Xuyên Qua Thành Nữ Hoàng Asisu

Chương 33: Đụng tới nữ nhân của ta - Chết


Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nữ Hoàng Asisu – Chương 33: Đụng tới nữ nhân của ta – Chết

Một nam nhân bạch y với mái tóc màu bạc buộc hờ hững sau lưng, trên tay đỡ một nữ nhân với mái tóc đen nhánh phất phơ trong gió nhẹ nhàng đáp xuống đất.
“ASISƯ!”
“Chị Asisư….”
“Nữ hoàng…”
Mọi người đang còn ngơ ngẩn trước cảnh tượng đẹp như tranh vẽ này chợt bừng tỉnh sau tiếng hét của Ragashu, Carol và hai người Uri, Nary. Cả bọn vội chạy về phía nam tử bạch y đang ôm Asisư
“Chị Asisư! Chị sao vậy? Trời…. Chị ấy ngất rồi! Người đâu, mau đưa công chúa quay về tẩm cung” Carol chạy lại thì thấy Asisư đã hôn mê, vội gọi người
“Không cần! Tẩm cung của Asisư ở đâu? Ta tự đưa nàng ấy về!”
“Hoàng tử Izumin! Không dám làm phiền ngài! Chị Asisư đã là công chúa Babylon, những người ở đây sẽ lo cho chị ấy. Nếu họ không làm được vẫn còn người Ai Cập chúng ta”. Carol tuy đã nghe chuyện Izumin có ý với Asisư, nhưng cô vẫn nghi ngờ con người này. Cô lo cho Asisư!
Không chỉ Carol, Uri và Nary cũng có ý nghĩ này. Mặc dù hai người đều đã được chứng kiến những hành động của Izumin đối với Asisư lúc còn ở Ai Cập, nhưng đối với họ, an toàn của nữ hoàng mới là quan trọng nhất. Cho dù kẻ đó có là hoàng tử của một đất nước đi nữa.
“Vậy làm phiền hoàng tử. Tẩm cung của Asisư ở phía Đông”. Đương lúc gay cấn thì Ragashu lên tiếng, chấp nhận Izumin.
“Anh Ragashu…..”
“Hoàng đế Ragashu….”
Cả Carol và hai người kia đều nhìn Ragashu bằng một ánh mắt bất mãn. Nhưng Ragashu không hề chú ý đến họ, trực tiếp hướng Izumin
“Hoàng tử Izumin, ta tin ngài có thể đảm bảo an toàn cho Asisư!”
“Tất nhiên! Nàng ấy là thê tử tương lai của ta, tất nhiên ta sẽ hảo hảo mà bảo hộ nàng ấy rồi. Cũng hi vọng hoàng đế Ragashu sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ chủ mưu của việc này. Dám khiến nữ nhân của ta bị như thế này, đáng chết”
“Điều đó là chắc chắn! Asisư dù gì cũng là công chúa Babylon, là em gái của Ragashu này, làm sao ta có thể để con bé chịu ủy khuất”
Carol vốn định phản đối nhưng nghe cuộc đối thoại của hai người này thì đơ toàn tập. Không chỉ cô mà những người khác cũng có chung biểu cảm. Cái gì mà “thê tử tương lai”, lại còn “nữ nhân của ta nữa chứ”? Đây có đúng là hoàng tử Izumin nổi tiếng lạnh lùng trầm ổn không vậy? Đó chỉ là suy nghĩ của những người không biết chuyện. Riêng Uri và Nary thì đang tích cực cầu nguyện cho Izumin, nữ hoàng của bọn họ mà biết mấy lời này thì khẳng định mọi chuyện tiếp theo sẽ không hề vui vẻ.
Đúng lúc đó Ken chạy đến nói gì đó và Ragashu nhanh chóng phân phó:
“Uri, Nary! Hai người cùng hoàng tử Izumin đưa công chúa về tẩm cung đi. Cả Carol nữa, em cũng đi cùng họ luôn. Chừng nào con bé tỉnh thì báo cho ta. Bây giờ cũng đã muộn, mọi chuyện hôm nay chấm dứt ở đây, ai hãy về nhà nấy đi”
Dân chúng và các quan đại thần nhanh chóng hành lễ rồi quay về nhà. Ragashu cùng với Ken rời đi, Izumin cũng bế Asisư quay về tẩm cung.
——————————————————————————-
Asisư ngủ một giấc đến tờ mờ sáng hôm sau thì tỉnh dậy. Do nàng chưa quen sử dụng năng lực mới mà lại dùng quá sức, cả ngày hôm qua làm lễ sắc phong mệt mỏi nên mới ngất đi. Mở mắt ra nàng thấy một bóng người đứng ở bên của sổ. Người này…..khẳng định không phải anh Ragashu, cũng không phải anh Kai hay anh Ken. Mái tóc màu bạc…..là Izumin?
“Asisư nàng tỉnh rồi sao?”

Đương lúc Asisư chìm vào suy nghĩ của mình thì một giọng nói nhẹ nhàng cất lên
“Nàng cảm thấy thế nào? Còn mệt không? Có đói không? Nàng có khát nước không?”
“Từ từ, ngài hỏi nhiều thế làm sao ta trả lời được! Ta không sao. Tại sao ngài lại ở đây? Anh Ragashu đâu rồi?” Asisư thật muốn xỉu thêm lần nữa với người này. Hỏi tới tấp, không lẽ mới ở Ai Cập có mấy bữa mà đã lây cái tính nóng vội của Menfuisư rồi? Nhưng cái này mà cũng có thể lây nữa sao?
“Hoàng đế Ragashu có lẽ đang thẩm vấn nghi phạm. Nàng cứ nghĩ ngơi đi” Izumin nói tiện thể lấy thìa đút một miếng nước ấm vào miệng Asisư
“Được rồi được rồi! Tay của ta không phải để làm cảnh, ngài không cần làm quá lên như vậy” Asisư đẩy tay Izumin ra rồi đoạt luôn cốc nước đưa lên miệng uống. Nàng khát gần chết, đợi tên này đút xong miếng nước chắc nàng “đi” luôn.
Thấy Asisư không thèm để ý đến tâm ý của mình, Izumin chưng ra bộ mặt ủy khuất như kiểu ta chỉ quan tâm nàng thôi mà. Asisư nhìn bộ dạng của Izumin mà xém phun luôn nước trong miệng, một biểu cảm dọa người. Cách tốt nhất để sống yên ổn là lơ đẹp cái người mang tính cách nắng mưa thất thường này.
“Ari!”
Chuyện tối hôm qua Ari không được chứng kiến vì ngay khi nghe tiếng nổ nữ hoàng đã giao cho cô việc điều tra tất cả những người tiến vào hoặc lại gần tháp Babel. Mãi đến khi hoàng tử Izumin đưa nữ hoàng về tẩm cung cô mới biết chuyện, vội giao mọi việc lại cho Eri và tức tốc quay về. Mặc dù rất muốn vào chăm sóc cho nữ hoàng nhưng ngặt một nỗi hoàng tử Izumin hạ lệnh chừng nào gọi mới được phép vào.
Nhưng không chỉ Ari, tất cả đều lo lắng cho Asisư nên đều đợi ở bên ngoài
“Nữ hoàng Asisư, chị tỉnh rồi”
“Asisư, cuối cùng em cũng tỉnh. Em làm mọi người lo quá. Đúng rồi, để chị đi báo cho hoàng đế Ragashu biết”
“Không cần, chuẩn bị cho nàng ấy. Chúng ta sẽ đến chỗ hoàng đế Ragashu” Không đợi Asisư lên tiếng, Izumin phân phó luôn
Ari nhìn qua Asisư. Nữ hoàng mới tỉnh lại, làm sao có thể đi lại nhiều
Cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Ari cùng mọi người, Asisư lên tiếng
“Ta không sao. Ta muốn biết kẻ nào là người đứng sau chuyện này. Phải rồi, Carol, em về phòng nghĩ ngơi đi. Nhìn em kìa, mệt sắp xỉu rồi mà còn cố thức làm gì. Lỡ em mà đổ bệnh chắc thằng nhóc Menfuisư không nhìn mặt ta mất”
Carol bật cười rồi quay về phòng. Quả thực cô cũng rất mệt rồi, cả đêm thức trắng, lại lo lắng cho Asisư nữa.
——————————————————-
Cả ba người Ari vội chuẩn bị đồ, chải lại tóc cho Asisư. Trong khi đó nàng bất giác nghĩ đến Izumin. Nàng chưa lên tiếng nhưng hắn lại có thể biết rõ nàng định nói gì. Dạo gần đây nàng cũng rất hay nghĩ đến người này. Từng cử chỉ quan tâm, từng lời nói nàng đều nhớ. Không lẽ nàng đã động lòng? Nhưng nàng lại sợ tình cảm này. Nam nhân cổ đại liệu có ai đồng ý cả đời chỉ cưới một vợ, lại còn là một hoàng tử tương lai sẽ là quốc vương một đất nước rộng lớn. Nếu có chắc may ra được Menfuisư. Mà nàng sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện chung chồng với người phụ nữ khác, đó là tâm lí chung của tất cả các cô gái đã từng sống ở thế giới hiện đại. Bây giờ hắn yêu nàng thì đã sao chứ? Tương lai ai biết trước được.
“Asisư. Xong cả rồi, chúng ta đi thôi”
“Chị dẫn đường đi”
Bốn người bước ra ngoài cửa thì thấy Izumin đang đứng tựa người vào tường, nhắm mắt dưỡng thần. Bây giờ nhìn hắn như một vị thần thoát tục, cả người toát lên khí thế của bậc đế vương. Nàng chợt nghĩ đến những lời hắn nói với anh trai mình. Mặc dù lúc đó nàng đã rơi vào trạng thái hôn mê nhưng vẫn có thể nghe được mọi chuyện xung quanh. Quả thật nếu nàng mà tỉnh táo thì tên hoàng tử này chết chắc. Nhưng nghĩ lại những lời nói đó nàng chợt cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua tim, lời nói mang đầy tính chiếm giữ, lại có một chút nhu tình, nhẹ nhàng trong đó. Nàng thật sự không biết phải làm thế nào. Chấp nhận người này hay không? Nhiều lúc nàng thấy mình thật vô dụng, ngay cả chuyện của bản thân cũng không thể giải quyết được.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, Asisư chợt giật mình. Môi nàng bị Izumin chiếm lấy, trước mặt nàng khuôn mặt phóng đại hết cỡ của hắn. Asisư vội đưa tay đẩy Izumin ra, khuôn mặt đỏ lựng lên. Nàng hung hăng lườm hắn một phát rồi nhanh chóng bước đi để che khuôn mặt xấu hổ của mình.

Nhìn biểu cảm của Asisư, Izumin hết sức vui vẻ. Hắn đang nhắm mắt nghĩ ngơi thì cảm giác có người nhìn mình. Mở mắt ra thì thấy Asisư với biểu cảm khuôn mặt hết sức đa dạng. Bất ngờ, tức giận, vui vẻ, khó xử, mệt mỏi. Nàng tập trung suy nghĩ đến nỗi hắn bước lại gần nàng cũng không biết, mãi khi hắn hôn nàng nàng mới phát hiện ra. Hắn sẽ tìm ra nguyên nhân khiến nàng mệt mỏi và giải quyết tận gốc. Hắn tuyệt đối không để người mình yêu phải chịu bất cứ mệt mỏi nào. Trước đây hắn không nhận ra nhưng giờ thì khác rồi, hắn có thể khẳng định nữ nhân duy nhất hắn yêu chính là nàng – Asisư. Mỉm cười vui vẻ, Izumin đuổi theo sóng vai với Asisư, mặc nàng muốn đuổi hắn đi.
Ba người Ari nhìn biểu cảm của hai người mà chỉ biết lắc đầu, cả hai cứ như tiểu hài tử vậy. Trước đây họ lo rằng hoàng tử Izumin chỉ muốn đùa giỡn nữ hoàng nhưng giờ thì khác rồi. Từ ánh mắt của Izumin, họ có thể thấy rằng hắn thật lòng yêu nữ hoàng. Bất quá nếu Izumin giám làm nữ hoàng của họ tổn thương, khẳng định không chỉ ba người họ mà cả Ai Cập và Babylon sẽ kéo sang hỏi tội Hitaito.
———————————————————
“Vút!” “Vút!” “Vút!”
“ÁÁÁÁÁÁ…………”
Tiếng roi quất vào da thịt cộng với tiếng hét thê lương đủ khiến người nghe lạnh sống lưng.
“Tiếp tục đánh! Đảm bảo hắn không chết là được!”
Ragashu ngồi trên cao, hai bên là Kai và Ken.
“Anh Ragashu! Sao rồi, hắn chịu khai chưa?”
“Tham kiến công chúa điện hạ! Tham kiến hoàng tử Izumin!” Những người có mặt ở đó trừ Ragashu đều quỳ xuống hành lễ
Asisư gật đầu với mọi người rồi bước lên chỗ Ragashu
“Asisư, em mới tỉnh, sao không ở lại tẩm cung nghỉ ngơi?” Ragashu đỡ Asisư lên, miệng cất tiếng trách
“Em không sao. Em mà không đến chắc đến tết Công – gô anh cũng không bắt tên này khai được”. Asisư bước lên tiện thể chọc Ragashu
“Tết Công – gô?” Izumin ngồi bên cạnh Asisư thắc mắc
“À, ta nói nhảm ấy mà, ngài không cần quan tâm. Uri, chị đem thuốc này rắc lên người tên kia”
Thuốc sau khi bám lên vết thương thì những vết thương đó dần dần kín miệng và biến mất. Những người có mặt ở đó đều choáng váng, đây là thứ thuốc gì mà có thể thần kì như vậy chứ?
“Asisư, em….”
“Em có trò chơi mới. Để hắn như vậy lỡ hắn chết mất thì mất vui”
Lời nói hết sức nhẹ nhàng nhưng khiến tất cả đều cảm thấy một tầng khí lạnh bao trùm. Riêng tên kia thì trực tiếp muốn chết. Còn đáng sợ hơn khi bị tra tấn, lúc đó hắn định cắn lưỡi mấy lần nhưng đều không thể. Còn bây giờ chỉ riêng cử động thôi cũng khó khăn vô cùng. Nữ nhân này, thật đáng sợ!
“Chị Uri”

Asisư đưa cho Uri một viên thuốc nhỏ, màu đen. Uri nhận chóng nhận lấy và đút vào miệng tên kia, điểm huyệt khiến hắn không muốn nuốt thì viên thuốc vẫn chui thẳng vào bụng. Độ 5 phút sau, mặt hắn bắt đầu vặn vẹo, trên đó là một tầng mồ hôi. Cả người tựa hộ rất muốn giãy giụa nhưng lại không thể cử động, thống khổ vô cùng.
Thấy thắc mắc trên mặt mọi người. Asisư nhẹ nhàng giải thích
“Đây là Đoạn cốt đơn. Sau khi uống vào, từng khúc xương trong người sẽ từ từ gãy vụn ra. Nếu không uống thuốc giải thì trong vòng một tháng toàn bộ xương cốt sẽ biến thành bột”
“Vậy sao hắn không la hét, cũng không cử động vậy. Theo những gì em nói thì chắc chắn vô cùng đau đớn?” Ragashu cất tiếng hỏi
“Là bột Đoạn động tán. Trước đây ta từng nghe đến loại bột này, thật không ngờ nàng lại có được nó. Bột này khi rắc lên người, chỉ cần một lượng nhỏ cũng đủ khiến người ta không thể nào cử động được. Còn không thể la hét thì chắc lúc nãy Uri đã điểm huyệt câm của hắn. Chỉ có điều ta không hiểu vì sao Đoạn động tán lại có thể làm lành vết thương?” Izumin nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng
Asisư nghe mà thầm cảm thán trong lòng. Quả thực tìm được loại độc này cũng chỉ là vô tình. Nàng phát hiện trong tẩm cung của mình ở Hạ Ai Cập có một cái tủ âm tường nhỏ, trong đó chứa một quyển sách cổ. Trong đó là các công thức chế độc, giải độc, cách sử dụng độc,…..được viết bằng chữ Ai Cập cổ. Cũng may trước đây Asisư chân chính đã học rất nhiều chữ Ai Cập để phục vụ các buổi tế lễ nên nàng có thể dịch một cách dễ dàng.
“À, ta thêm một vài loại dược ấy mà”
Ken bắn ánh mắt sùng bái về phía Asisư, sau chuyện này nhất định phải hảo hảo thỉnh giáo nữ hoàng mới được. Cảm thấy có người đang nhìn Asisư, Izumin quay lại, trực tiếp đánh gãy ánh mắt cảu Ken. Mặc dù đó chỉ là ánh mắt ngưỡng mộ nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu. Nàng là của hắn, chỉ mình hắn được phép nhìn nàng. Xem ra phải nhanh chóng đưa Asisư về Hitaito, cất nàng thật kĩ mới được. Bị Izumin cảnh cáo, Ken chỉ biết cười khổ. Hắn nào có ý gì, chẳng qua chỉ là hâm mộ thôi mà. Có vẻ suy nghĩ thỉnh giáo nữ hoàng phải gác lại vô thời hạn rồi. Kai, Uri và Nary đứng bên cạnh ban cho Ken một ánh mắt “Đáng đời!”, bây giờ nữ hoàng đã là hoa có chủ, bọn họ tốt nhất nên cẩn thận nếu không muốn bị cách li với nữ hoàng.
“Thế nào, ngươi chịu khai chưa? Đồng ý thì chớp mắt”
“….”
“Chị Uri” Nàng hướng Uri sau đó quay qua cảnh cáo thêm một câu “Viên thuốc giải này có hiệu lực trong một khắc*, ngươi dám nói xạo một câu, ta cho ngươi một viên Nhuyễn tán, cho ngươi chính mắt nhìn thấy da thịt mình bị bóc ra”
Mọi người lạnh sống lưng. Nữ nhân này quả thật đáng sợ. Riêng Izumin lại rất hài lòng, quả là nữ nhân của hắn.
“Nói, ngươi tên gì? Ai sai ngươi làm việc này?”
“Ta….ta tên là Mash. Mọi chuyên là…là hoàng đế Lybia sai ta làm. Ngài ấy nói nếu việc này thành công sẽ cho ta làm phò mã, ta yêu công chúa Kafura nên….”
Phụt
Asisư trực tiếp phun luôn trà trong miệng ra. Tên này…hắn nói hắn làm việc này vì yêu công chúa Kafura? Mà đứng sau hắn là vương quốc Lybia? Chuyện này……
“Babylon, Ai Cập, Hitaito và Lybia là tứ đại quốc đứng đầu ở đây. Ai Cập đứng đầu về quân sự, quân đội Ai Cập có kinh nghiệm và thiện chiến nhất trong bốn quốc gia. Babylon đứng đầu về kiến trúc và nghệ thuật, có các công trình đẹp nhất khu vực cộng thêm nguồn lợi từ hai dòng sông Tigris và Euphrates. Có thể nói đây là quốc gia giàu có nhất. Hitaito nổi tiếng về sản xuất vũ khí bằng sắt, thành trì kiên cố. Lybia có đường bờ biển dài nhất, lại có một sa mạc rộng lớn, quân thủy cũng khá là thiện chiến. Trong bốn nước thì Lybia yếu nhất, có nguy cơ bị loại bỏ khỏi tứ đại quốc” Izumin ôn nhu giải thích
“Lybia cũng nằm trong tứ đại quốc sao? Mọi chuyện có vẻ càng ngày càng hấp dẫn rồi đấy. Ngươi….tiếp tục đi” Asisư xoa cằm nói, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn
“Quốc vương Lybia lo sợ Babylon và Ai Cập liên thủ với nhau sẽ nguy hiểm đến nước mình, sai ta lợi dụng thời điểm hoàng đế Babylon qua Ai Cập đón tân công chúa bí mật đột nhập tháp Babel, đem ma thủy dấu trong đó. Hôm diễn ra lễ sắc phong, lợi dụng lúc đông người ta cải trang thành một tư tế trong tháp và thành công lẻn vào, đợi thời cơ và phá hủy tháp. Sau đó cho người trà trộn vào dân chúng tung tin tân công chúa là khắc tinh của Babylon, mới nhận sắc phong đã đem đến tai họa, nhằm phá hoại bang giao của hai nước. Nhưng thật không ngờ, kế hoạch hoàn hảo như vậy lại bị phá hủy trong phút cuối”
“Hừ! Quốc vương của các ngươi khá là thâm sâu đấy. Nhưng bất quá, làm sao bằng ta được” Asisư nở một nụ cười lạnh. Dám tính kế lên nàng sao?
“Khoan đã! Lúc nãy ngươi có nhắc đến ma thủy. Có phải là một thứ chất lỏng màu đen, mùi rất khó chịu không?” Ragashu chợt nhớ ra một vấn đề
“Phải! Làm sao…..?” Mash bất ngờ
“Và thứ đó không phải ma thủy, chính xác là dầu mỏ. Ngươi không phải người thế giới này, ngươi…là người thế kỉ 21, đúng không?” Lúc này Asisư cũng quay sang. Thật không ngờ vẫn còn người xuyên đến thế giới này
“Các ngươi…..các ngươi…..ÁÁÁÁÁ….”
Tên Mash chưa nói hết câu thì độc tính lại phát tác. Uri vội bước lên điểm huyệt câm của hắn
“Ngươi đừng thắc mắc. Ta là con gái nữ thần Iris, em dâu ta là con gái nữ thần sông Nile. Chuyện này lẽ nào ta không biết. Cái ta cần là cái này đây…..”

Tách
Asisư búng tay, một màn hình nước hiện lên. Trên đó là cảnh tên Mash kia khai ra mọi chuyện, hình ảnh âm thanh rõ ràng. Tất cả mọi người đều choáng váng, công chúa đúng là con gái nữ thần có khác.
“Ta thật không nghĩ mắt thẩm mĩ của ngươi lại kém đến vậy. Nhưng ngươi đã bao giờ nghĩ cái cô công chúa mà ngươi yêu không hề để ngươi vào mắt chưa? Hai cha con họ chỉ lợi dụng ngươi thôi. Nàng ta sắp tới sẽ qua Ai Cập, đối tượng của nàng ta là Menfuisư, là em trai của ta kia”
Tên Mash trợn mắt lên, hắn vô cùng bất ngờ, cũng có chút không tin
“Ngươi không phải nghi ngờ. Rất nhanh thôi, ta sẽ cho cả hai cha con nàng ta xuống Diêm phủ gặp ngươi, lúc đó muốn hỏi gì cứ tự nhiên. À, ta quên chưa thông báo với ngươi, loại độc mà ngươi trúng phải chỉ có một viên thuốc giải ngươi mới uống, hết dược nên ta quyết định không chế thêm nữa. Ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ nhé!”
Bốn người Kai chỉ biết cười khổ. Nữ hoàng của tôi à, hết dược hay tại người lười không chế tiếp vậy?
Có cái muốn có, tất cả rời khỏi nơi tra tấn, quay về đại điện.
————————————————————–
“Asisư, bây giờ em muốn xử lí Lybia thế nào? Hay để anh đem quân qua dẹp luôn nước này?”
“Ồ không không! Không cần liên lụy người dân vô tội! Tạm thời để lão quốc vương đó sống trong lo sợ đã. Chúng ta chỉ góp vui thôi, cần một ít chất xúc tác nhỉ?”
Huýt
Asisư mới nói xong Izumin liền đứng dậy huýt sáo. Một hắc y nhân xuất hiện
“Ngươi nghe vương phi nói rồi chứ. Đưa người qua Lybia “giúp vui” đi!” Rồi quay qua Asisư “Nàng cứ ngồi đợi kết quả đi. Chắc chắn ta sẽ không làm nàng thất vọng. Đụng tới nữ nhân của Izumin này, chắc chắn chết”
Phụt
Ragashu trực tiếp phun hết nước trong miệng ra. Em gái anh nói chuyện đã nguy hiểm rồi, em rể tương lai cũng chẳng kém. Mà hắn vừa gọi thế nào nhỉ? Vương phi? Nữ nhân của ta? Bộ hắn không muốn sống nữa sao?
“Ngươi nói cái gì? Ai là vương phi, ai là nữ nhân của ngươi? HẢ? IZUMIN?” Asisư đang thầm tán thưởng Izumin có thể hiểu ý của mình thì chợt nhận ra điều không bình bình
“Nàng là vương phi của ta, là nữ nhân duy nhất của ta. Bây giờ và mãi mãi”. Izumin cầm tay Asisư lên, cất giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn trong đó là sự chắc chắn. Khẳng định rằng cả đời người hắn yêu chỉ có nàng – Asisư.
Asisư không ngờ hắn lại nói vậy. Hắn khẳng định chỉ có mình nàng thôi sao? Á khẩu, đó là tình trạng hiện tại của Asisư, nàng không biết phải làm gì trong trường hợp này.
Thấy không khí có vẻ ngượng ngùng, Ragashu lên tiếng chuyển chủ đề
“Izumin, ngươi qua Babylon chắc không phải để chơi?” Bây giờ không có người ngoài nên Ragashu cũng không câu nệ tiểu tiết
Nghe Ragashu hỏi, sắc mặt Izumin trầm hẳn xuống
“Mẫu hậu ta bị ám sát. Bà ấy trúng độc, hiện tại đang hôn mê. Nhờ có viên thuốc mà Asisư đưa cho chị Mitamun nên không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng độc quá mạnh, sợ không tỉnh dậy được. Ta qua đây là muốn đưa nàng ấy về Hitaito xem bệnh cho mẫu hậu”
Thảo nào Mitamun và Izumin lại về gấp như vậy. Lễ sắc phong của nàng cũng là sứ giả đến tham dự. Lại nói cũng may trước khi Mitamun về nước nàng có đưa cho nàng ấy một viên Bảo Hồn Đan để phòng trừ trường hợp bất trắc. Thật không ngờ lại tạm thời giữ được một mạng cho vương hậu Hitaito. Nhưng không biết đó là độc gì mà Bảo Hồn Đan của nàng cũng không thể giải trừ hết được?
“Được rồi, hai ngày nữa khởi hành đi Hitaito. Ragashu, mọi chuyện nhờ anh sắp xếp”
“Không thành vấn đề. Cũng đã gần trưa rồi, chúng ta đi dùng bữa thôi. Người đâu, đi mời hoàng phi Ai Cập đến ngự thiện phòng”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.