Bạn đang đọc Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh – Chương 117: Đại Khai Sát Giới 2
Long Dịch, lão đại bang Hắc dịch đang đắm chìm trong rượu ngon gái đẹp.
Mấy ông lớn đầu tư cũng thác loạn không kém cùng ông.
“Lão đại ơi, có chuyện lớn rồi!”, đột nhiên một tên đàn em hớt hãi xông vào phòng bao, gấp gáp nói.
Hơi men làm đầu óc Long Dịch mụ mị, ông hậm hừ, đầy khó chịu: “Việc gì thì để khi khác nói! Không thấy tao đang tiếp khách sao?”
“Rừm! Rừm!”, điện thoại rung lên, tên đàn em bắt máy, sau khi nghe xong, hắn sợ xanh mặt.
Ngại người ngoài nên hắn ghé vào tai Long Dịch, nói nhỏ: “Không hay rồi! Ba căn cứ của chúng ta đã bị diệt sạch rồi!”
“CÁI GÌ!”, Long Dịch nhe xong thì bật thốt lên, hắn đứng bật dậy, hơi tỉnh táo một chút, chợt nhớ đến có khách, hắn cười gượng, nói rằng có chút việc cần xử lý nên đi ra ngoài cùng tên đàn em.
Sau khi đi đến một phòng bao khác yên tĩnh hơn, hắn đùng đùng nói: “Chuyện gì? Kể rõ ràng đi!”
Tên đàn em sợ sệt nói lại sự tình: “Lão đại, không biết là ai đã dẫn người phá hủy hết ba phân đàn của chúng ta, bây giờ đã sắp phá đến cái thứ tư ở cảng Ranh Sam rồi ạ! Giờ…!giờ phải làm sao đây lão đại!”
“Chết tiệt! Là ai àm vậy hả!”, ông tức giận đạp lên bàn một cái thật mạnh, mấy chai rượu và đĩa hoa quả bị rơi xuống đất, văng tứ tung, “Mau tìm hiểu coi là ai làm đi! Còn cần tao phải dạy mày nữa hả? Mấy thằng ngu này!”, ông quát lớn, rồi giơ tay lên định đánh lên đầu gã đàn em.
Tên đàn em theo quáng tính rục cổ lại để né, nhanh chóng chạy ra ngoài tìm hiểu.
Chỉ mấy phút sau, hắn lại hối hả chạy vào phòng.
Tay chân hắn run rẫy, lúc đi vào mấy bước đã té bịch xuống đất một cái, rồi lại loạn choạng đứng dậy, lắp bắp nói: “Lão…!lão đại…!ba phân đàn ở ranh giới Nam – Bắc Hàn…đã…!bị diệt sạch rồi!”
Long Dịch bây giờ đã hoàn toàn tỉnh rượu, ông tức giận gầm lên: “MÀY ĐÃ TÌM HIỂU LÀ NGƯỜI CỦA AI CHƯA?”
“Dạ…!nghe mấy người ở phân đàn nói! Trên áo mấy người kia…!có in huy hiệu…!huy…!hiệu hình ngọn gió.”
“Ngọn gió”, Long Dịch lầm bầm trong miệng vài lần, như cố nhớ ra gì đó.
Một tên đàn em đắt lực khác đứng bên cạnh Long Dịch, dè dặt nói: “Lão đại, đó có phải là người của Lâm tổng không? Mấy lần giao dịch trước, tôi nhớ có mấy vệ sĩ thân thủ rất tốt đi theo sau Lâm tổng, họ có đeo huy hiệu, hình như cũng là hình dạng ngọn gió.”
“Lâm tổng, Lâm Đình Phong?”, ông cũng nhớ ra, khó hiểu nói: “Nhưng chúng ta đã làm gì đắt tội anh ta sao? Sao anh ta lại đối phó chúng ta?”
“Cái này…!em cũng không biết.
Có khi nào có hiểu lầm gì không? Hay lão đại gọi cho Lâm tổng thử xem.”
Tên đàn em nghe vậy cũng góp thêm tiếng nói: “Đúng vậy đó lão đại, nhanh gọi thử đi, chậm một chút nữa, em sợ sẽ mất thêm mấy phân đàn nữa đó ạ!”
“Mày đang dạy tao làm việc đó hả?”
“Dạ…!dạ em không dám…”, tên đàn em sợ hãi đứng nép một góc, cố gắng làm giảm đi cảm giác tồn tại.
Long Dịch mở điện thoại ra, gọi điện, chờ rất lâu nhưng không ai bắt máy, ông gọi lại hơn mười lần mới có người nghe, ông liền gấp gáp hỏi: “Lâm tổng, anh nghe máy rồi, may quá, tôi đang có chút chuyện muốn hỏi anh đây!”
Lâm Đình Phong bên kia đang ăn tối cùng với Mộc Tâm, anh mặc kệ điện thoại reo, đến khi ăn xong thì mới nghe máy: “Sao?”
“Lâm tổng, chúng ta hợp tác với nhau cũng đã mấy năm rồi, Hắc Dịch cũng đem lại lợi nhuận cho Lâm thị không ít.
Nhưng Lâm tổng lại để người của anh đi tiêu diệt phân đàn bên tôi, có phải là cần cho tôi lời giải thích không?”
“Giải thích?”, Lâm Đình Phòng cười lạnh một tiếng khiến Long Dịch có dự cảm chẳng lành: “Tôi nghĩ Long Dịch ông nên cho một lời giải thích mới đúng chứ!”
Anh ta nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nguyên nhân là do phía bên mình? Nghĩ rồi, ông nghi ngờ, hỏi: “Lâm tổng, có phải là có hiểu lầm gì rồi không? Có gì chúng ta từ từ nói rõ, anh kêu người của anh dừng lại được không?”
“Hiểu lầm? Để đàn em bắt nạt bạn gái tôi cũng là hiểu lầm sao?”
Mộc Tâm đang ngồi trên sofa, cô đang gọt táo thì nghe anh nói gì đó liên quan đến mình, cô liền bỏ quả táo xuống đĩa, dựa sát lại người anh, quan minh chính đại nghe lén anh nói chuyện.
“Bạn gái anh sao? Ôi trời, Lâm tổng, chỉ là một cô gái thôi mà! Có cần làm đến nước anh sống tôi chết vậy không?”
Lâm Đình Phong, vòng tay ôm lấy cô gái nhỏ, kéo cô lại gần, để tiện cho cô nghe lén.
Thật ra anh có thể bật loa ngoài, nhưng anh thích dùng cách này hơn.
Anh không mấy quan tâm, nói: “Chỉ là một cô gái thôi mà? Ha, vậy thì tôi vẫn để người của mình tiếp tục hành động! Dù gì cũng chỉ là một bang Hắc Dịch thôi mà!”
“Lâm tổng, anh cũng ngông cuồng quá rồi phải không? Nếu bang Hắc Dịch của tôi dễ dàng phá hủy như vậy thì đâu tồn tại được đến bây giờ.
Nếu anh cứ khăng khăng vì một cô gái mà quyết định trở mặt thì đừng trách tôi.”
Lâm Đình Phong chỉ để lại một tiếng cười khẽ rồi tắt máy, thuận tiện quay qua hôn lên cái má thơm mịn đang gần kề.
Long Dịch bị dập máy thì tức giận đến đỏ mặt.
Tên đàn em đắt lực đứng cạnh thấy vậy thì dò hỏi: “Sao rồi lão đại, chuyện này là sao?”
Ông bực dọc ngồi phịch xuống ghế, mở chai rượu duy nhất còn lại ở trên bàn ra, nốc một hơi, gầm gừ, nói: “Tên đó nói chúng ta đụng tới bạn gái hắn.
Chết tiệt! Chắc là đám đàn em nào đó không có mắt làm rồi! Tên nhãi con hỉ mũi còn chưa sạch mà dám uy hiếp tao! Lúc tao đang tung hoành ngang dọc, không biết nó còn đang ở cái xó xỉnh nào bú bình đâu!”
“Lão đại, vậy giờ chúng ta phải làm sao đây? Tìm cách nào để giảng hòa?”
“GIẢNG HÒA CÁI KHỈ GÌ? TẬP HỢP TOÀN BỘ LỰC LƯỢNG CÒN LẠI VÀO CÙNG MỘT CHỖ, ĐÁNH CHO TAO! CHẲNG LẼ KHÔNG ĐÁNH LẠI NÓ!”, ông ta tức giận đập vỡ bình rượu xuống đất, quát lên.
Tên đàn em đứng đối diện vẫn còn khá bình tĩnh, còn tên trong góc thì bị làm cho sợ xanh mặt.
Cậu ta bình tĩnh giảng giải: “Lão đại, không nên lấy cứng chọi cứng đâu! Tôi biết được chút tin tức về thế lực của Lâm Đình Phong.
Chúng ta…!đừng nên đụng vào thì hơn.”
Long Dịch nghe vậy thì nghi hoặc, hỏi: “Sao? Thế lực gì?”
“Theo tôi biết, Lâm Đình Phong có một lực lượng ngầm rất lớn và hùng mạnh, có thể so được với cả quân đội.
Không những vậy, anh ta là con nuôi của ông trùm tài chính châu Âu – Martin, nghe nói còn có một thế lực mafia khác đứng sau.
Ông ngoại của anh ta là một lãnh đạo hắc bang lánh đời ở Nam Hàn.”
“Hắc bang lánh đời nào?”, ông đã ở Hàn để thành lập Hắc Dịch, sao ông không biết đến.
“Demon.”
“Demon? Là băng đảng được thành lập bởi bốn sát thủ trên bảng danh sách vàng.”, Long Dịch bị tin tức này làm cho kinh sợ đến mở to mắt.
“Đúng vậy.”
“Damn it! Là cái thằng ngu nào đụng đến bạn gái tên nhãi đó vậy! Giờ phải làm gì đây?”, ông ta run run, siết chặt chiếc điện thoại, không rõ là run do sợ hay là do tức nữa.
“Reeng! Reeng!”, điện thoai trên tay kêu lên, ông không thèm nhìn liền bắt máy: “Lại có chuyện gì nữa?”
“Lão đại, không xong rồi! Trụ sở chính bị đánh tới rồi! sắp trụ không nổi!”, bên kia truyền đến tiếng súng đạn đùng đùng và tiếng nói gấp gáp của tên đàn em.
Ông tức giận muốn ném điện thoại, nhưng chợt khựng lại, ông hét lên: “Toàn là một đám vô dụng, có mấy tên cũng không đánh lại.”
“Lão đại, hay là chúng ta liên hệ Lâm tổng để bàn điều kiện đi.
Dù gì thì đây cũng không phải là việc không thể bàn bạc.”
Ông thở từng hơi nặng nề! Ông vừa mới lớn giọng với tên nhãi đó, bây giờ phải hạ giọng đàm phán, ông biết để mặt mũi ở đâu đây.
Hình như biết được suy nghĩ của Long Dịch, tên đàn em lên tiếng nói: “Lão đại, bây giờ việc bảo vệ Hắc Dịch là trên hết.
Chúng ta nhịn một chút! Sau này sẽ có cơ hội lấy lại thể diện sau.”.