Xuyên Qua Thành Nữ Hoàng Asisu

Chương 55: Rắc rối (1)


Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nữ Hoàng Asisu – Chương 55: Rắc rối (1)

Dù gì qua Minoa trên danh nghĩa cũng là giúp quốc vương Minoa chữa bệnh, chính vì thế những ngày sau đó nàng chăm chỉ chuẩn bệnh. Nói cho hay vậy chứ chẳng qua chỉ là yêu cầu bỏ bớt hoa lá trong phòng cậu ta, chỉ để lại một bình hoa nhỏ cạnh cửa sổ, mở tất cả cửa để gió lùa vào, hướng dẫn đầu bếp nấu vài món thanh đạm nhưng đủ dinh dưỡng. Sáng sáng cho người đỡ cậu ta ra vườn hoa phơi nắng, rồi vào đình viện ăn sáng, ngắm chim muông hoa lá. Mấy cái này nàng cứ y theo những gì Carol đã làm trong nguyên tác là ổn, dù gì vốn những công việc này là của nàng ta mà.
Vị quốc vương này phải cho ra đồng làm việc với mấy người nông dân thì mới khỏe được. Chứ cái kiểu nuôi trong hộp thế này thì còn bệnh dài dài. Đàn ông con trai kiểu gì mà mở cửa thì sợ gió, ra sân thì sợ nắng. Nàng không hiểu vị thái hậu kia là quá thương con hay là muốn một vị vua yếu ớt cho dễ sai khiến đây?
“Nữ hoàng Asisư, rất đa tạ người trong thời gian qua đã quan tâm đến sức khỏe của ta” Minosu lên tiếng.
“Quốc vương khách khí rồi, đây là việc ta nên làm!” Tốt nhất là ngươi mau mau khỏe đi, ta đây vẫn chưa đi chơi được đâu đấy. Asisư ngoài mặt tươi cười xã giao nhưng trong lòng đang thầm gào thét.
Nhìn Asisư cười mà đáy mắt thản nhiên, Izumin biết nàng bắt đầu mất kiên nhẫn rồi. Sáng nào cũng cùng dùng bữa, nói chuyện linh tinh gần hai tiếng đồng hồ, không riêng gì nàng mà chính hắn cũng chịu không nỗi. Xem ra quyết định đi Minoa chưa hẳn đã là sáng suốt. Đã thế ánh mắt của Minosu mấy ngày gần đây khi nhìn Asisư rất kì lạ. Tựa như… ánh mắt một chàng trai nhìn cô gái mà anh ta yêu??? Vớ vẩn! Asisư là vợ hắn, ai cũng đừng mơ đụng vào.
“Asisư, nàng thử miếng bánh này coi!” Izumin lấy một miếng bánh đưa đến miệng Asisư, nở một nụ cười.
Asisư rất phối hợp mở miệng ra, tiện thể khuyến mãi thêm một nụ cười ngọt ngào. Được người mình yêu chăm sóc thế này quả không còn gì bằng. Nàng chẳng phải kiểu con gái hở tí là xấu hổ, việc này coi như một lời nhắc nhở cho mấy cô nàng đang nhìn trộm Izumin.
Không ai thấy rằng nụ cười trên môi Minosu chợt cứng lại, tròng mắt cũng tối đi. Nhưng chỉ chớp mắt sau mọi thứ lại khôi phục như cũ, Minosu quay đầu nhìn ra vườn hoa, nơi đó có một đàn bướm đang dập dờn trên những bụi hoa.
“Thái hậu nương nương đến!”
Từ xa, thái hậu Minoa dẫn đầu một đoàn người đi đến đình viện.
“Mẫu hậu!” Minosu đứng dậy tự mình bước tới đỡ thái hậu Minoa vào.
“Thái hậu!” Asisư và Izumin cũng đứng dậy chào.
“Hoàng nhi, con không cần đứng dậy đâu, ngồi nghỉ cho khỏe đi” Thái hậu Minoa ân cần hỏi han Minosu, sau đó quay sang chỗ Asisư: “Nữ hoàng Asisư, hoàng tử Izumin, hai vị cứ tự nhiên. Bệnh của hoàng nhi tiến triển tốt như thế này là nhờ công của nữ hoàng. Ta không biết nói gì để cảm tạ nữa”
Nói xong bà ấy đứng dậy khẽ cúi người trước Asisư.

“Thái hậu đừng làm vậy. Ta không dám nhận đại lễ này đâu, cứu người là chuyện nên làm mà” Asisư vội đưa tay đỡ. Nàng không phải người quá khiêm tốn, nhưng hiện tại đang ở nước ngoài, hơn nữa đối phương còn là thái hậu của một nước.
“Bệnh tình của hoàng nhi tiến triển rất tốt. Ta cảm thấy cứ ở trong cung cũng không phải chuyện tốt, chi bằng ngày mai chúng ta ra biển chơi, sau đó tới đảo Kae nghỉ ngơi một bữa. Không biết ý hai vị thế nào?” Thái hậu Minoa ngồi xuống rồi hướng Asisư và Izumin hỏi.
“Ta cảm thấy việc này rất tốt. Đi ra ngoài đổi gió một bữa đối với sức khỏe của quốc vương cũng không vấn đề gì” Asisư tươi cười. Quá ủng hộ ấy chứ, suốt ngày ở trong cung nàng sắp mọc rễ luôn rồi.
“Coi nàng kìa!” Izumin cười cười nhìn Asisư
“Ta làm sao chứ? Phải rồi quốc vương Minosu, ngài…”
“Gọi ta là Minosu” Minosu ngắt lời Asisư.
Sắc mặt thái hậu Minoa chợt tái nhợt. Bà khẽ đưa tay dựt áo Minosu. Con trai bà bữa nay bị sao vậy? Không dưng lại nói như vậy với nữ hoàng Asisư. Mặc dù đây là một người con gái tài giỏi, xinh đẹp, nói chung là quá hoàn hảo. Nhưng bên cạnh cái hoàn hảo đó chính là những người đàn ông xung quanh nàng. Hoàng đế Menfuisư của Ai Cập, em trai nàng, đồng thời cũng là người từng có hôn ước với nàng. Hoàng đế Ragashu của Babylon, anh nuôi của nàng, không ai không rõ vị hoàng đế này yêu thương nàng cỡ nào. Cuối cùng là vương tử Izumin, tương lai sẽ là quốc vương Hitaito, nhìn bề ngoài thì không có quan hệ gì với Asisư, nhưng chỉ cần là người thì ai cũng nhận ra quan hệ của bọn họ. Nay Minosu làm vậy, chẳng lẽ… Nghĩ đến đây bà khẽ liếc qua Minosu, ánh mắt khi nhìn Asisư… giống hệt của Izumin. Thái hậu Minoa thầm kêu khổ, bà nhìn Asisư và Izumin ở đối diện.
Izumin không nói gì, nhưng sắc mặt trầm hẳn xuống, tuy vậy trên mặt vãn treo nụ cười thản nhiên.
Asisư thầm kêu không ổn. Tâm trạng người ngồi cạnh nàng bắt đầu xuống dốc, đặc biệt là khi hắn cười kiểu này. Đoán chừng nàng dám gọi nhuư vậy hắn sẽ làm Minoa biến mất không chút tăm hơi.
“Quốc vương, đa tạ ý tốt của ngài. Nhưng ta nghĩ chúng ta không thân thiết đến mức đó đâu. Ta vẫn nên giữ lễ thì hơn” Asisư không phải người ác, nhưng nàng cũng tuyệt đối không phải người nhân từ. Đặc biệt đối với những việc khiến người thân của nàng khó chịu. Tốt nhất giải quyết ngay từ đầu, mất lòng trước được lòng sau. Nàng không ngu đến mức không nhận ra tình cảm trong mắt Minosu, tuy nhiên nàng có Izumin là đủ rồi. Mà vốn đây là chuyện của Carol, cuối cùng lại rơi trên đầu nàng. Còn cái tên Atorat kia nữa, thần thần bí bí, làm như nàng không biết vậy. Anh em nhà này giống mấy con gà con mới nở ghê! ~(*+﹏+*)~
“Được rồi. Nếu đây là ý của nàng!”
Asisư chóng mặt. Sau này Minoa biến mất thế nào nàng không chịu trách nhiệm.
Thái hậu Minoa thấy tình hình hơi căng nên vội lảng sang chuyện khác. Nàng và Izumin cũng lười so đo.
Ngồi thêm một lát thì một cô gái bê một khay gồm trà và bánh vào đình viện.

Asisư nhìn thái hậu, không phải trà và bánh đều đã dâng rồi sao? Hôm nay có thêm thái hậu nên mới ngồi thêm một lát, chứ bình thường Minosu đã được tì nữ đưa về phòng rồi. Mà tình huống này hình như quen quen.
Asisư mãi mê suy nghĩ đến nỗi cô gái đó rót trà cho bốn người xong, đứng sang một bên rồi mà vẫn không biết.
Cô gái? Sang trọng? Dâng trà?
Độc! Đúng rồi! Trong nguyên tác có đoạn này.
“Trà có độc!”
Choang!
Gần như cùng lúc với tiếng hét của nàng là tiếng rơi vỡ của chén trà. Izumin đã để ý từ lúc cô gái này bước vào, Asisư luôn trầm tư như đang suy nghĩ gì đó, đồng thời dùng một ánh mắt kì quái nhìn cô ta. Mà mỗi làn Asisư như vậy chắc chắn nàng đã phát hiện ra gì đó. Chính vì vậy nên khi nàng hét lên hắn cũng kịp thời bắn hai hạt đậu trên tay về phía hai người đối diện, hoàn hảo làm hai li trà rơi xuống đất.
Uri đứng sau Asisư cầm một cây châm bạc nhanh chóng bước lên thử độc. Cây châm sau khi chạm nước thì bắt đầu chuyển màu, từ trắng sáng sang nâu sẫm, rồi tím đậm và cuối cùng là đen tuyền. Uri giật mình vội buông tay. Màu đen tuyền, là cực độc.
“Người đâu, bắt cô ta lại!” Sau khi định thần, thái hậu vội quát
“Thái hậu, quốc vương! Thần thiếp vô tội! Không phải thần thiếp làm! Không phải…” Cô gái kia vội vã quỳ xuống, miệng rối rít nói không phải
“Lôi đi!” Thái hậu Minoa phất tay.
“Quốc vương! Quốc vương, người sao vậy?” Một đám cung nữ vội xúm lại đỡ Minosu. Mặt cậu ta đã tái nhợt.
“Hoàng nhi! Con sao vậy? Nữ hoàng Asisư, người coi…” Thái hậu Minosu giật mình, vội bước lại chỗ Minosu.

“Tránh ra hết đi. Xúm lại một chỗ như vậy, các ngươi cảm thấy quốc vương của mình thừa không khi hả?” Asisư nhìn đám người loi nhoi trước mắt đang đem Minosu bọc kín lại, quát. Sau đó nàng quay qua thái hậu Minoa: “Thái hậu, ở đây có cái gì có thể đựng không khí không. Quốc vương cần tiếp thêm không khí”
Nàng không thể nhớ được Carol đã dùng cái gì thay bình oxi, đành phải miêu tả như vậy, hi vọng bọn họ sẽ hiểu. Minosu chưa khỏe hoàn toàn, nay lại hít phải khí độc khiến bệnh phổi lại tái phát.
Một lát sau có tì nữ đem đến một cái túi. Nàng nhanh chóng hướng dẫn bọn họ cách làm thế nào để tiếp thêm không khí cho Minosu. Nhưng vật dụng thô sơ so với những thứ ở hiện đại vẫn kém xa, tuy nhiên có cũng hơn không. Cũng may trong nguyên tác có khúc này nên nàng mới xử lí được, chứ không thì uổng công mấy ngày nay rồi, có khi còn lỗ ấy chứ.
“Thái hậu!” Tiếng một tì nữ hét lên
Thái hậu Minoa sắc mặt nhợt nhạt, dựa vào người một tì nữ.
“Mau đỡ thái hậu nằm xuống, lấy khăn mát lau mặt cho người” Nàng cũng không biết cách này có ổn không. Tuy nhiên tạm thời giữ cho bà ấy tỉnh táo hơn cái đã.
Asisư liếc Nary, nàng ấy nhanh chóng lấy ra hai viên thuốc. Thấy ánh mắt hoài nghi của những người ở đấy, Asisư mở miệng:
“Muốn giữ cho hai người họ một mạng thì đừng cản trở”
Sau khi uống thuốc, sắc mặt thái hậu và Minosu đã khá hơn, chỉ ngần nghỉ ngơi mấy bữa là ổn. Nàng dặn dò vài điều rồi cho người đưa cả hai về tẩm cung. Tạm thời ổn thỏa, nàng và Izumin cũng quay về.
“Anh Kai, cho người điều tra vụ này. Em cảm thấy đây không chỉ là vấn đề nội bộ của Minoa”
“Nàng nghĩ sao?” Izumin hỏi
“Việc này chắc chắn có sự nhúng tay của người bên ngoài. Chúng ta đều biết hoàng tộc Minoa chỉ có mình Minosu là người kế thừa hợp pháp, tiên vương cũng không có anh em nên sẽ không có việc giết vua đoạt vị trong hoàng tộc. Thái hậu Minoa cũng vậy, tuy bề ngoài bà ấy là người có quyền lực nhất, nhưng đó chỉ là khi Minosu vẫn còn tại vị, một khi hắn chết thì quyền lực của bà ta cũng biến mất theo, chính vì vậy bà ta dĩ nhiên sẽ làm mọi cách bảo vệ Minosu. Nếu đúng như vậy thì chuyện hôm nay chắc chắn có sự nhúng tay của một kẻ nào đó không thuộc hoàng tộc, hoặc nói cách khác là một kẻ ngoại quốc nào đó. Nếu mọi chuyện thành công, không chỉ loại bỏ được người người quyền lực nhất Minoa, mà người kế vị Hitaito và nữ hoàng Ai Cập cũng được loại trừ. Hitaito mất đi vương tử chắc chắn sẽ hỗn loạn vô cùng, đến lúc đó thù trong địch ngoài, sụp đổ chỉ là chuyện sớm chiều….”
“Nếu giết được nàng, không chỉ Ai Cập bất ổn mà liên minh ba nước cũng sẽ lung lay. Ai cũng biết sợi dây rằng buộc cái liên minh đó là gì mà…” Izumin tiếp lời
“Nhưng chúng lại quên rằng phía sau ta vẫn còn Babylon nữa. Anh Ragashu yêu thương ta như vậy, nếu ta xảy ra chuyện, chúng nghĩ anh ấy sẽ bỏ qua ư?” Chưa kể thế lực của ta cũng đâu dễ đụng đến. Asisư cười bí ẩn
“Nữ hoàng, xem ra có kẻ ngu ngốc bị đem ra làm con tốt thí mạng rồi. Dù thành công hay thất bại thì cũng là hắn chịu tội, còn kẻ đứng sau cùng thì vẫn an toàn mà còn được nhận một món hời lớn” Uri nhíu mày.
“Đừng nhíu nữa, giống bà già quá!” Asisư đưa tay vuốt giữa mi tâm Uri, bật cười

“Nữ hoàng…” Uri đỏ mặt, khẽ gắt. Nụ cười của nữ hoàng có lực sát thương vô cùng lớn, đến vương tử Izumin còn phải chào thua thì sao nàng chịu nổi.
Izumin cười khổ, vương phi của hắn thật là… Tuy vậy nhưng hắn cũng chỉ biết lắc đầu:
“Cô nghĩ chúng ta sẽ để yên cho chúng sao?”
“Đương nhiên là không. Dù là vỏ hay thân, gây hại cho ta đều phải chết” Asisư nở một nụ cười nguy hiểm. Nước trong li trà của nàng bay lên sau đó phóng vụt về phía trước, cắt ngang một thân cây ngoài cửa sổ.
Bốn người Uri khẽ rùng mình, nữ hoàng nổi giận rồi. Riêng Izumin vẫn thản nhiên ngồi uống trà, đôi mắt sủng nịnh khẽ liếc nhìn Asisư:
“Nàng đoán ra kẻ đứng sau?”
“Ta chỉ đoán kẻ đứng sau vụ này, lần chúng ta bị ám sát và trận dịch năm ngoái là một. Tuy nhiên là ai thì ta chịu, chỉ có thể đợi tin tức từ anh Ken.” Asisư chán nản lắc đầu
Bầu không khí rơi vào trầm mặc. Nhưng đó chỉ là bên ngoài, trong lòng Asisư đang thầm lôi đầu 18 đời tổ tông của cái kẻ chết tiệt kia ra hỏi thăm một lượt. Đương nhiên gia tộc của cái con tốt ngu ngốc kia cũng không thoát. Nhờ ơn của chúng mà nàng lại phải tiếp tục ở trong cái cung chán ngắt này.
“Tại chàng đó, rõ ràng bảo là cho ta đi chơi thế mà giờ phải ngồi ru rú một chỗ thế này đây. Biết thế ta nhất quyết từ chối, ở lại Ai Cập nói chuyện với Carol và tiểu bảo bối thì tốt rồi” Asisư liếc Izumin.
Biết Asisư vì vụ này mà phải ở lại trong cung, hiện đang rất khó chịu nên phải dỗ ngọt:
“Được rồi. Là ta sai, ta xin lỗi. Sau khi về ta sẽ đưa nàng đi Hitaito, lúc đó nàng muốn đi đâu ta cũng chiều. Thế nào, nàng chịu không?”
“Chàng hứa?”
“Tất nhiên. Chỉ cần nàng đồng ý về Hitaito với ta thì nàng muốn đi chơi đâu ta cũng đưa nàng đi”
“Được, chàng nhớ những gì mình đã nói đấy”
Đồng ý xong nàng bỗng ngửi thấy mùi gian trong câu nói của Izumin, hình như nàng còn nhìn thấy biểu cảm gian xảo lướt qua đáy mắt hắn thì phải.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.