Bạn đang đọc Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh – Chương 105: Giấc Mơ
Một ngày chủ nhật cuối đông, sáng sớm Mộc Tâm đã lăn xăn trong phòng cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để sửa soạn cho buổi hẹn hò hôm nay.
Hết váy xanh rồi lại đỏ, cuối cùng cô chốt lại một bộ váy lông cừu màu trắng, bonus thêm một đôi ủng lông trắng.
Mái tóc xõa xoăn thường ngày được cô tết thành hai chiếc bím đuôi tôm, phần mái thưa được uốn cúp nhẹ vào chiếc trán trắng mịn.
Nhìn bản thân đã thành công hóa thân thành cô nữ sinh nhỏ nép vào lòng người, cô hài lòng đi ra khỏi cửa.
Lâm Đình Phong đang ngồi ở phòng khách đợi cô, anh nho nhã nhấc ly cà phê nóng uống từng ngụm một.
Mộc Tâm chạy lại trước mặt anh, xoay người một vòng, hớn hở như đứa bé chờ được mẹ khen: “Anh xem, anh xem, hôm nay em có phải là đặc biệt xinh đẹp đáng yêu thuần khiết không”
Nhìn tạo hình nữ sinh vị thành niên của cô, anh suýt bị sặc cà phê.
Không phải cô mặc như vậy không đẹp, mà là hình tượng này quá đối lập mới ngày thường rồi.
Bình thường cô luôn theo phong cách trưởng thành lại hấp dẫn, đột nhiên chuyển qua lolita đáng yêu khiến anh…!có chút không quen mắt cho lắm.
Có khi nào anh bị cảnh sát tóm lại vì tội dụ dỗ nữ sinh không!
Anh mỉm cười, đứng dậy choàng chiếc khăn màu đỏ cam lên cổ cô, dịu dàng hỏi: “Xinh lắm! Nhưng sao hôm nay em lại đột ngột đổi phong cách vậy?”
Cô ngước cổ lên để anh thắt khăn cho mình, gương mặt làm ra vẻ trịnh trọng, nói: “Đây là lần đầu chúng ta đi hẹn hò nha! Phải trang trọng một chút mới tốt!”
Câu trả lời của cô khiến anh dở khóc dở cười, cái này…!ừm…!cũng quá trang trọng rồi đi.
Trước khi ra cửa, cô nhìn Lâm Đình Phong một lượt từ đầu tới chân, hài lòng gật gù: “Oa, hôm nay anh đặc biệt đẹp trai nha”, cô đột ngột nhón chân hôn lên má của anh một cái, cười tươi nói: “Cho anh 90 điểm.
Đi thôi nào!”
Cô chưa ra khỏi cửa đã bị anh kéo vào lòng, trầm trầm hỏi: “Sao chỉ có 90 điểm?”, anh đã mời cả stylist để làm tóc chọn đồ cho buổi hẹn hò hôm nay đấy, đáng lý ra phải được điểm tuyệt đối mới phải chứ!
Mộc Tâm ôm cánh tay anh đi ra cửa: “Em chính là 10 điểm này! Gắn em bên người anh sẽ được điểm tuyệt đối!”
Anh nhéo cái má hồng hồng của cô, tâm trạng cực kỳ tốt đẹp: “Hôm nay em ăn mật à? Lời ngon tiếng ngọt!”
“Đâu? Em ăn cơm anh nấu đấy! Ngọt hơn cả mật!
Hai người vừa lời qua tiếng lại đầy tim hồng vừa đi xuống hầm lấy xe.
…
Khu vui chơi Pomme rouge.
Nơi đây được xây theo phong các Táo Đỏ*, đủ các loại trò chơi từ nhẹ nhàng đến kích thích.
Mộc Tâm nhìn cái tàu lượng thần tốc siêu to khổng lồ ở phía xa xa thì hào hứng đến muốn nhảy cẫng lên.
(*Táo Đỏ là phong cách cosplay các nhân vật nhưng đã được tối giản đi, ví dụ như hầu gái, y tá, cô dâu, cao bồi,…!Chắc ai có chơi Ngôi sao thời trang sẽ biết á, hihi)
Cô kéo anh lại chiếc bàn bán cài tóc ở cổng ra vào.
Nhìn bộ đồ với hai màu nâu và đen của anh, cô lấy một chiếc cài gấu nâu cài lên cho anh.
Dù không mấy tình nguyện nhưng thấy cô vui như vậy anh đành cúi thấp người để cô đeo cho mình.
Đeo cho anh xong, cô chọn cho mình một chiếc tai gấu trắng.
Hai người nắm tay đi vào trong, nói là đi nhưng thật ra là Mộc Tâm lôi anh chạy thì đúng hơn.
Cô hết ghé chỗ này rồi tạt qua chỗ kia.
Cô mua một chiếc kẹo bông gòn to đùng hình trái tim đưa cho Lâm Đình Phong: “Anh yêu, tặng anh tình yêu to bự của em này!”
Lâm Đình Phong nhướng mày, đanh mặt nhìn cái thứ kẹo kỳ lạ cô đưa, hoài nghi hỏi: “Cái thứ này…!Em ăn hết được à?”
Cô chớp chớp mắt nhìn anh: “Ăn hết chứ! Anh chưa ăn kẹo bông bao giờ à?”
Anh thành thật lắc lắc đầu, nhớ tới hoàn cảnh gia đình anh, cô đau lòng không thôi, xé một miếng kẹo to bằng nắm tay đău đến miệng anh: “Aaa! Há miệng ra nào!”
Anh nghe lời cô há to miệng ngậm hết miếng kẹo vào miệng, miếng kẹo mềm như bông gòn vừa vào miệng liền tan ra để lại vị ngọt ngọt.
Đúng như cô nói nha, ăn hết được thật.
“Sao nào? Có phải ngon lắm không?”
Hai người anh một miếng em một miếng đi mua vé trò chơi.
Cả hai mua trọn gói trò chơi ở đây, nhân viên đeo cho mỗi người một sợi vải màu đỏ có ghi tên trên tay để đánh dấu.
Mộc Tâm nắm tay anh đung đưa qua lại, cười nói: “Em thấy cứ như có sợi dây tơ hồng dài xuyên thế giới trói chúng ta lại với nhau vậy”, cô nghiêng đầu nhìn anh, “Nếu như có một thế giới khác, anh nghĩ xem chúng ta có ở bên nhau giống như vậy không?”
Ở bên nhau cũng đã được nửa năm, thỉnh thoảng anh sẽ nghe cô nói về một vài chuyện tương tự như vậy, mặc dù hơi hoang đường nhưng mỗi lần anh đều nghiêm túc suy nghĩ mà trả lời cô: “Nếu như có một thế giới khác thật, Lâm Đình Phong đó vẫn sẽ ở bên em.
Bởi vì chỉ có thể là em thôi.”
Mộc Tâm bị câu trả lời ngoài dự kiến của anh làm cho cảm động, cô quay mặt qua chỗ khác, len lén nở nụ cười, nói lời bình phẩm: “Anh quá là sến luôn á!”
…
Mộc Tâm kéo anh đi lại chỗ tàu siêu tốc, chỉ tay về phía nó hô to: “Chúng ta đi cái này đi!”
Chợt Lâm Đình Phong kéo cô lại, anh đảo mắt đề xuất ý kiến: “Hay chúng ta đi lâu đài ma đi!”
“Đi tàu lượn siêu tốc xong rồi đi nhà ma sau!”
“Chúng ta còn nhiều thời gian mà…!từ từ chơi trò đó được không?”
“Chơi trước đi, lát sau chơi tiếp thêm mấy vòng nữa!”
“Hay là đi vòng quay ngựa gỗ đi, anh xem trên mạng thấy ngựa gỗ ở đây đẹp lắm!”
Cô híp mắt nhìn anh đầy vẻ tìm tòi, bình thường nếu không phải việc gì quan trọng thì phần lớn anh sẽ đều chiều theo ý cô, nhưng hôm nay sao kỳ lạ quá nha! Chẳng lẽ….
Cô cười xấu xa, tiến sát lại gần anh, thả giọng đều đều: “Đình Phong, đừng nói với em là…!anh sợ đó nha!”
“LÀM GÌ CÓ! Sao anh lại sợ một chiếc tàu lượn được chứ! Nếu em thích thì anh đi với em, chúng ta đi xếp hàng ngay và luôn!”
15 phút sau…
“AAAAAAAA”, tiếng thét thánh thót đến từ vị trí của anh nhà vang vọng khắp khu vui chơi khiến ai cũng phải ngước lên nhìn chiếc tàu lượn thần tốc trên cao.
30 phút sau…
“Ọe!”, Lâm Đình Phong như muốn hồn lìa khỏi sát mà dựa người trên băng ghế gỗ.
Mộc Tâm buồn cười vuốt lưng cho anh, đút nước cho anh uống, quan tâm hỏi: “Anh có sao không? Nếu không được thì nói với em, sao phải cậy mạnh làm gì chứ?”
Anh uống xong vài ngụm nước thì thấy dạ dày đỡ nhộn nhạo hơn rồi.
Anh đưa ánh mắt thù hằn nhìn chiếc tàu lượn kia.
Quê! Quá quê rồi! Thật là mất hình tượng trước mặt Mộc Mộc mà, về nhà phải bảo người dỡ bỏ cái tàu lượn này luôn mới được.
Bản mặt của nó trông thật khó ưa làm sao!
Biết được điểm yếu đáng yêu của anh yêu nhà mình, cô không chọn mấy trò cảm giác mạnh nữa, cùng anh đạp thuyền vịt ngắm hồ cá rồi cùng anh chơi xe điện đụng, phóng phi tiêu và còn đi vòng đu quay.
Đến trưa thì hai người đi vào một nhà hàng được xây trong khu vui chơi để nghỉ ngơi.
Sau khi gọi món xong, anh bảo cô đợi một lát rồi đi ra ngoài.
Cô vừa ngồi đợi anh vừa lướt điện thoại xem ảnh chụp hôm nay.
Quá nhiều ảnh đẹp luôn a~ Khi về nhà sẽ có thật nhiều ảnh để bày trong phòng rồi, còn có thể để vài tấm vào ví tiền nữa.
Tuyệt vời ông mặt trời!
Một bàn tay mềm mại vỗ nhẹ lên vai Mộc Tâm, cô quay lại nhìn thì thấy một chú gấu trúc đưa tay ra phía cô làm động tác mời, cô đứng dậy, mỉm cười đặt tay lên tay gấu trúc.
Nó tặng cho cô một chùm bong bóng to ơi là to, sau đó nhảy một điệu Zumba đáng yêu vô cùng, cô cười hỏi: “Panda, chúng ta có thể chụp chung một tấm ảnh không?”
Thấy nó gật đầu, cô đưa điện thoại cho người phục vụ chụp hộ mình, sau đó nói cảm ơn Gấu trúc.
Nó vừa rời đi, Lâm Đình Phong đã cầm một hộp quà đi lại đưa cho cô: “Mộc Mộc, kỷ niệm ngày hẹn hò đầu tiên của chúng ta.”
Trái tim nhu được ngâm trong nước ấm, cô mở hộp quà ra, nhấc quả cậu tuyết ra khỏi hộp giấy, bên trong quả cầu là một con Koala đang choàng khăn đỏ cho một con hồ ly trắng.
Cô thử vặn công tắc một cái, mấy bông tuyết nhỏ liền rơi xuống kèm theo là một bài nhạc giáng sinh đáng yêu vang lên.
“Thích không?”
“Thích ạ, nhưng mà…!em không có chuẩn bị quà gì cho anh hết!”
Anh tiến lên ôm cô một cái: “Em là món quà tốt nhất rồi!”
Sau khi ăn xong, hai người đi chơi nốt vài trò còn lại, nhưng khu vui chơi này quá lớn, không thể nào đi hết trong một ngày được.
Đến xế chiều, Mộc Tâm quyết định không chơi nữa mà để sức chờ xem pháo hoa.
Khoảng 8 giờ, màn pháo hoa bắt đầu, Mộc Tâm đứng trên ban công của tòa lâu đài đá nhìn những bông hoa sặc sỡ nở rộ trên bầu trời.
“Đình Phong, anh biết không?”
“Hửm?”, đột ngột cô quay đầu qua nhìn anh, giọng nói cô trầm ấm làm anh quên đi việc phản ứng.
Bờ môi đỏ hồng cong lên, cô nở một nụ cười còn rực rỡ hơn các đóa pháo hoa kia: “Đây là lần đầu tiên em được đi khu vui chơi đấy.”, không đợi anh lên tiếng thì cô đã nói tiếp, “Lúc nhỏ, em cũng có một giấc mơ công chúa như bao nhiêu bé gái bình thường, nhưng em lại rất sợ đến đây.
Vì ai cũng có ba mẹ đi cùng, còn em thì không…!Khi lớn lên rồi, em vẫn rất muốn đến đây một lần, nhưng lại bận rộn chẳng có thời gian.
May là có anh…!cuối cùng em đã hoàn thành được giấc mơ công chúa của mình.”
Cô vòng tay ôm chặt lấy người anh, cảm nhận từng nhiệt độ và hơi thở chỉ thuộc về anh, nếu đây chỉ là một giấc mơ…!cô ước gì mình sẽ không bao giờ tỉnh lại…!Chỉ cần nghĩ đến khoảng thời gian trước kia…!Cô đã cảm thấy bản thân không thể nào trãi qua nó lần nữa.
Giống như trong bài thơ của Emily Dickinson có nói:
“Had I not seen the Sun,
I could have born the shade…”
(Nếu như tôi chưa từng nhìn thấy mặt trời,
Hẳn là tôi đã chịu được bóng tối.)
Cảm nhận được sự bất an của cô gái nhỏ, anh không biết được quá khứ của cô đã trãi qua những gì, nhưng bù lại…!tương lai của cô sẽ có anh tô điểm.
Anh vuốt nhẹ lên mái tóc cô, dịu dàng an ủi: “Nếu em có giấc mơ nào khác thì hãy nói với anh, anh cùng em thực hiện.
Ví dụ như…!giấc mơ làm vợ của Lâm Đình Phong chẳng hạn.”
Mộc Tâm bị sự rơi rớt liêm sỉ của anh làm cho phì cười, cô đánh lên ngực anh một cái, đẩy anh ra: “Nói hay thật…!Đây là giấc mơ của anh thì có.”
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Của anh cũng như của em thôi! Phải không bà xã?”
“Ai là bà xã của anh?”
“Sớm muộn gì cũng kết hôn.
Anh chỉ đang dùng quyền lợi sớm một chút thôi!”
“Hừ! Thương nhân gian xảo.”
“Gọi tiếng ông xã nghe nào!”
“Anh bớt bớt lại coi, diễn đến nghiện rồi à?”
“Vậy em diễn anh xem chút đi…”
Cô bị anh chọc cười đến quên mất sự bất an chợt thoáng qua lúc nãy, cùng anh nắm tay nhau đi về nhà..