Bạn đang đọc Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh – Chương 134: Thẻ Vàng
Sau cơn sóng dữ, Lâm thị vẫn đứng vững ở đỉnh cao tại vị thế ban đầu như một kỳ tích.
Quý thị như ngồi tên lửa phi lên phía trước, từ vị trí bị rớt xuống lúc trước, đuổi theo sát vị trí của Lâm thị.
Giới đầu tư vẫn đang ở thế trung lập, chưa ai biết…!thế cục sẽ về tay ai.
…
Cũng như những lần trước, bệnh của Mộc Tâm khỏi rất nhanh.
Lạc Tư luôn miệng cảm thán: “Sức hồi phục của con gián cũng phải thua Tiểu Tâm Tâm nhà chúng ta.”
Mọi chuyện diễn ra sau này khiến Mộc Tâm yên tâm hơn phần nào.
Cuộc gọi hôm đó…!cứ như một cơn ác mộng thoáng qua.
Vụ kiện tụng của Ngọc Điềm đã đắc thắng.
Cô ấy thành công khiến tên kia bị phán án tù 80 năm và bồi thường thỏa đáng cho gia đình người bị hại.
Nói không ngoa, nếu bây giờ lật bất kỳ tờ tạp chí luật pháp nào ra đều sẽ thấy ảnh của luật sư Hà.
Lâm thị, công ty P&T và công ty trang sức Sunset đều rất suông sẻ.
Cuộc sống bước vào guồng quay quỷ đạo vốn có.
Mọi thứ thật bình yên…
Bình yên đến mức…!khiến người ta sợ rằng cơn bão lớn…!sắp đến!
…
Dù đã xuất viện nhưng Mộc Tâm vẫn bị Lâm Đình Phong cấm không cho đi làm, với lý do rất chính đáng: “Em còn chưa khỏe hẳn.”.
Mộc Tâm chỉ có thể ngậm ngùi, chán chường mà làm ổ ở nhà.
Trên đời này có một loại “chưa khỏe hẳn”, đó là bạn trai của bạn nghĩ rằng bạn chưa khỏe hẳn.
Lúc đang cắn bút bi, cầm sổ tay vò đầu lăn lộn trên giường nghĩ đến từng chi tiết có trong cốt truyện chính.
Thì điện thoại để đầu giường kêu lên.
Mộc Tâm bò dậy lấy điện thoại, lại là số lạ, nhưng lần này có số rõ ràng chứ không phải các dấu sao ẩn danh.
Cô không nghĩ nhiều liền bắt máy, bên tai là giọng nói hơi quen thuộc: “Cô là Mộc Tiểu Tâm phải không?”
“Đúng vậy, chú là…”
“Lâm Trí Viễn.
Quán cà phê Blue, đến đây gặp tôi.”, nói rồi ông ta tắt máy.
Mộc Tâm chớp chớp mắt, khóe miệng cô giật giật, cách nói chuyện như “chém củi, chặt sắt” này thật giống ai kia quá đi! Kinh khủng thật!
Cô nhanh chóng thay quần áo, sửa soạn một chút rồi cầm túi sách rời đi.
Quán Blue nằm rất gần công ty, chắc là ông ấy nghĩ cô đang làm việc ở đấy nên mới chọn nơi gần đó.
Lúc Mộc Tâm đến, đã là 30 phút sau, liếc mắt một vòng thì thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở bàn cạnh cửa kính.
Trên người ông mặc một bộ suite đen, cà vạt màu ghi, kèm theo là một gương mặt nghiêm túc cùng một khí tức bức người.
Đặt ở nơi này…!hình như có chút không hợp cảnh.
Mộc Tâm đi lại, gật đầu chào hỏi rồi ngồi xuống đối diện ông, mỉm cười đúng chuẩn, hỏi: “Chủ tịch Lâm, không biết ông gọi tôi đến có việc gì dặn dò?”
Lâm Trí Viễn yên lặng quan sát cô gái trước mặt.
Không trang điểm đậm, chỉ thoa chút son, mái tóc dài được tết gọn, trên người chỉ có một bộ váy hồng phấn liền thân, không một trang sức cầu kỳ, khí chất bình ổn không hợp tuổi.
Ông không trả lời vội, nhấc ly cà phê đen lên nhấp một ngụm nhỏ.
Hừm! Nhìn cũng có chút thuận mắt.
“Cô muốn dùng gì ạ?”, một cậu phục vụ trẻ đi lại, lịch sự hỏi Mộc Tâm.
“Nước ép cam.
Cảm ơn.”
“Vâng, cô đợi một chút ạ.”
Cho đến khi người phục vụ đem nước lên, bầu không khí của hai người trên bàn vẫn rất yên ắng.
Mộc Tâm nhìn dáng ngồi tiêu chuẩn, thập phần nghiêm túc của Lâm Trí Viễn mà bất giác thẳng lưng theo ông.
Sau khi người phục vụ rời đi, ông mới thông thả mở miệng, giọng nói đều đều, có lực, thanh âm như mang theo áp suất thủy lực khiến người nghe cảm thấy bị áp chế: “Cô Mộc, cô đến đây mất 35 phút 17 giây.
Nơi này cách công ty chỉ 5 phút đi bộ.
Cô là đang ra oai sao?”
Mộc Tâm mỉm cười, từ tốn đáp, không chút áp lực: “Xin lỗi đã để chủ tịch Lâm đợi lâu.
Do hôm nay tôi xin nghỉ phép, nên từ nhà đến đây có hơi chậm trễ.”
Mộc Tâm đã mơ hồ đoán được nguyên nhân ông ấy đến, cô nghĩ 80 phần trăm là đến chia rẽ uyên ương, cô vẫn giữ nụ cười, lịch sự nói: “Tôi biết chủ tịch Lâm là người thẳng thắn.
Vậy chúng ta nói vào vấn đề chính luôn đi ạ! Không biết mục đích của cuộc hẹn này là gì?”
Lâm Trí Viễn nhìn thẳng vào Mộc Tâm, trong lòng có vài tia tán thường, tuổi đôi mươi mà có thể bình tỉnh nói chuyện đàm phán với ông, thật không có mấy người: “Tôi rất thích nói chuyện với người thông minh.
Vậy tôi nói thẳng vậy, tôi muốn cô rời khỏi con trai tôi.
Cô Mộc nghĩ sao?”
“Nghĩ sao ạ? Chắc hẳn đối với chủ tịch Lâm, suy nghĩ của tôi không mấy quan trọng, phải không?”
“Tôi biết tính con trai tôi rất cố chấp.
Người nó đã thừa nhận thì sẽ không dễ gì thay đổi.
Tôi muốn cô nói với nó là cô không muốn bên nó nữa, để nó biết khó mà lui.”
“Hi.”, Mộc Tâm nghe lời ông nói, không nhịn được mà hơi cúi đầu, cười khẽ một tiếng.
“Cô cười cái gì?”, ông hơi nhướng mày kiếm, nhìn cô, tuy không thích cô là mấy nhưng lại có chút tò mò, hứng thú đối với cô.
Cô cười đáp: “Không có gì ạ.
Chỉ là…!tôi nghĩ bác sẽ giống như người nhà hào môn trong mấy bộ phim truyền hình.
Quăng một cọc tiền lên bàn, sau đó lớn tiếng nói: “Rời khỏi con trai tôi!”.
Nhưng chủ tịch Lâm thật khác biệt.”
“Haha.”, lời cô nói khiến Lâm Trí Viễn cười thành tiếng, ông có hơi hiểu tại sao con trai mình lại thích cô gái này đến vậy rồi.
“Bịch.”, một tấm thẻ màu vàng kim được Lâm Trí Viễn ném lên mặt bàn.
Mộc Tâm không mấy ngạc nhiên, đưa mắt nhìn ông.
“Trong thẻ này có 10 tỷ đồng.”, Lâm Trí Viễn thả giọng điềm nhiên, giống như số tiền ấy đối với ông ta chỉ là một con số.
“Chủ tịch Lâm, cái này…”
“Cô cầm đi!”
“Tôi không chia tay với Đình Phong đâu ạ.
Chủ tịch Lâm cầm về thì hơn!”
“Cô chắc chứ?”, giọng nói ông phát ra như tiếng gió rít qua kẽ răng, thật làm người ta thấy ớn lạnh giữa mùa hè.
“Chắc ạ.”
“Chắc thì cầm đi! Đi mua quần áo trang sức gì gì đó! Con dâu của nhà họ Lâm tôi mà đi ra đường ăn mặc qua loa như vậy! Người không biết còn tưởng nhà họ Lâm tôi nghèo rớt mồng tơi.”
“…”, đầu Mộc Tâm đầy dấu chấm hỏi, chuyện gì xảy ra! Tôi là ai? Còn đây là đâu? Có phải lúc nảy não mình bị ù nên nghe lầm không? Hay là mình cầm nhầm kịch bản rồi?
Thấy mặt Mộc Tâm nghệch ra.
Lâm Trí Viễn mới cảm thấy hình như mình lật mặt có hơi nhanh quá.
Ông hắn hắn giọng, bình tĩnh nói: “Hai đứa quen nhau thì quen đi! Tôi quản làm gì! Tôi giàu chứ đâu có rảnh hơi! Tính thằng cứng đầu đó tôi hiểu quá mà! Đối đầu với nó, thà tôi để dành hơi đi du lịch còn hơn.”
“Dạ?”, Mộc Tâm bị câu trước nối tiếp câu sau của ông làm cho não sắp không loading kịp.
Èo! Thế giới này thật vi diệu làm sao!
“Ting!”, cửa quán cà phê bị đẩy ra, tiếng giày da nện lên nền nhà nghe tiếng “Cộp! Cộp!” thật rõ.
Mộc Tâm nhìn qua, đôi đồng tử chạm phải “ai kia”, anh rõ ràng đang ở công ty, sao lại xuất hiện ở đây?
Lâm Đình Phong không nói lời nào, đi thẳng lại, ngồi xuống vị trí bên cạnh Mộc Tâm.
“Cạch!”, anh đặt một chiếc hộp gỗ tinh xảo lên bàn, giọng nói không mang theo tí độ ấm nào: “Có chuyện gì ba cứ nói thẳng với con là được.
Không cần gặp cô ấy.”, ánh mắt anh chạm phải tấm thẻ đặt trên bàn, giọng nói càng rét lạnh hơn: “Tiền con kiếm được, đủ để cô ấy ném chơi! Ba lo lắng hơi quá rồi!”
“Ba mới thấy mày hơi quá rồi đó!”, đây là lần đầu ông thấy nó kích động như vậy! Ngoại trừ lần mẹ nó mất…!Có lẽ…!quyết định đồng thuận của ông là đúng.
Mộc Tâm kéo kéo tay áo của anh, nói: “Thật ra chủ tịch Lâm chỉ mời em uống ly nước thôi! Không có ý gì đâu.”
“Uống nước mà đưa nhiều tiền vậy làm gì?”, nếu không phải anh đi về đưa cơm trưa cho cô, may mắn gặp cô ở đây, chắc cô sẽ bị ông ấy ép rời đi mất!
“Chủ tịch Lâm đưa thẻ cho em tính tiền cà phê giùm thôi!”, kết hợp với lời nói của mình, Mộc Tâm ngoắc phục vụ lại, đưa thẻ cho cậu ấy tính tiền.
Lúc Mộc Tâm trả thẻ lại cho Lâm Trí Viễn, ông không cầm, ngồi thẳng lưng nói: “Cầm đi.
Xem như quà gặp mặt.”
Nói rồi ông đứng dậy, một chàng trai ngồi ở bàn bên cạnh cũng đứng dậy theo.
Cậu ta gật đầu chào hỏi: “Chào đại thiếu gia, Mộc tiểu thư!”
“Cậu đi lấy xe đi.”, Lâm Trí Viễn dặn dò xong, quay qua hừ mũi với thằng con trai dở hơi của mình: “Uống có ly nước mà làm thấy ghê! Công ty sắp phá sản cũng chưa thấy mày chớp mắt lấy một cái.”
Ông hướng Mộc Tâm nói: “Cô Mộc, cuối tuần có rảnh thì đến Lâm Trạch ăn cơm.”
Mộc Tâm đứng dậy, gật đầu chào ông, cười nói: “Dạ.”
…
Trên chiếc xe Rolls-Royce màu xám than, Lâm Trí Viễn đưa mắt nhìn dòng người lướt qua ngoài cửa số, ông quay đầy nhìn về phía trợ lý của mình, hỏi: “Cậu thấy cô gái đó như thế nào?”
A Trạch vừa láy xe, vừa cung kính đáp: “Xinh đẹp, lại thông minh.
Rất hợp với đại thiếu gia ạ.”
“Ừm! Đúng là hợp thật! Hai đứa nó toàn chọc tức tôi là giỏi!”, dù nói lời như tức giận, nhưng giọng điệu ông lại mang sự vui vẻ hiếm thấy..