Bạn đang đọc Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh – Chương 87: Ngôi Sao May Mắn
Ngọn đèn pha màu trắng xóa lia liên tục trong sảnh lớn để tìm cô gái mang vòng hoa lưu ly.
Cậu bé len qua đám người, khi thấy mẹ mình, cậu vui vẻ chạy lại, ôm lấy chân mẹ, gấp gáp kêu: “Mẹ! Mẹ! Mau đưa tay đây cho con!”
Thấy con trai mình tự nhiên ở đâu chui ra bảo cô đưa tay cho nó.
Cô không nghĩ nhiều liền cúi người xuống, hơi nghiêm giọng: “Con chạy đi đâu từ nảy đến giờ vậy? Lở như lạc đường thì làm sao?”
Cậu bé nắm tay mẹ mình, tháo chiếc vòng hoa tú cầu ra, đeo chiếc vòng hoa lưu ly lên, nó tức tốc kiễng chân nắm tay mẹ nó vẫy vẫy ra hiệu với chiếc đèn pha.
Ánh đèn lập tức chiếu thẳng xuống người nó và mẹ.
Mọi người đưa mắt nhìn qua, muốn xem xem cô gái nào lại may mắn đến vậy.
Các ánh mắt đổ dồn lên người cô gái trẻ với chiếc đầm màu trắng đuôi cá lệch tà.
Mái tóc ngắn trên vai màu nâu tây, cách trang điểm cùng khí chất fashion toát ra rất thời thượng.
Chiếc đầm giống như được thiết kế riêng cho cô, nó phô bày được tất cả ưu điểm trên cơ thể cô một cách đầy tinh tế.
Lớp vải dập ly được thiết kế xoắn ở phần eo tạo nên ảo ảnh thị giác đến hút mắt, phần cổ áo cao ba phân, thiết kể dáng hở lưng khoe trọn xương cánh bướm hấp dẫn đầy cao quý.
Bella còn đang hoang mang không biết chuyện gì xảy ra, đứa con bảo bối của cô đã cười khúc khích, làm động tác cổ vũ, nói: “Mẹ, cố gắng phấn đấu chinh phục baba nha! Fighting!”
Cô nhìn xuống chiếc vòng tay, giờ cô mới hiểu ý đồ của nó, cô trừng mắt, cắn răng, nói: “Tiểu ranh ma nhà con! Dám bẫy cả mẹ sao!”
Trần Gia Thành đứng trên sân khấu nhìn xuống thấy người con gái đó là Bella, anh hơi nhướng mày, đầy hoài nghi.
Mình nhớ lúc nảy thấy Tiểu Tâm đeo vòng hoa lưu ly mà nhỉ? Sao giờ lại thành cô ấy rồi?
Tầm nhìn anh va phải đôi đồng tử đen láy của Lâm Đình Phong.
Anh ta đang nhếch khóe môi nhìn mình, nâng ly rượu lên, dùng khẩu hình nói: “Chúc bạn may mắn lần sau.”
Trần Gia Thành cười khẽ một tiếng, dù sao cũng không phải anh sắp xếp, nhảy với ai cũng vậy thôi!
Anh cài lại nút áo vest, bước từng bước tao nhã xuống sân khấu, đi về phía Bella, nhẹ nhàng đưa tay ra làm động tác mời: “Mademoiselle*, có thể mời cô nhảy một điệu không?”
(*Quý cô)
Cậu bé đẩy đẩy mẹ mình rồi lùi lùi lại ra phía sau, Bella bất đắc dĩ đành cầm lấy tay anh, bắt chéo chân, nhúng người một cái làm động tác chào cơ bản.
Anh dắt cô đi vào sân khấu, bản nhạc du dương đang xen giữa violon, cello và saxophone vang lên, những bước nhảy uyển chuyển đầy linh động của hai người khiến khung cảnh trong sảnh như được tạo hiệu ứng phong xanh trở thành một bữa tiệc cổ tích.
Chiếc đầm trắng của cô và bộ vest trắng của anh, nhìn vào cứ như một bộ đồ đôi tình nhân.
Bé con ranh mãnh nào đó, bây giờ cậu đang cầm điện thoại chụp hình cho mẹ mình, trong lòng âm thầm đánh giá baba tương lai, nhắm cái mồi này chắc phải gọi chú lúc nảy là anh đẹp trai rồi!
Mọi người còn lại cũng bắt đầu kéo nhau vào giữa sảnh cùng khiêu vũ.
…
Bên này buổi tiệc vui vẻ bao nhiêu thì bên kia Quý Tử Nhiên, bà Quý và Trần Tiểu Như khó chịu bấy nhiêu.
Quý Tử Khiêm không muốn ở lại lâu, anh hỏi ba người họ có cùng về không? Rồi cả bốn người cùng lên xe về lại thành phố.
Sau khi đưa bà Quý và Quý Tử Nhiên về nhà, cô ta và Quý Tử Khiêm láy xe đến biệt thự riêng của hai người.
Từ lúc lên xe đến giờ anh ta không hề nói một lời nào với Trần Tiểu Như, khiến cô ta sinh ra cảm giác hơi lo sợ.
Sau khi vào nhà, Quý Tử Khiêm lấy một bộ quần áo, đi thẳng vào phòng tắm ở thư phòng.
Trần Tiểu Như vội đi theo gọi anh lại: “Tử Khiêm…”
Giọng nói của anh vẫn như bình thường: “Em đi tắm rồi nghỉ ngơi trước đi, anh có chút việc cần xử lý”, nói rồi anh ta đóng cửa phòng tắm lại.
Cô ta nghe tiếng nước chảy đều đều bên trong vọng ra, ánh mắt hơi tối lại, nắm chặt tay đi về phòng ngủ chính.
Trong lòng đang thầm toang tính cho việc gì đó.
…
Khi buổi tiệc kết thúc, Mộc Tâm và Lâm Đình Phong được sắp xếp cho một căn phòng khách sạn.
Cô nhận thẻ phòng từ tay người quản lý, nói tiếng cảm ơn rồi đi vào phòng.
Vừa đóng cửa, cô liền cởi giày cao gót, đi chân trần trên chiếc thảm lông mềm mại, chạy lại chiếc cửa kính sát đất nhìn ra view biển: “Oa, đẹp quá đi!”
Các ngọn sóng lướt lên nhau vỗ mạnh vào bờ đá làm bắn lên các bọt nước trắng xóa trong đêm đen.
Ngoài xa xa, ngọn hải đăng đang thắp đèn sáng rực như ngọn đuốc giữa biển.
Bầu trời đêm đông thường rất trong trẻo, không có nhiều mây, trăng không quá sáng nên các ngôi sao đặc biệt rực rỡ.
Lâm Đình Phong cởi chiếc áo khoác vắt lên tay chiếc salon, tháo chiếc cúc áo trên cùng.
Nhẹ nhàng đi lại, từ phía sau ôm lấy eo cô, hơi cúi người tựa cầm lên vai cô: “Thích biển đến vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!”, cô rất thích cảm giác đắm mình trong lòng biển, dòng nước mát lạnh bao bọc lấy cơ thể, bên tai không nghe thấy tạp âm nào, chỉ còn tiếng bọt biển nho nhỏ và tiếng tim đập nhè nhẹ trong lòng ngực, trước mắt là một mảnh mờ ảo hư vô, giống như thế giới này vậy! Rất ảo mộng!
Thấy đôi đồng tử sáng như chứa đựng cả bầu trời sao của cô, bên người là hơi thở tràn đầy hương quýt quẩn quanh, anh mỉm cười, hôn nhẹ lên cổ cô, trong lòng âm thầm lên kế hoạch tạo bất ngờ cho cô.
“Cốc! Cốc!”, tiếng gõ cửa vang lên, Mộc Tâm xoay người lại: “Ai vậy nhỉ?”
“Để anh mở cửa!”, nói rồi Lâm Đình Phong tiến lại mở cửa ra.
“Chú!”, tiếng gọi kéo ánh mắt anh đi xuống, rơi lên người tên nhóc con nào đó.
Anh đứng dựa lên thành cửa, nhìn nó: “Nhóc con, biết mấy giờ chưa? Sao không về chùm mền ngủ đi! Đi lung tung coi chừng ông kẹ bắt cóc đó!”
Nó lè lưỡi, bĩu môi: “Có con nít ba tuổi mới tin có ông kẹ!”
“Nhóc không phải con nít à?”
“Con đã năm tuổi rồi! Nói cách khác là con đang trưởng thành!”
Anh buồn cười, cong cong khóe môi: “Vậy giờ đến tìm anh làm gì?”
Nó giương cặp mắt lắp lánh lên: “Chú có cách thức liên lạc của baba tương lai không ạ? Cho con xin infor nha!”
Anh biết rõ baba tương lai trong miệng nó là ai, có đồng minh hỗ trợ tiêu diệt tình địch, anh rất sẵn lòng nha! Nhưng phải đùa nó một chút mới được, nghĩ rồi anh nhướng mày kiếm: “Có thì có đấy! Nhưng mà…!nhóc con gọi một tiếng anh nghe xem!”
“Anh!”
Tự nhiên thằng nhóc đồng ý dể dàng quá, làm anh thấy như mình thật trẻ trâu.
Anh móc điện thoại trong túi quần ra, mở danh bạ, đưa số của Trần Gia Thành cho nó xem.
Mộc Tâm thấy anh mở cửa lâu quá, bèn đi ra cửa xem.
Lúc nhìn thấy cậu nhóc, cô mỉm cười, cúi người vuốt cái mái tóc nấm hương của nó, dịu dàng nói: “Bé con, sao giờ này còn chưa…”
Không đợi cô nói xong thì một tiếng rống giận như xé toạc không khí vang lên: “Tiểu ranh ma, thì ra con ở đây!”, Bella đùng đùng đi lại nhéo nhẹ cái tai nhỏ của nó.
Có trời mới biết, cô vừa tắm xong, bước ra là nó mất tiêu, làm cô sợ gần chết!
Cậu bé rụt cổ, viện cớ một cách thần tốc, cười cười: “Mẹ! Con đi cảm ơn anh chị một tiếng thôi nha! Lúc nãy đi lạc là anh chị ấy giúp con á!”
Lúc này Bella mới buông tai nó ra, cười tươi với Mộc Tâm và Lâm Đình Phong: “Cảm ơn hai người, trễ vậy mà còn làm phiền!”
Mộc Tâm mỉm cười: “Không sao ạ! Thằng bé rất dể thương mà! Ai thấy cũng sẽ giúp đỡ thôi!”
Nhìn kỹ một chút, Bella mới thấy Mộc Tâm quen mắt, cô ấy thử hỏi: “Hình như…!cô là người bên Sunset phải không?”
Mộc Tâm không nghĩ đối phương nhận ra mình khi cô chỉ mới gửi bản thiết kế chứ chưa gặp mặt: “Đúng vậy, sao cô nhận ra tôi vậy? Tôi nhớ chúng ta chưa từng gặp mặt thì phải!”
“Tôi đã xem bản thiết kế cô gửi đến.
Do quá thích nên đã cho người tìm hiểu về Sunset.
Nhờ vậy mà biết được cô là CEO của Sunset!”
Đúng là niềm vui ngoài ý muốn: “Nếu nghe được lời của cô chắc nhà thiết kế của tôi vui lắm!”
“Vậy hẹn ngày khác, tôi đến công ty gặp cậu ấy mới được!”
“Vâng.”
“Không phiền hai người nghỉ ngơi nữa! Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cậu bé bị mẹ dắt tay, dùng tay còn lại, vẫy vẫy: “Bye bye chị xinh đẹp, chú, ngủ ngon!”
Mộc Tâm vẫy tay lại: “Bye bé con!”
Khép cửa lại, cô mừng rỡ nhảy lên ôm cổ Lâm Đình Phong, hôn chụt một cái lên môi anh: “Em đột nhiên thấy anh như ngôi sao may mắn của em vậy! Từ lúc gặp anh, mọi chuyện đều thật tốt đẹp!”
Anh hưởng thụ cái ôm của cô, cúi đầu hôn lại, thả giọng đều đều: “Đương nhiên là…!anh phải hỗ trợ em thu thập sính lễ, tăng tốc độ đón chồng rồi!”.