Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 14: Dự Án Đầu Tiên


Bạn đang đọc Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh – Chương 14: Dự Án Đầu Tiên


Sáng hôm sau, 9 giờ kém 15 phút, Mộc Tâm có mặc tại sảnh của tập đoàn Lâm thị.
Cô nói với lễ tân một tiếng rồi lễ tân kêu cô đợi một chút.

Khoảng 5 phút sau, trợ lý Tiểu A xuống chào Mộc Tâm một tiếng rồi dẫn cô lên phòng tổng giám đốc.
“Cốc! Cốc!” Tiểu A gõ cửa hai tiếng, nói: “Boss, Mộc tiểu thư đến rồi”.
Giọng nói trầm ngân vang lên: “Vào đi”.
Tiểu A đẩy cửa mời Mộc Tâm vào, cô lịch sự mĩm cười với cậu một cái bước vào, thấy Lâm Đình Phong đang nhìn mình, cô nở nụ cười chuyên nghiệp chào hỏi: “Lâm tổng, buổi sáng tốt lành”.
Lâm Đình Phong cười nói: “Mộc tiểu thư đừng khách sáo, cô ngồi đi”, nói rồi thấy Mộc Tâm ngồi xuống, anh cũng đi lại sofa ngồi xuống, anh hỏi: “Cô uống gì không?”.
Mộc Tâm không lạnh không nhạt nói: “Gì cũng được”.
“Tiểu A, lấy cho tôi một ly cà phê và một ly nước ép đào”, Lâm Đình Phong nhàn nhạt phân phó cho Tiểu A đi lấy nước.
Mộc Tâm hơi bất ngờ khi anh ta biết cô thích uống nước ép đào, cô thầm nghĩ, chắc anh ta đã điều tra trước về cô, nếu không cũng không biêt cô tốt nghiệp chuyên ngành quản lý truyền thông, chỉ là điều tra cả sở thích thì cũng quái quá rồi đó.
Vài phút sau Tiểu A đem nước vào

Mộc Tâm nghiêm túc nói: “Lâm tổng có thể bàn giao công việc cho tôi, tôi có thể nhận việc luôn ngày hôm nay”.
Lâm Đình Phong nhấc ly cà phê đưa lên môi mỏng nhấp một ngụm, anh đưa ánh mắt cong cong nhìn cô, nhẹ nhàng nói “Được” một tiếng rồi đứng dậy đi lại bàn làm việc lấy một tập hồ sơ màu đen đưa cho Mộc Tâm, anh nói tiếng: “Đây là dự án đầu tư thương mại điện tử Linky, Quý thị cũng đang cạnh tranh dự án này”.
Mộc Tâm nghe anh nói, rất tự nhiên nhận lấy tập hồ sơ lật xem.

Lâm Đình Phong thấy cô đang châm chú xem thì nhàng nhã ngồi xuống ghế sofa đối diện vừa nhâm nhi tách cà phê vừa ngắm nhìn cô bé nhà mình.

Anh nhìn cô hôm nay mặc một chiếc sơ mi voan lụa cổ vest màu đậu khấu phối cùng chiếc chân váy bút chì xẻ tà 10 phân dài ngang gối làm lộ ra chân thẳng dài trắng mịn.

Anh hơi híp mắt, thầm nghĩ, cô bé nhà mình đi làm thư ký thôi mà sao lại ăn mặc xinh đẹp như vậy làm gì chứ, thật muốn đem cô giấu đi để mấy gã trong công ty không thấy được dáng vẻ này của cô.
Mộc Tâm xem xong đóng tập hồ sơ lại, cô ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt đang híp lại nhìn mình chằm chằm.

Đầu cô hiện lên ba vạch đen, cô thầm mắng, tên tiểu gia hỏa này đứt sợi dây thần kinh nào rồi vậy? Quen không mà nhìn, nhìn nữa cô thu tiền đó.
Trong lòng là vậy nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Lâm tổng, dự án này tôi đã xem qua rồi, cho tôi một tuần, tôi sẽ lấy về dự án này”.
Lâm Đình Phong hơi bất ngờ, nhướng mày kiếm tỏ vẻ hứng thú nói: “Được, dự án này giao cho cô toàn quyền quyết định, một tuần sau đợi tin tốt của cô”.
Mộc Tâm không nghĩ anh dể nói chuyện như vậy, cô mỉm cười nói: “Cảm ơn Lâm tổng tin tưởng, tôi sẽ không để anh thất vọng”.
“Tôi đã kêu Tiểu A sắp xếp bàn làm việc cho cô, cô nói với cậu ấy một tiếng cậu ấy sẽ dẫn cô đi làm quen với các bộ phận trong tập đoàn và nhân viên các phòng ban”.
“Được, không phiền Lâm tổng làm việc nữa, có việc gì cứ gọi tôi”, nói rồi cô đi ra ngoài, xoay người đóng cửa, giẫm trên đôi giày cao gót bảy phân đi tìm Tiểu A.
Tiểu A rất chu đáo sắp xếp mọi thứ cho Mộc Tâm.

Mộc Tâm được cậu dẫn đi tham quan các phòng ban khác nhau.
Mọi người trong công ty trước mặt đều rất khách sáo cười nói với cô nhưng thật ra trong lòng rất không phục khi cô vừa vào công ty đã làm chức trợ lý cấp cao của tổng giám đốc, còn được giao dự án quan trọng như vậy.

Khoảng 11 giờ Mộc Tâm đang ngồi trên bàn làm việc tra tư liệu về dự án.

Cô chăm chú xem tư liệu, tay trái cầm ly cà phê đưa lên miệng uống, thì phát hiện trong ly hết cà phê rồi.

Cô thong thả buông tư liệu trên tay phải xuống đứng dậy, đi về phía phòng uống trà.
Khi mới bước đến cửa phòng, cô nghe bên trong có vài người đang nói chuyện, cô nghe đến tên mình thì ngừng lại đứng cạnh cửa mà không vào.
Một giọng nữ là Tiểu Mỹ truyền ra: “Cô Mộc Tiểu Tâm đó không biết đã dùng cách gì mà mới đến đã làm chức thư kí cấp cao rồi, tôi khó khăn lắm mới trụ ở đây được 6 năm mà vẫn không lên được chức thư kí cấp cao của tổng giám đốc”.
Một giọng nam là A Khải nói: “Nghe nói cô ta tốt nghiệp ngành quản lý truyền thông, nhưng lại vào công ty đầu tư của chúng ta, không biết cô ta làm được việc gì không nữa, với tiêu chuẩn cao như sếp thì cô ta không trụ được nổi một tháng”.
Một giọng nữ khác là A Kiều đáp lại: “Tôi thấy cô ta chỉ được mỗi gương mặt đẹp, nói không chừng là cái bình hoa di động* cũng nên”.
(*Người chỉ được vẻ bề ngoài mà không có năng lực)
A Khải hùa theo: “Có khi nào cô ta quyến rũ giám đốc đi cửa sau không?”.
Tiểu Mỹ đáp lại lời anh ta: “Không thể nào, trên dưới công ty này ai không biết sếp của chúng ta là một hung thần mặt lạnh không gần nữ sắc đâu chứ.

Anh từng thấy sếp gần gũi phụ nữ nào à?”.
A Khải lắc lắc đầu nói: “Cái này thì không có”.

A Kiều nghe rồi nói: “Tôi nghe nói cô ta dám mạnh miệng đảm bảo với sếp là chỉ một tuần sẽ ký được hợp đồng của dự án này.

Cô ta nghĩ sao mà dám cam kết một tuần là làm được.

Người dám ở công ty nói câu đó cũng chỉ có sếp thôi”.
Tiểu Mỹ lơ đễnh nhấp ngụm nước ép cam nói: “Nói không chừng cô ta cố ý làm vậy để thu hút sự chú ý của sếp.

Sau một tuần không hoàn thành được dự án, tôi xem cô ta sẽ làm được gì tiếp theo”.
Mộc Tâm nghe họ nói vậy cũng không để trong lòng mà giả vờ dặm đôi giày cao gót hai lần để ba người kia nghe được.

Cô rất tự nhiên mà đi vào cười với bọn họ như chưa nghe gì cả, pha xong cà phê thì cô đi về phòng tiếp tục làm việc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.