Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 79: Nhân Tài


Bạn đang đọc Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh – Chương 79: Nhân Tài


Lâm Đình Phong nghe câu phán của cô thì cong khóe môi, nâng tay cô lên hôn một cái: “Đưa tiền cho vợ quản thì sao gọi là dại được?”
“Không sợ em lừa hết tiền của anh rồi đi theo trai sao?”
Anh ôm lấy eo cô: “Tên đó có đẹp trai bằng anh không?”
Cô phì cười: “Đó là trọng điểm sao?”
“Đương nhiên rồi! Em nhan khống* như vậy mà!”
(*Mê luyến người có nhan sắc đẹp)
Cô dùng cù chỏ đẩy đẩy anh ra: “Em nhan khống bao giờ? Người ta yêu vì nội hàm chứ bộ!”
Anh bế cô ngồi lên đùi mình: “Vậy…!Làm chút kiểm tra nội hàm đi!”, anh giữ lấy gáy cô, đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn sâu.
Mộc Tâm ôm nhẹ vai anh, dịu dàng đáp lại nụ hôn đầy mị lực của anh.

Bàn tay còn lại của Lâm Đình Phong vuốt ve trên eo của cô, hai bờ môi ma sát, triền miên không dứt.
Luồng không khí nóng bỏng đang dần tỏa ra từ hai cơ thể, chúng phừng phực hơn cả hơi ấm của máy sưởi.

Anh đưa tay rút chiếc nơ áo trên cổ cô…
“Cạch!”, Tiểu A đẩy cửa đi vào: “Sếp ơi, Có vài chuyện…!à…!ừm…!tôi…!tôi đi nhầm phòng…!hai người tiếp tục, tiếp tục đi!”, Tiểu A đứng áp lưng vào cửa, chân tay bủn rủn.

Chết rồi, chết rồi! Phá hoại chuyện tốt của ông chủ! Mình chắc chắn là bé trợ lý nhọ nhất năm nay rồi! Giải cứu Tiểu A đi mọi người ơi~
“Rầm!”, nghe tiếng cửa đóng lại, Mộc Tâm đỏ mặt tụt xuống khỏi đùi anh, nói sang chuyện khác: “Nếu anh bận việc thì làm đi! Em…!em đi xem công ty một chút được không?”
Lâm Đình Phong rất tự nhiên mà đưa tay thắt chiếc nơ áo của cô lại, vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của cô: “Được, để anh gọi thư ký dắt em đi tham quan.”, nói rồi anh định đi lại bàn làm việc mở điện thoại nội bộ.
Cô kéo ống tay áo của anh lại: “Hay anh gọi con robot lúc nảy dẫn em đi được không?”
Một mùi chua lét bốc hơi trên đỉnh đầu, giọng anh trầm trầm: “Em thích nó tới vậy sao? Anh với nó em thích ai hơn?”

Mộc Tâm nghe câu hỏi lạ lùng của anh, thành thật trả lời: “Em thấy nó thú vị! Nhưng đương nhiên là thích anh hơn rồi!”
Trong lòng hơi hơi dịu lại, anh bồi thêm một câu hỏi: “Vậy anh và nó cùng rơi xuống nước em sẽ cứu ai?”
Cô bị anh làm cho bật cười: “Hahaha, Đình Phong, đừng nói là anh ghen với con robot đó nha?”
“Xì! Anh mà đi ghen với đống sắt biết đi đó sao?”, anh lấy điện thoại mở một ứng dụng nào đó lên, ấn vào biểu tượng micro, “01! Lên tầng 50.”.

Kiếm Hiệp Hay
Anh quay qua nói với cô: “Vậy em đi đi, xong chúng ta đi ăn.”
“Okay!”, trước khi đi, cô hôn gió với anh một cái rồi đẩy cửa ra ngoài.
Gặp Tiểu A đang đứng khép nép cạnh cửa, Mộc Tâm cười nhẹ, vỗ vỗ nhẹ lên vai cậu ấy: “Tiểu A, chúc cậu may mắn nha!”
Tiểu A bị câu nói của cô làm cho đổ mồ hôi: “Thư ký Mộc, cô đừng hù tôi vậy chứ!”
“Ahihi!”, thấy 01 đi thang máy lên tới, cô vẫy vẫy tay với cậu rồi đi về phía 01.

Tiểu A đi vào phòng, thấy anh mắt không mấy thiện chí của Lâm Đình Phong, cậu an an phận phận đứng báo cáo: “Boss, bên phía chủ tịch có động tĩnh rồi!
Anh cười lạnh: “Ông ấy làm gì?”
“Chủ tịch dạo gần đây hẹn gặp mấy cổ đông lớn của Lâm thị.

Hình như đang muốn đoạt quyền điều hành từ tay anh.”
“Chặc chặc! Ông già này bị tôi hù một câu mà đã lo lắng như kiến bò trên chảo nóng rồi!”, anh dừng lại một chút rồi dặn dò, “Tiếp tục quan sát ông ấy! Có chuyện gì thì báo cho tôi!”
“Dạ.”, Tiểu A đưa cho anh một tập hồ sơ, “Boss, còn có một chuyện nữa.

Lâm Đình Kiệt lén lút dùng tiền của công ty đi cá cược, bị thua mất mười mấy tỷ đồng, còn mua chuộc kết toán làm sổ sách giả.”

Ánh mắt anh hiện lên một tia khát máu: “Chà! Xém tí nữa là quên mất đứa em trai ngoan của tôi rồi!”
Nhìn vẻ mặt đáng sợ của ông chủ, Tiểu A cảm thấy như đất trời thay đổi, cậu cẩn thận hỏi: “Vậy chúng ta xử lý như thế nào ạ?”
Lâm Đình Phong gõ gõ ngón tay lên bàn, suy nghĩ một chút rồi lành lạnh nói: “Giữ chứng cứ làm giả sổ sách trước.

Điều động vài người trong tối, mở một phiên cá cược ảo dụ nó cắn câu.

Đợi thời cơ thích hợp thì thu lưới, ép nó ký giấy nợ.

Sắp tới tiệc mừng thọ của ông già rồi! Đứa con hiếu thảo này cũng nên chuẩn bị chút quà mừng chứ!”
“Dạ.”
Thấy Tiểu A định đi ra ngoài, anh gọi lại: “Còn nữa, vào phòng phải gõ cửa! Tôi đang có một dự án bên Nam cực…”
Tiểu A nghe tới đó thì lạnh sống lưng, gấp gáp nói: “Dạ, tôi nhớ rồi ạ!”, rõ ràng mình đã gõ cửa rất nhiều lần rồi mà! Thật khổ thân tôi!

Mộc Tâm vừa đi vừa nghe 01 giới thiệu bằng giọng nói máy móc: “Bà chủ, đây là phòng marketing chuyên làm về marketing, đây là phòng tài chính chuyên làm về tài chính, đây là phòng thư ký chuyên làm mấy công việc thư ký, đây là phòng nhân sự…”
Mộc Tâm nghe trình độ giới thiệu của nó thì muốn cạn lời, cậu lập trình viên này sao có thể đậu đại học mà không bị khống điểm văn vậy?
Cô ngắt ngang lời nó: “Chuyên làm mấy công việc nhân sự chứ gì!”
Con robot giơ ngón tay cái lên: “Woa! Bà chủ thật giỏi! Tôi chưa nói mà đã biết rồi!”
Mộc Tâm bị làm cho dỡ khóc dỡ cười, cô chép chép miệng: “Chỉ cần giới thiệu tên phòng là được rồi! Những cái còn lại tôi tự biết!”
“Dạ, bà chủ.”
Lúc đi ngang phòng họp, cô đẩy cửa đi vào xem thử, trùng hợp bên trong đang có một cuộc họp.


Mọi người trong phòng chớp chớp mắt nhìn cô.
Một cô gái trang điểm khuôn mẫu, mặt một bộ đồ công sở tiêu chuẩn, thoạt nhìn rất cổ hủ, cô ta nhíu mày nhìn Mộc Tâm: “Cô làm việc ở bộ phận nào? Không biết là chúng tôi đang họp sao?”
01 nghiêm giọng nói: “Đây là bà chủ.

Ông chủ bảo tôi dẫn bà chủ đi xem công ty!”
Mọi người bị câu nói của 01 làm cho chấn kinh, đây là bà chủ trong truyền thuyết thấy đầu không thấy đuôi đây sao? Trong công ty ai cũng biết là nơi này vốn mở để cho bà chủ luyện tay a~
Mộc Tâm mơ mơ hồ hồ, cô chỉ chỉ tấm bảng đèn led treo ngoài cửa: “Tôi thấy trên bảng hiển thị phòng đang trống nên định vào xem! Ngại quá, mọi người họp tiếp đi!”
Lúc định kép cửa lại, cô liếc mắt thấy tên dự án bên trên bản trình chiếu Khu mỏ tỉnh Q, cô khựng lại, giẫm đôi giày cao gót đi vào trong, kéo một chiếc ghế trống ngồi vào: “Mọi người tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi.”
Nghe vậy, mấy nhân viên lục tục lật hồ sơ ra, cô gái cổ hủ lúc nảy tiếp tục trình bày: “Boss vừa mới gửi sang vài dự án, nguồn vốn lưu động hiện tại không đủ! Cho nên dự án này đang ngâm nước nóng! Nhưng trước đó, chúng ta cần di dời các hộ dân sống ở trên núi và các làng nhỏ xung quanh chân núi.

Để tránh bức xạ làm ảnh hưởng đến sức khỏe người dân, chúng ta cần mở rộng phạm vi quy hoạch là 100 km.”, cô ấy ấn nút chuyển slide, “Đây là ước tính chi phí đền bù và sắp xếp nơi ở mới cho người dân.

Chuyện này tôi đã giao cho phòng đàm phán.

A Châu, bên cô làm tới đâu rồi?”
A Châu – quản lý phòng đàm phán, cô ấy khó khăn, đáp: “Mọi việc đều khá thuận lợi, chỉ có một hộ chưa đồng ý di dời.”
“Vấn đề nằm ở đâu?”
“Tôi cũng không rõ, người ở hộ đó là một bà lão, bà ấy chỉ sống có một mình.

Nghe hàng xóm nói bà ấy là mẹ đơn thân, hoàn cảnh gia đình cũng không mấy tốt.

Tôi đã nâng giá đền bù lên 5%, còn giới thiệu một căn hộ rất tốt.


Nhưng bà ấy một mực không chịu dời đi.”
“Mẹ đơn thân? Vậy con của bà ấy thì sao?”
“Tôi cũng không biết.

Đến rất nhiều lần nhưng tôi chưa từng thấy con bà ấy.”
“Đi hỏi thăm tin tức về con bà ấy đi.

Biết đâu vấn đề nằm ở đó!”
A Châu nhận được sự gợi ý, thở phào nói: “Được, tôi sẽ đi điều tra.”
“Còn một tháng nữa tiền vốn sẽ vào ngân sách.

Không còn nhiều thời gian đâu.

Tôi cho cô thời hạn một tuần xử lý dứt điểm vụ này!”
“Dạ, chị Thư Ý”
Mộc Tâm ngồi xem và rất tán thưởng cô Thư Ý này.

Dù trông bảo thủ nhưng cách làm việc rất nhanh gọn và táo bạo.

Suy nghĩ chu toàn lại biết nắm bắt trọng tâm.

Đi tìm đâu xa, đây chính là ứng viên thích hợp cho vị trí marketing của Sunset rồi! Nhưng làm sao đào người ta từ một ngôi đình lớn về căn miếu nhỏ của mình đây? Khó rồi nha!
….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.