Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 112: Âm Mưu


Bạn đang đọc Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh – Chương 112: Âm Mưu


Đến sáng ngày hôm sau, Mộc Tâm đã đi đến chi nhánh Lâm thị ở nước F.
Tiểu A cùng người của chi nhánh đến đón cô về khách sạn.

Cô được Tiểu A báo cáo lại chi tiết tình hình, rất nhanh đã bắt đầu tiếp nhận công việc ở đây.
Mỗi ngày cô phải thảo luận và chỉ đạo nhóm chuyên viên chứng khoán điều tiết lại thị trường.

Nhưng điều khiến cô bất ngờ là càng điều chỉnh thì độ lệch chỉ số càng cao.

Cô dùng máy tính nội bộ lần theo từng dãy code tìm ra vị trí vi rút xâm nhập.

Đam Mỹ H Văn
Đến ngày thứ ba, cô mới tìm được vị trí của nó.

Người xâm nhập chắc hẳn có kỹ thuật rất cao, mỗi vi rút đều được thiết lập một lớp bảo vệ và một lớp code ngụy trang.

Cô phải mất gần một ngày mới gỡ được toàn bộ số vi rút.

Nhưng cô biết đây chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc.
Trước khi kết thúc công việc hôm nay, cô đã viết một chương trình nhỏ thả vào máy tính của các chuyên viên, nghiêm túc dặn dò: “Nếu có dấu hiệu bị vi rút tấn công thì chương trình sẽ hiện cảnh báo, lúc đấy hãy báo ngay cho tôi biết.”
Sau khi giải quyết xong vấn đề, với sự chỉ đạo của cô, cổ phiếu dần bình ổn giá trị trở lại một chút.

Nhìn biểu đồ chạy trên màn hình lớn.


Mộc Tâm đưa tay xoa xoa thái dương, do mấy hôm nay bận rộn tới lui mà mỗi ngày cô chỉ ngủ được mấy tiếng, thời tiết nước F lại hanh nóng, khiến cô hơi bị cảm.
Tiểu A để ý thấy trạng thái của cô không ổn liền quan tâm nói: “Thư ký Mộc, mấy hôm nay cô đã vất vả rồi, hay là về nghỉ ngơi sớm đi ạ.

Có vấn đề gì tôi sẽ báo cho cô ngay.”
“Tôi phải ở lại quan sát mới được, nếu xảy ra vấn đề còn kịp thời xử lý”, cô cầm ly cà phê lên uống một ngụm, đáp lại cậu.
Tiểu A thấy cô cố chấp như vậy thì thầm thở dài trong lòng, thư ký Mộc đúng là hợp với boss mà, hai người cuồng công việc y như nhau.

Nhưng mà boss đã dặn dò mình chăm sóc thư ký Mộc cho tốt, lỡ như cô ấy ngã bệnh thì mình tiêu đời mất.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng thư ký Mộc mấy ngày nay không nghỉ ngơi được bao nhiêu, cô về ngủ một chút đi.

Nếu cô đổ bệnh thì chắc ông chủ sẽ lo lắng lắm đó ạ.”
Nghe tới Lâm Đình Phong, cô bắt đầu do dự, lưỡng lự vài giây rồi nói: “Thôi được rồi, tôi về nghỉ ngơi, khi nào có chuyện phải báo cho tôi ngay lập tức, nhớ đó!”
“Dạ, vậy để tôi để tài xế chở cô về khách sạn.”

Sau khi về khách sạn, Mộc Tâm tắm rửa thay quần áo xong thì mệt mỏi nằm ra giường.

Cô nằm nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trăng tròn xoe sáng chói trên bầu trời đêm, chợt cô lại nhớ tiểu gia hỏa nhà mình.

Cô cầm điện thoại lên nhìn thời gian.

Bây giờ đã khuya rồi, ở nước A thì đang là buổi sáng.

Chắc Đình Phong đang làm việc nhỉ?
Chần chừ trước khung liên lạc một chút, cô đưa tay ấn nút gọi video.

Lâm Đình Phong bên kia đang họp, không khí trong phòng phải nói là muốn lạnh lẽo bao nhiêu thì lạnh lẽo bấy nhiêu.

Các trưởng phòng biết dạo này tâm trạng của ông chủ đang xuống dốc không phanh.

Lúc đi làm, họ không dám tan làm trước ông chủ, nên ngày nào cũng phải tăng ca.

Mấy nhân viên yêu đương ngọt ngào với nhau bị ông chủ nhìn thấy liền phải làm báo cáo đến muốn nhập viện luôn.

Thật hoài niệm khoảng thời gian khi có thư ký Mộc ở đây a~ Thư ký Mộc…!mong cô hãy mau chóng về để giải cứu chúng tôi a~ ét ô ét.
Gần đây Mộc Tâm bận rộn sớm tối, rất ít khi gọi điện thoại cho anh, anh nhớ cô đến muốn phát điên rồi, muốn gặp mà không được, gặp được rồi lại không thể chạm cũng không thể ôm khiến anh không thể chịu đựng nổi.

Anh thật không hiểu tại sao 28 năm qua anh có thể sống kiểu nhạt nhẽo như vậy.
“Gừmm! Gừmm!”, tiếng điện thoại rung lên trong túi quần, anh lấy ra xem, khi nhìn thấy tên người gọi anh liền đứng bật dậy, đi ra khỏi phòng họp trở về văn phòng của mình, để lại đám quản lý ngơ ngác nhìn nhau.


Họ không biết là có rời đi được chưa, sếp không nói nên họ không dám rời khỏi phòng họp a~

Sau khi thấy được gương mặt của cô gái nhỏ mình ngày nhớ đêm mong, anh dịu dàng hỏi: “Sao đã khuya rồi mà em còn chưa ngủ?”
Mộc Tâm ôm gối dựa lên đầu giường, nói: “Vì nhớ anh nên không ngủ được.”
Nghe thấy lời cô nói, anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Vậy em để điện thoại đi, anh đợi em ngủ rồi mới làm việc.

Được không?”
Dù muốn cậy mạnh nhưng thật sự là cô đã mệt lắm rồi, uống thuốc cảm khiến cô càng buồn ngủ hơn.

Cô kê điện thoại lên chiếc gối bên cạnh, nằm xuống kéo chăn lên đắp, rất nhanh đã ngủ quên mất.
Nhìn Mộc Mộc mệt mỏi như vậy, anh thật cảm thấy đau lòng, đáng lý ra lúc đầu không nên để cô đi một mình mà nên cử thêm người đi, ít ra cô không phải vất vả như vậy.
“Cốc! Cốc!”, Lâm Đình Phong vội bịch micro điện thoại lại, dù muốn nhìn cô thêm một lúc nhưng anh sợ làm cô tỉnh giấc nên anh đành tắt máy, lạnh giọng nói: “Vào đi.”
Lý Nhã Đình mở cửa đi vào, cô ta thấy tâm trạng anh không tốt nên dè dặt hỏi: “Đình Phong, mấy nhân viên còn đang ngồi trong phòng họp đợi anh, anh xem…!có còn họp tiếp không?”
Anh nhíu mày kiếm: “Họ không biết đi về phòng à? Đợi làm gì?”
“Dạ, vậy em sẽ nói lại với họ.”, cô gật đầu rồi định đi ra ngoài.
“Còn nữa.”, anh chợt gọi cô lại.
“Anh có việc gì cần dặn dò nữa ạ?”, cô nhìn anh với vẻ mặt mong chờ.
Giọng nói lạnh băng, từng chữ bắn ra từ môi anh: “Sau này ở công ty phải xưng hô cho phù hợp, đừng để tôi phải nhắc nhở những việc nhỏ này nữa.”
Nghe những lời anh nói, cô siết nhẹ tập tài liệu trên tay, nói: “Em biết rồi.”
“Hửm?”
Cô vội sửa lại: “Tôi sẽ chú ý hơn ạ.”
“Còn một việc nữa.

Đẩy hết lịch trình mấy ngày tới của tôi lùi lại 3 ngày sau, các vấn đề đơn giản thì cô cứ tự xử lý rồi báo cáo lại cho tôi.

Các việc quan trọng đợi tôi về rồi sẽ giải quyết sau.”
Cô hơi bất ngờ vì người thường ngày cuồng công việc như anh lại muốn nghĩ phép, cô tò mò hỏi: “Sếp, anh phải đi đâu ạ?”
“Nước F, đặt cho tôi một vé máy bay đến đó sớm nhất.”

Đó không phải nơi Mộc Tiểu Tâm đang đi công tác sao, Đình Phong chỉ vì muốn gặp cô ta mà lại đẩy hết mọi công việc ra phía sau?
Thấy cô ta đứng thừ một chỗ, anh nghiêm giọng nói: “Cô đi ra ngoài được rồi đó.”
Lý Nhã Đình gật đầu rồi quay người đi ra ngoài, vừa đóng cửa lại, ánh mắt cô ta liền sắt lạnh, cô giẫm đôi giày cao gót đi ra ngoài ban công, lấy điện thoại ra, cô tìm số điện thoại rồi ấn gọi.
Sau bốn năm hồi chuông thì bên kia mới bắt máy, giọng nói khàn khàn liền truyền ra: “Ầy, ai đây ta? Thật bất ngờ đấy, lâu rồi Lý tiểu thư không có liên hệ với chúng tôi.

Cần chúng tôi làm gì sao?”
“Tôi cần anh xử lý một cô gái.

Giá cả tùy anh.”
“Haha, cô gái nào mà không có mắt quá vậy, dám chọc giận Lý tiểu thư của chúng ta.”
“Đừng nói những lời thừa thải nữa.

Tôi gửi cho anh địa chỉ và hình ảnh của cô ta, các anh cho người bắt giữ, bỏ thuốc rồi chup vài tấm ảnh cho tôi, còn việc tiếp theo xử lý cô ta như thế nào thì tùy các anh.”
“Vụ này hơi tốn thời gian, cô chuyển cho tôi 250 triệu trước, xong việc thì chuyển phần còn lại sau.

Sao nào?”
“Thành giao.”
Cúp máy, Lý Nhã Đình gửi ảnh và các nơi cô ta có thể đi ở nước F cho bọn họ, cũng nhanh chóng chuyển tiền cho bọn họ luôn.
Xong việc, cô ta mỉm cười đi về văn phòng làm những việc mà Lâm Đình Phong đã giao.

Trong lòng cô ta chỉ còn một suy nghĩ, Mộc Tiểu Tâm…!lần này tôi muốn xem coi cô bẩn rồi thì Đình Phong có còn cần cô hay không..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.