Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 123: Tiệc Mừng Thọ 2


Bạn đang đọc Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh – Chương 123: Tiệc Mừng Thọ 2


Buổi tiệc gần khai màn, khách khứa gần như là đến đông đủ, Liễu Đông dắt theo Liễu Thu từ bên ngoài đi vào, đôi anh em nhan sắc không tầm thường này đã nhận được không ít sự chú ý.
Liễu Thu không mấy hứng thú với buổi tiệc nghiên túc như thế này, cô nhìn tới nhìn lui đầy chán chường, khi ánh mắt cô chạm phải một bóng dáng quen thuộc, cô như hoa héo được tưới nước, cười nói: “Anh hai, anh đi thăm hỏi bác Lâm đi, em đi nói chuyện với người quen một chút!”
“Được rồi, em đi ăn chút gì đi, đừng có gây chuyện đó!”, còn chưa dặn dò xong, nhìn bóng dáng nhảy nhót như chim hoàng yến của cô em gái, anh chỉ biết lắc đầu bất lực.

Liễu Thu như cá gặp nước, xà về phía Mộc Tâm, người chưa đến mà giọng nói đã đến trước: “Chị hai, ôi là chị thật nè! Gặp chị thật vui ghê!”
Đột nhiên có người xà đến Mộc Tâm hơi bất ngờ, Lâm Đình Phong thì chắn trước mặt cô, nhíu mày nhìn xem là ai.

Khi thấy rõ người đến, Mộc Tâm cười nói: “Liễu Thu, em cũng đến dự tiệc à?”
Liễu Thu bị gương mặt lạnh băng của Lâm Đình Phong đạp vào mắt, bị dọa cho hú hồn, cô ngồi vào chổ trống còn lại ở bên phải Mộc Tâm: “Chị hai, sao chị lại ngồi cạnh tên mặt đơ này vậy?”
“Ai là chị hai của cô? Đừng có nhận họ hàng bậy bạ.”, thấy cô ta ôm cánh tay Mộc Tâm, anh liền ôm eo, kéo người Mộc Tâm về phía mình, đồng thời trừng mắt nhìn Liễu Thu.
Liễu Thu trừng mắt lại: “Anh bỏ cái móng vuốt của anh ra! Đừng có sàm sỡ chị hai của tôi!”
Anh càng ôm Mộc Tâm chặt hơn: “Tôi cứ ôm đấy! Bạn gái tôi thì tôi có quyền ôm.”, cô thì không có quyền.
Mộc Tâm cười khổ trong lòng, gỡ tay ở eo của anh ra, ngồi ngay lại, cười nói với Liễu Thu: “Chị quên giới thiệu, Đình Phong là bạn trai chị.”
Như sét đánh giữa trời quang, Liễu Thu cứng giọng, nói: “Chị hai ơi, chắc là chị bị anh ta lừa rồi! Anh ta có gì đáng để yêu.

Anh trai của em tốt hơn! Hay là chị suy nghĩ lại chút đi.”
“Nè! Có ai đào tường nhà người khác công khai như cô không?”
“Nhìn cái mặt lạnh của anh kìa! Đáng bị đào tường!”
“Đình Phong.”, Mộc Tâm nhẹ giọng gọi anh một tiếng, Lâm Đình Phong biết ý liền ngoan ngoãn ngồi yên, không nói gì.
Liễu Thu thấy vậy thì cười đắc ý, cô nắm tay Mộc Tâm, thân thiết hỏi: “Chị hai, mấy hôm nay em đến cửa hàng nhưng không gặp Kiến Vĩ, anh ấy đi đâu rồi ạ? Em gọi điện nhưng máy toàn ngoài vùng phủ sóng.”
“À, Kiến Vĩ đi đàm phán một lô ngọc ở Pháp, chắc là nó quên đổi sim nước ngoài.”
“Oh! Vậy sao.”, Liễu Thu nói giọng ĩu xìu.


Hành trình cưa đỗ con rễ của cô còn chưa mọc lá mà đã không gặp nhau một thời gian dài như vậy rồi! Phải rèn sắt khi còn nóng, chứ để lâu vậy có khi nào lạnh tanh luôn không?
Thấy dáng vẻ đó của Liễu Thu, Mộc Tâm mỉm cười, nói: “Tuần sau là nó về rồi đấy! Nếu em rảnh thì có thể đến nhà chị ăn cơm.”
“Rảnh chứ! Em rất là rảnh luôn!”, Liễu Thu mới buồn hiu giờ đã cười tươi như hoa nở.
“Ting!”, Lâm Đình Phong nhận được một tin nhắn, anh quay qua nói với Mộc Tâm: “Anh có chút việc, đi ra đây một lúc, em ở đây một mình được không?”
“Có Liễu Thu ở đây với em mà, anh đi làm việc của anh đi.”
“Vậy nhờ cô chăm sóc Mộc Mộc giúp tôi.”, Lâm Đình Phong nhìn về phía Liễu Thu nói.
“Được rồi, anh đi đi.”, Liễu Thu xua xua tay, cô không ngờ là tên mặt lạnh này cũng có mặt chu đáo như vậy, đúng là sức mạnh của tình yêu! Thật ảo ma canada.
Lâm Đình Phong mỉm cười với Mộc Tâm, nghịch ngợm nói: “Em ăn ít thôi! Lát nữa hít drama sẽ no đấy!”
“Anh lại sắp làm chuyện xấu gì rồi?”, cô cười đáp lại anh.
“Vở kịch chính sắp mở màn rồi.”

Lâm Đình Phong đi không lâu, Liễu Thu thấy hơi đói bụng, cô quay qua hỏi Mộc Tâm: “Chị hai, chị có đói không? Hay là chúng ta đi ăn chút gì đi.”
“Được.”, cô cùng Liễu Thu cầm đĩa đi lại quầy đồ ăn lấy ít bánh ngọt.
Lúc Mộc Tâm đang cầm đĩa đứng trước khay bánh Macaron, phục vụ bưng rượu sơ ý đụng phải người cô, khiến Mộc Tâm hơi mất thăng bằng.

Một cánh tay đưa ra đỡ lấy người cô.

Vừa đưa mắt nhìn lên, đôi đồng tử màu hổ phách của cô chạm phải một đôi mắt xanh.
Khi cô đã đứng vững rồi, cô vội gật đầu nói: “Cảm ơn ông.”
Người đàn ông ngoại quốc vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn, lịch hiệp nói: “Chào quý cô, rất vui được gặp cô.

Tôi là Benter”, ông ta dùng ngôn ngữ bản địa để nói chuyện một cách rất thông thạo.

“Chào ông, tôi là Mộc Tiểu Tâm.”
“Mộc Tiểu Tâm.

Cái tên này nếu thiếu đi một chữ thì sẽ rất thú vị đấy!”
“Sao ạ?”, Mộc Tâm không rõ lời ông ta nói có ý gì.
“Không có gì.

Chỉ là tên cô rất đẹp.

Con người cô cũng rất khác biệt”, nói rồi ông ta gật đầu chào, rời đi một cách đầy bí ẩn.
Sau khi quay lưng đi, Benter khẽ nhếch khóe môi, ý tứ khát máu trong mắt càng nồng đậm.
Mộc Tâm không nghĩ nhiều, tiếp tục lấy bánh, rồi đi về bàn ngồi cùng Liễu Thu.

Đúng 9 giờ, buổi tiệc khai màn, Lâm Trí Viễn là chủ buổi tiệc, ông lên sân khấu phát biểu những câu xả giao cơ bản rồi trình bày hàng tá lời khuôn mẫu.
Đến khi ông phát biểu xong, ông cúi đầu chào một cái, cứ nghĩ sau đó sẽ là một màn vỗ tay của mọi người.

Nhưng không, mọi thứ rất yên lặng.
Ông thấy ánh mắt của mọi người không đúng liền quay ra phía sau.

Trên màn hình led đã chuyển qua hình ảnh hỗn độn ở sòng bạc.

Nhân vật chính trong những tấm ảnh là Lâm Đình Kiệt, còn có cả cảnh nó giao dịch mượn tiền.


Còn quá quắt hơn là chứng từ làm giả sổ sách để đục khóec ngân sách của Lâm thị.
Lâm Trí Viễn bị bất ngờ đến đứng không vững, trợ lý đứng ở cạnh cầu thang vội chạy lên sân khấu để đỡ ông.

Mấy người khách khứa dưới sảnh bị tin tức chấn động này làm cho ngớ người.
“Mau! Người đâu, sao còn không mau tắt màn hình! Có chuyện gì vậy hả? Khu nghĩ dưỡng của mấy người làm ăn kiểu gì vậy?”, mẹ của Lâm Đình Kiệt la lên gọi người.
Màn hình rất nhanh đã chuyển về hình ảnh cũ, nhưng đã quá muộn rồi, các người ở sảnh đều đã nhìn thấy, họ bắt đầu to nhỏ với nhau nhưng không dám bàn luận lộ liễu vì phải giữ mặt mũi cho Lâm Trí Viễn.
Lâm Đình Phong nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Mộc Tâm, cô nhìn anh nhàn nhã như vậy thì ghé lại gần anh, nói nhỏ: “Là tác phẩm của anh à?”
“Sao? Em thấy hài lòng chứ?”
“Anh độc thật đấy!”
“Ai biểu hắn ta làm tay của em bị thương gần nửa tháng.”
“Sau này anh có giận em thì nói thẳng với em nha!”, cô đút cho anh một chiếc bánh hạnh nhân nhỏ.
Anh rất tự nhiên ăn miếng bánh, dịu dàng hỏi: “Hửm?”
“Vì anh thù dai quá đó.

Thật đáng sợ.”, cô bĩu môi nói.
Anh mỉm cười giữ lấy eo cô, hôn lên môi cô một cái: “Sẽ không đâu.

Anh không nở giận em.”
Cô đẩy người anh ra: “Anh đừng có hở một chút là hôn có được không?”
Lâm Đình Phong rất nghiêm túc, nói: “Mỗi lần hôn em, anh đều phải suy nghĩ mười lí do rồi mới hôn đấy.

Anh không tùy tiện đâu.”
Cô buồn cười, hỏi: “Vậy vừa rồi anh đã nghĩ ra mười lí do gì?”
“Một là em thật đáng yêu.


Hai là em quá đáng yêu.

Ba là em thật quá đáng yêu…”
“Nè! Anh…!cái lí do kiểu…!kiểu gì kỳ lạ vậy chứ!”, cô bị anh nói đến hai má đỏ hồng.
“Chặc chặc, không ngờ tên mặt lạnh như anh cũng có lúc nói ra câu này! Đúng là khiến tôi nhìn thấu hồng trần.”, Liễu Thu ngồi bên cạnh vừa gặm bánh kem vừa châm biếm.

Lâm Kiến Vĩ với gương mặt đỏ bừng, trừng mắt, chỉ tay vào Lâm Đình Kiệt: “Con đi tiếp khách đi.

Sau khi tàn tiệc thì đến thư phòng của ba nói chuyện.”
“Ông à, con nó còn nhỏ…”
“Bà im đi! Nhìn đứa con ngoan do bà dạy kìa! Học người ta cờ bạc rồi còn cho vay nặng lãi.

Giờ thì tham ô công quỹ.

Không biết sau này còn làm ra chuyện tày đình gì nữa!”
Lâm Đình Kiệt im lặng, cúi đầu đứng sau lưng mẹ cậu ta.

Ánh mắt hằn lên lửa giận, cái tên Lâm Đình Phong đó mạng lớn thật! Hai lần trước kêu người đi ám sát mà hắn vẫn bình an vô sự! Giờ còn hại mình mất mặt như vậy! Đúng là không nên để hắn sống mà!

Lâm Đình Phong nắm tay Mộc Tâm, đứng dậy định dắt cô ra về, dịu dàng nói: “Đừng ăn nữa! Về nhà anh nấu đồ ăn khuya cho em.”
“Anh không ở lại ăn cơm với ba anh à?”
“Phá xong thì phải đi chứ!”
“Ò”, cô đứng dậy, quay qua nói với Liễu Thu, “Tiểu Thu, chị về trước, lần sau gặp.”
Liễu Thu cười tươi nói: “Chị về trước đi, lát em cùng anh hai về sau, bye bye.”, nói rồi cô trầm mặt nhìn Lâm Đình Phong: “Nè! Chạy xe chậm thôi! Chở chị tôi cho đàng hoàng!”
Anh bỏ qua ánh mắt bất mãn của Liễu Thu, dắt Mộc Tâm ra về trước ánh mắt tò mò của mấy người khách..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.