Đọc truyện Xuyên Qua Thành Phu Nhân Của Naraku – Chương 46
Thân thể càng lúc càng suy kiệt, hình ảnh trước mắt dần trở nên mông lung, trước khi ngất đi, dường như nàng cảm nhận được Chinen Kiyoshi đã ôm lấy nàng, thì thầm vào tai nàng điều gì đó với thanh âm thật ma mị, thật tàn nhẫn…
Nàng thật muốn phản kháng, thật muốn vùng ra trốn thoát…
“ Là nàng ép ta, khiến ta phải phong ấn lại kí ức của nàng. Takahashi Yuri, ngay từ đầu nàng đã thuộc về ta, là người mà ta muốn gắn bó cả đời…”
…
Trong khu rừng rậm rạp, inuyasha đột nhiên ngẩng đầu lên, mũi chun lại, đôi mày kiên nghị cũng nheo lại :
“ Không đúng, suốt ba ngày nay vì sao lại không ngửi được mùi của Naraku? Hơn nữa… mùi của Ngọc Tứ Hồn hình như cũng rất gần đây!”
“ Đằng kia! Đằng kia!” Không để inuyasha kịp nói xong, Kagome đã hét lên, tay chỉ về phía trước mặt. Inuyasha nói không sai, nàng cũng nghe được mùi của Ngọc Tứ Hồn, rất gần!
Miroku siết chặt cây trượng, nhìn sang Sango gật đầu ra hiệu, chuẩn bị tốt tinh thần chiến đấu rồi chạy theo Kagome và inuyasha sớm đã chạy như tên bắn về phía có Ngọc Tứ Hồn…
Dạo gần đây không còn ngửi thấy mùi của Naraku, mà hắn lại là kẻ giữ một viên ngọc hoàn chỉnh, nếu không vì sao lần trước mảnh ngọc trong người Yuri lại không còn nữa?
Điều đáng chú ý ở đây đó là, vì sao đã có trong tay ngọc tứ hồn mà Naraku vẫn im hơi lặng tiếng, không có chút động tĩnh?
Như vậy chỉ có thể có một khả năng, đó là hắn đã đánh mất viên ngọc!
…
Càng đến gần nơi có Ngọc Tứ Hồn, nhóm người Kagome càng lúc càng nghe được rất rõ tiếng nói vô cùng lảnh lót quen thuộc vang lên đâu đây. Giọng nói ngọt ngào này còn có thể là ai khác ngoài Yuri đây?
Kagome kích động tuột xuống người inuyasha, dùng hết tốc lực chạy về phía trước, vừa chạy vừa gọi tên Yuri.
Yuri vốn đang luyện tập khả năng sử dụng linh lực thì nghe thấy tiếng gọi, theo bản năng quay lại liền nhìn thấy một cô gái mặc đồ rất kì quái đang mừng rỡ bước về phía mình, lại còn gọi tên…
Lẽ nào, đây là người quen của nàng sao?
Mặt của nàng ngây ra, không biết làm thế nào. Hôm qua khi tỉnh lại, nàng đã quên hết mọi chuyện trước đây. Người đầu tiên nàng nhìn thấy là một nam nhân vô cùng tuấn mỹ, hắn nói hắn tên Chinen Kiyoshi, là tộc trưởng Hồ tộc, cũng chính là hôn phu của nàng, cũng nói nàng bởi vì dùng linh lực liều mạng với một yêu quái nào đó nên trọng thương, tạm thời sẽ quên hết mọi chuyện…
Nàng vốn dĩ không tin hắn, nhưng sau khi nhìn thấy kí hiệu hình lông vũ màu đỏ in trong lòng bàn tay thì có chút tin tưởng. Dù sao, nàng hiện tại ngoài linh lực ra cũng không có gì để lợi dụng… Quan trọng là, nàng hiện tại đã mất hết ký ức, dù cho không tin hắn, nàng cũng không biết tin ai nữa rồi…
Mà hắn lại nói, hắn biết tất cả về nàng!
Hắn nói, nàng là một vu nữ có nhiệm vụ bảo vệ Ngọc tứ hồn, thứ mà bất kỳ yêu quái nào cũng khao khát có được để tăng thêm sức mạnh…
Hắn nói, người nàng yêu nhất chỉ có hắn, cũng không có bạn bè…
“ Yuri, làm sao vậy? Mới mấy ngày không gặp đã quên nhau rồi sao?” Nhìn thấy vẻ mặt ngờ nghệch của Yuri, Kagome có chút nôn nóng, tay chạm khẽ vào người nàng. Không ngờ Yuri lại giật mình né tránh, vẻ mặt đề phòng cùng ánh mắt hoài nghi nhìn lại khiến Kagome chấn động.
“ Bạn là ai vậy? Chúng ta có quen biết nhau sao?”
Tiếng lá cây xào xạc, tiếng gió thổi vi vu, tất cả dường như đều chìm vào im lặng…
Một sự im lặng thật đáng sợ!
Thân hình nhỏ nhắn của Kagome khẽ run rẩy. Chuyện này là sao? Vẻ mặt ấy của Yuri không hề có chút giả tạo… Chuyện gì đã xảy ra?
“ Này, bây giờ là lúc nào rồi chứ! Đùa gì vậy…” Kagome cười gượng gạo, sắc mặt trắng bệch. Sẽ không đâu, làm sao có chuyện Yuri sẽ quên nàng?!
“ Thật xin lỗi, tôi đã bị trọng thương, thế nên tạm thời mất đi ký ức…” Yuri lúng túng giải thích, nhưng sự hoài nghi trong ánh mắt vẫn không vì thế mà giảm đi. Kiyoshi cho nàng biết, thời đại này chiến tranh xảy ra khắp nơi, yêu quái lộng hành, ráo riết truy tìm Ngọc tứ hồn, thứ mà nàng đang phải bảo vệ…
Nàng tuy là một vu nữ nhưng cũng là nhân loại, không có khả năng nhận ra ai là yêu ai là người, thế nên, đề phòng vẫn là tốt nhất.
Vừa vặn lúc này inuyasha cũng đuổi tới nơi, vừa nhìn thấy Yuri đã hét toáng lên :
“ Này! Ngọc Tứ Hồn kìa!”
Lúc này, Kagome mới để ý, trên cổ Kagome có đeo một sợi dây chuyền, mà mặt dây chuyền lại chính là ngọc Tứ Hồn, là một ngọc Tứ Hồn nguyên vẹn!
Nhưng nếu như vậy, Naraku đâu? Hắn lại dễ dàng buông tha như vậy sao?
“ Yuri, ngọc Tứ Hồn đây rồi, vậy Naraku đâu?” Kagome mặc kệ Yuri vẫn đang dò dầm nhìn mình, tiến tới thân thiết nắm lấy tay Yuri hỏi. Cho dù Yuri đã quên, nhưng nàng sẽ không vì thế mà rời bỏ Yuri!
Yuri lại một lần nữa khó hiểu nhìn Kagome, hóa ra, người quen của nàng cũng nhiều quá, Naraku? Địa ngục sao? Ngay cả tên cũng đáng sợ như vậy, nàng lại có thể quen một người như vậy sao?
“ Naraku, hắn là ai vậy?”