Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nữ Hoàng Asisu – Chương 8: Hạ Ai Cập
Hôm nay là ngày ta đến Hạ Ai Cập – nơi ta sẽ cai quản với cương vị nữ hoàng. Rời Thượng Ai Cập kể cũng buồn. Đây là nơi ta nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh lại, thời gian không lâu lắm nhưng đủ để quyến luyến. Phần khác là do cơ thể này, rời khỏi nơi sinh ra và lớn lên để đến một nơi xa lạ thử hỏi ai lại không buồn. Càng nghĩ ta lại càng cảm thông cho Asisư, nhất là khi nàng ấy bị gã sang Babylon.
– Nữ hoàng! Người muốn nói gì với hoàng thượng không? Chúng ta sắp đi rồi! – Thấy ta cứ thừ người ra không đi, Ari lên tiếng nhắc nhở
Ta gật nhẹ đầu rồi bước về phía Menfuisư
– Menfuisư, ta có chuyện muốn nói với em! Ta biết em đã thích Carol rồi….. – Ta ngừng một chút để quan sát thái độ của Menfuisư, quả nhiên nó có chút giật mình – Nhưng em yên tâm, ta không làm hại cô bé đó đâu, người hủy hôn với ta là em mà. Sau này gặp lại nhất định ta sẽ đối xử thật “tốt” với em.
Mọi người đều nghĩ nữ hoàng thật độ lượng và rất quan tâm đến hoàng thượng. Trong khi đó Menfuisư đang toát mồ hôi hột, hắn biết rõ đó là một lời đe dọa, nếu lần sau gặp lại chắc chắn Asisư sẽ xử đẹp hắn.
Sau khi “dặn dò” Menfuisư xong, ta vui vẻ bước về phía xe ngựa. Nhưng chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, ta quay lại ghé tai Menfuisư nhắc nhở:
– Nhớ kĩ, không được phép để Carol ở gần sông Nil nếu không có em hoặc quân lính bên cạnh, đặc biệt là khi hai đứa cãi nhau. Còn nữa, đừng để Carol trốn khỏi cung hoặc tiếp xúc với người lạ mặt
– Nhưng tại sao…..
– Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo nếu em không muốn mất vợ – Rồi không để Menfuisư có cơ hội hỏi thêm bất cứ điều gì, ta ra lệnh cho đoàn người bắt đầu khởi hành. Vợ chồng này đúng là phiền phức y như nhau, người ta đã nói thế thì cứ làm theo đi, hở cái là “tại sao”.
Cứ nghĩ đi xe ngựa sẽ nhàn hạ lắm, ai dè vừa ê mông vừa chóng mặt. Giờ ta phát hiện thêm một điều, ta bị say xe ngựa. Mới lên xe được một đoạn đã ói ba bốn lần, ói đến lục phũ ngũ tạng muốn ra ngoài luôn. Tóm lại là phải cho người kiếm hai con ngựa, ta và Ari sẽ đến Hạ Ai Cập trước. Cũng may Ari vốn là người của Hạ Ai Cập nên chúng ta không cần người dẫn đường. Ari thấy ta đòi cưỡi ngựa thì xanh mặt, ra sức ngăn cản, nhưng thấy ta quyết tâm quá nên đành phải đồng ý. Đừng khinh thường nhau thế chứ, hồi ở hiện đại ta cũng là một cao thủ cưỡi ngựa đó.
Đi khoảng nữa ngày thì tới Hạ Ai Cập. Chúng ta quyết định không vào cung mà đi bộ xuống chợ. Ta muốn coi dân tình ở đây thế nào, phải biết rõ tình hình dân chúng thì mới đưa ra kế hoạch phát triển được. Nơi đây thật khác so với Thượng Ai Cập, chợ nhưng rất ít người buôn bán, người mua lại còn vắng hơn. Người ăn xin, những đứa trẻ ốm yếu ở khắp nơi. Cuộc sống của người dân nơi đây quả thật rất khó khăn.
– Ari, chẳng lẽ Thượng Ai Cập không gửi trợ cấp xuống đây sao?
– Không đâu nữ hoàng, năm nào cũng có lương thực thuốc men được gửi xuống đây, giao cho các quan tư tế của thần điện việc phân phát
Vậy là mấy vị quan tư tế đó lấy hết rồi, nếu có chia thì chắc chỉ họ hàng của chúng được nhận. Nãy giờ đi đến đâu cũng nghe người dân oán trách đại tư tế Kattai, chắc chắn hắn ta là người đã ỉm khoản trợ cấp gửi đến. Xem ra phải điều chỉnh lại bộ máy hành chính ở đây mới được.
– TRÁNH ĐƯỜNG! TRÁNH ĐƯỜNG!
Một đoàn người ngựa chạy qua, không né tránh người dân mà cứ vậy tông thẳng vào. Một người phụ nữ do bị xô đẩy nên té xuống đường. Ta đang định dùng thủy thuật để cứu bà ấy thì một người thanh niên lao ra cản ngựa lại. Bị bất ngờ, con ngựa nhảy lên hất tên ngồi trên lưng xuống đất. Mấy tên phía sau thấy vậy vội nhảy xuống đỡ hắn dậy. Vừa đứng dậy, tên đó đã hung hăng quay sang chửi người thanh niên kia:
– Ngươi muốn chết hay sao mà dám cản đường ta? Ngươi phải biết ngươi chỉ là một tên đội trưởng nhỏ nhoi trong khi ta là đại thần tứ phẩm, lại còn là thân tín của quan tư tế Kattai.
– Tôi không dám! Nhưng nếu tôi không ngăn ngựa của ngài lại thì chẳng phải người phụ nữ này sẽ chết sao? Ngài là quan đại thần, chẳng lẽ lại không quan tâm đên sự sống chết của người dân sao?
– Ta không quan tâm. Bọn chúng chỉ là một lũ bần tiện, không đáng để ta nghĩ tới. Bây giờ ta phải đi đón nữ hoàng, nếu chậm trễ để Người trách tội thì cả dòng họ ngươi cũng không gánh hết tội đâu. Chúng ta đi!
Một lũ chỉ giỏi nịnh bợ. Chắc chắn bọn chúng nghĩ ta vô tích sự, chỉ thích nghe nịnh nên muốn lấy lòng đây mà. Hỏi mấy người dân xung quanh thì ta được biết người thanh niên đó chính là Nakuto, là người rất giỏi nhưng bị chèn ép nên chỉ có thể làm một đội trưởng nhỏ nhoi. Ta và Ari tiếp tục đi thêm một đoạn nữa thì gặp một số tên có vẻ là người của thần điện, đang đánh đập hai vợ chồng tuổi cũng đã ngoài 40. Nghe mấy người xung quanh nói do họ không đủ tiền để nộp cho thần điện, con gái họ cũng đã bị bắt đi làm nô tì. Cũng may ta có mang theo tiền, vội sai Ari mang đi cứu hai vợ chồng đó. Ari vừa bước ra thì cũng có một người nữa đến, cũng là một vị tư tế. Nhờ số tiền của ta và người đó, hai vợ chồng kia được cứu. Lúc ta định quay đi thì anh ta chạy tới, ngỏ ý muốn cảm ơn ta đã giúp, nếu mình anh ta thì chắc chắn không thể cứu được. Nói chuyện qua lại ta cũng biết được anh ta tên là Kato, một tư tế nhỏ trong thần điện. Hôm nay được vinh dự có mặt trong đoàn người chào đón nữ hoàng nên mới ra đây. Kato, Nakuto, nhất định ta sẽ nhớ hai cái tên này!
Đi qua một cái cây lớn, ta bỗng nghe tiếng chim kêu, mà chính xác là ở trên ngọn cây. Dùng thủy thuật đưa tổ chim xuống, ta thấy bên trong chỉ có một con chim ưng non, nhìn khá là gầy yếu
– Chị ơi, xin chị hãy giúp em. Bố mẹ em đi kiếm mồi cho em nhưng đã một ngày họ không về rồi. Em sợ lắm, chị đừng bỏ em lại nha!
– Yên tâm, ta sẽ cứu em. Chỉ cần em hứa sẽ luôn ở bên cạnh ta. Có được không?
Chú chim mừng rỡ, vẫy vẫy cái cánh nhỏ xíu, trụi lủi của mình. Vậy là ta có thêm một người bạn nhỏ, khá là dễ thương.
Nhìn trời cũng đã muộn, chắc mọi người cũng đến rồi. Ta và Ari nhanh chóng lên ngựa chạy đến hoàng cung. Đến nơi thì đoàn người cũng vừa đến, chúng ta cho ngựa chạy lên đầu, đối diện với đoàn rước. Dẫn đầu là một tên to béo ục ịch, chắc đã ăn không ít tiền của.
– Thần – đại tư tế Kattai xin được diện kiến nữ hoàng! Nữ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Nhìn đoàn người quỳ trước mặt, ta thật sự chán ghét vô cùng. Định để chúng quỳ thêm một lúc cho vui nhưng ta chợt nhìn thấy vị tư tế trẻ tuổi hồi chiều cùng với Nakuto. Thôi, tạm tha cho các ngươi!
– Miễn lễ! Ta cảm ơn các khanh đã ra đây đón. Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi các khanh đâu
Mấy tên nịnh thần nghe ta nói vậy thì vui ra mặt. Hừ, đừng tưởng bở! Liếc qua Kato và Nakuto, ta thấy ánh mắt chán ghét hiện lên. Chắc họ nghĩ ta cũng giống bọn kia, không phân biệt phải trái. Chỉ có Ari là hiểu hàm ý câu nói đó, ngoài mặt cô ấy tỏ ra lạnh lùng nhưng thực chất là đang cố nén cười.
– Nữ hoàng, chúng thần đã chuẩn bị tiệc rượu, mời Người hồi cung.
– Được thôi! Dù sao các ngươi cũng không còn nhiều thời gian nữa đâu. Ari, chúng ta đi!
Trước khi dự tiệc, ta về tẩm cung để tắm rửa, thay trang phục, tiện thể sai người chăm sóc cho chim ưng. Ta cố ý làm thật lâu để bọn chúng phải chờ, phải để mấy tên đó nếm cảm giác chờ đợi của người dân chứ. Thật sự, nếu không đi tìm hiểu tình hình của người dân chắc ta cũng nghĩ cuộc sống ở đây rất ấm no, thịnh vượng. Cung điện trang trí lộng lẫy không kém Thượng Ai Cập, tiệc rượu thì ê chề, trong khi người dân không có cái để ăn. Trong bữa tiệc, mấy tên quan thay nhau nịnh nọt, chúc tụng ta. Hừ, ta chán ngấy mấy lời nịnh nọt sáo rỗng này rồi. Tại đây là bữa tiệc chào mừng ta, ta không thể bỏ về sớm được nên đành ngồi lại. Cảm thấy đã đủ lâu, ta lấy lí do đi đường xa, cảm thấy mệt nên muốn về tẩm cung nghỉ ngơi. Trước khi đi, ta không quên nhắc nhở:
– Sáng mai thiết triều sớm, ai đi muộn hơn ta thì đừng trách sao ta ác.
Bỏ lại mấy tên quan đang bận tiêu hóa mấy lời đó, ta trở về tẩm cung nghĩ ngơi. Hôm nay quá mệt mỏi rồi. Lâu nay đều được ngủ nướng nên ta ngày càng lười dậy sớm. Tối nay mà không ngủ sớm chắc mai trời có sập ta cũng không dậy nổi mất. Dặn dò Ari mai nhớ gọi xong thì ta lăn ra ngủ luôn.