!”
Mộc Tâm đưa tay xoa cái má của mình, trừng mắt nhìn anh: “Anh tuổi chó à? Hở chút là cắn.”
“Không, anh là côn trùng! Mẹ em nói bị anh cắn là sẽ bệnh đấy!”
“Sao anh biết là mẹ em nói?”, cô tò mò nhìn anh, không biết lúc đó anh trốn ở đâu mà nghe được.
“Anh nhảy qua ban công phòng 503.”
“Phòng đó đâu có ai ở? Sao anh ra ngoài được?”
“Anh mua lại nó rồi!”
“…”, Mộc Tâm cảm nhận được vật nào đó đang dần to lớn bên trong hoa huy*t của mình, cô mở to mắt nhìn anh, đánh lên ngực anh một cái: “Đồ lưu manh! Anh ra ngoài cho em.”
Lâm Đình Phong nở nụ cười đầy xấu xa, nói: “Tặng quà thì tặng cho trót nha em yêu!”, nói rồi anh lật người cô lại, từ phía sau đi vào, bắt đầu luân động nhịp nhàng.
Vừa qua cao trào khiến huyệt động vô cùng nhạy cảm, tư thế này càng dể chạm đến điểm G của cô khiến Mộc Tâm run rẫy lên từng hồi, miệng nhỏ không nhịn được bắt đầu kêu lên những âm thanh đầy trầm luân.
…
Đêm đông dài đằng đẵng cứ thể đi qua theo từng tiếng thở nặng nề…!Đến khi bình minh ló dạng, Mộc Tâm mới được anh bế từ phòng tắm ra rồi đặt lên giường.
Trước khi mệt mỏi chợp mắt đi, trong đầu cô chỉ có duy nhất một câu nói: “Đúng là xử nam không thể tùy tiện khai trai được.
Quá đáng sợ rồi!”.