Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nữ Hoàng Asisu – Chương 25: Bị bắt cóc?
P/s: Chương này mình đăng rồi nhưng gặp một số vấn đề nên hôm nay mình đăng lại, có một số tình tiết bị thay đổi đó
(Từ nay mình dùng cả ngôi thứ ba nha!)
———————————————————-
Một ngày mới lại bắt đầu trên đất nước Ai Cập tươi đẹp này. Những âm thanh của tự nhiên, của con người hòa quyện vào nhau tạo nên một bản giao hưởng thật tuyệt vời. Nó như góp phần thể hiện rõ sự thái bình thịnh trị của Ai Cập – đất nước hùng mạnh với hai vị nữ thần phò trợ – con gái nữ thần sông Nile và hiện thân của nữ thần Isis.
—————————————————————-
Hoàng cung Ai Cập
Tẩm cung của nữ hoàng
Một người con gái xinh đẹp đang say giấc mà không cần quan tâm đến những thứ diễn ra quanh mình. Nàng vừa trải qua một chuyến đi dài, cần phải nghỉ ngơi để phục hồi sức khỏe. Những người ở đây cũng hiểu nên nhẹ nhàng làm việc, tránh kinh động đến giấc ngủ quý giá của nàng.
Ngoài cửa sổ, trên những tán cây có một bầy chim đang ríu rít gọi nhau đi kiếm mồi. Cơn gió thổi qua làm rung nhẹ tán lá khiến một chú chim giật mình, bay loạn xạ. Một buổi sáng thật yên bình!
Người con gái đang say ngủ khẽ trở mình, hàng mi cong khẽ động đậy rồi hé ra. Nàng chớp mắt để quen dần với ánh sáng kéo chăn ngồi dậy. Mấy cung nữ đang cắm hoa nhìn thấy nữ hoàng đã tỉnh dậy thì cúi mình hành lễ
– Nữ hoàng! Buổi sáng tốt lành!
Khẽ mỉm cười, nàng đáp lại
– Mọi người, chào buổi sáng! À mấy chị thấy Ari đâu không?
– Dạ thưa Ari đang ở bên ngoài. Để chúng thần đi gọi cô ấy!
Nói rồi họ đều lui ra ngoài
Nàng bước đến bên của sổ, kéo tấm rèm ra để gió từ sông Nile thổi vào, mang theo đó cả mùi hoa sen nè nhẹ, mùi cỏ cây hoa lá, mùi của cuộc sống nơi đây. Từ khi về đây, nàng đã dần cải thiện được tính ngủ nướng, chỉ trừ những hôm nào quá mệt mỏi. Tẩm cung của nữ hoàng ở cạnh điện thần Muối, sát bên sông Nile nên mỗi buổi sáng nàng có thói quen dậy sớm, đứng bên của sổ ngắm bình minh và đón chào những làn gió mát rượi. Thói quen này hình thành từ những ngày ở Hạ Ai Cập, ở đó cung của nàng cũng ngay bên dòng sông Nile
– Nữ hoàng Asisư, buổi sáng tốt lành!
Ari và Eri một người cầm khăn, một người bưng chậu nước bước vào
– Ari, Eri! Không có ai thì không cần gọi nữ hoàng đâu! Cứ xưng hô chị em đi
– Vâng! Chị Asisư, chị ra rửa mặt này!
Nàng tiến lại gần, đón lấy cái khăn từ tay Eri
– Ari à, em chuẩn bị đồ đi. Lát nữa chúng ta đi dạo chợ Têbê
– Vâng! Ơ nhưng mà….xuống chợ ư?
– Ừ!
– KHÔNG ĐƯỢC! – Cả hai đồng thanh hét
Bầy chim đậu trên cây giật mình, vội xòe cánh bay đi
– Chị mới đi đường xa về, hiện tại sức khẻo còn chưa hồi phục, phải ở yên trong cung nghỉ ngơi. Hơn nữa chị là lá ngọc cành vàng, đâu thể tùy tiện đến những nơi như thế được. Nếu để hoàng thượng biết được thì #$%^!&*^%$%^&^….. – Ari xổ nguyên một tràng, và kết lại một câu
TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐI ĐÂU HẾT!
– Chà chà! Chuyện gì mà mới sáng sớm Ari của chúng ta đã dở tuyệt chiêu nói xuyên quốc gia vậy?
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, giọng điệu nửa đùa nửa thật dễ khiến người nghe nổi điên này chỉ có thể là….
– ANH KAI?
Từ ngoài cửa bốn người bước vào
– Còn bọn chị nữa nè. Em chỉ thấy mỗi cái tên dở hơi đó thôi à? – Người này là Nary – đối thủ không đội trời chung của Kai
– Này bà già kia! Bà nói ai dở hơi đó hả?- Kai nóng máu
– Ơ, nói bâng quơ, trúng ai thì trúng. Anh nổi giận chứng tỏ anh tự nhận mình dở hơi, tôi có nói gì đâu
Kai cứng họng, hậm hực ngồi xuống ghế uống trà hạ hỏa
Uri thấy tình hình căng thẳng thì vội lái sang chủ đề khác
– Chuyện gì mà Ari của chúng ta phải nói nhiều thế?
– ….!#$%^&*%^$….
Ari kể lại mọi chuyện và đã thành công thu hút sự chú ý của cặp đôi trời đánh kia. Cả đám nghe xong thì…
– KHÔNG ĐƯỢC!
Mới sáng sớm mà những người quanh đây đã bị hành hạ lỗ tai bởi một đám người nào đó. Lũ chim dặn dò nhau nên tránh xa căn phòng đó ra nếu không muốn chết sớm. Và tuyệt nhiên từ đó không một con chim nào dám lai vãng lại gần khu vực này. Chỉ tội nghiệp cho một người đặt ra câu hỏi mà không có lời giải: “Tại sao lũ chim chẳng con nào chịu ghé lại chỗ ta chơi?”. Đương nhiên rồi, chúng mà ghé lại để mấy tên kia tiễn lên đường sơm à?
Ken không hét mà bình tĩnh hỏi:
– Tại sao em muốn xuống chợ? Nơi đó rất nguy hiểm, nếu em thiếu gì cứ sai người đi mua cho…
– Không phải, em muốn xuống đó để biết cuộc sống của người dân như thế nào. Là một nữ hoàng mà chỉ ở trong cung đọc tấu sớ gửi lên thì làm sao có thể chăm lo tốt cho thần dân được. Còn vấn đề an toàn thì lo gì, em là ai kia chứ….
Chưa đợi nàng nói hết câu, Kai đã xen vào
– Bọn anh không lo em gặp nguy hiểm mà lo cho những người gặp em kìa. Không cẩn thận em cho người ta đi gặp mười tám đời tổ tông luôn thì khổ….
Đang nói bỗng Kai cảm thấy nhiệt độ trong phòng tăng lên đột ngột, nhìn lên thì thấy một ngọn lửa đang bốc ngùn ngụt. Anh tính chuồn là thượng sách thì thấy cơ thể như bị trói chặt, muốn nhúc nhích cũng không được
– Anh.chán.sống.rồi.hả?
Nàng dùng nước tạo thành một sợi dây thừng nhỏ nhưng vô cùng chắc chắn trói chặt Kai lại, tay kia tạo một quả cầu bằng nước, phóng thẳng vào người Kai. Quả cầu nước chạm vào người Kai thì vỡ tung ra, khiến anh chàng ướt như chuột lột
Mấy người kia đứng một bên xem trò vui thì lăn ra cười. Ken bình thường lạnh lùng là thế nhưng cũng không thể ngăn được tiếng cười phát ra
– HAHAHA….Bộ dạng…..HIHIH…của…anh…..Phì…HAHA…nhìn giống….HAHA…ăn mày….HIHI…ghê….HAHA.. – Khó khăn lắm Nary mới nói hết câu, xong lại lăn ra cười
Kai đầu bốc khói nhưng biết không thể làm gì nên chỉ có thể trưng ra bộ mặt muốn giết người
– Ehèm… – Ken hắng giọng lấy lại phong độ rồi nói tiếp – Em có thể đi nhưng có điều kiện…..
– HURA!!!!!!!! Anh Ken là tuyệt nhất! Được đi rồi! Nhưng mà….điều kiện là gì vậy?
– Bọn anh sẽ đi cùng – Ken bình thản nói, không mảy may bận tâm tới con người đang hóa đá phía trước.
Càng đông người càng dễ bị lộ, lại còn đi cùng với bốn người này nữa chứ. Thế này không phải càng thu hút sự chú ý sao? Vậy là kế hoạch đi chơi trong yên lặng sụp đổ hoàn toàn. Nàng đưa bộ mặt cún con ra định năn nỉ thì Ken phũ phàng
– Em khỏi nói. Một là bọn anh đi cùng, hai là không đi đâu hết, ở nhà. Em chọn cái nào?
– Thôi được rồi, Ari, Eri, hai em chuẩn bị đi, mọi người cũng vậy. Chúng ta sẽ cùng đi
———————————————-
Cổng thành phía nam
Có bảy người cưỡi ngựa đang tiến về phía cổng, 2 nam, 5 nữ. Người con trai mang khí chất lạnh lùng nhảy xuống ngựa tiến lại nói mấy câu với người gác cổng. Cả bảy người rời khỏi thành một cách dễ dàng.
————————————————-
Để ngựa ở ngoài cổng, vì nơi đây đã có lệnh cấm cưỡi ngựa đi lại trong chợ. Dĩ nhiên, đó là luật do nàng đặt ra mà. Chợ cổ đại quả thật hấp dẫn, có khi còn nhộn nhịp hơn ở thế giới hiện đại, thảo nào Carol cực khoái trốn Menfuisư xuống chợ chơi. Nhưng tất nhiên nàng không hề ngu ngốc mà tách nhóm chạy nhảy lung tung. Cả bọn đi dạo một vòng, ghé tất cả các tiệm hàng, ưng ý thì mua, không thì đi tiếp. Những người bán hàng cũng rất hiếu khách, chỉ dẫn nhiệt tình, nếu khách không mua cũng không hề có thái độ tức giận hay hành động tương tự. Ngôi chợ này khá sầm uất, các mặt hàng được bày bán cũng vô cùng đa dạng, từ vải vóc, đồ trang sức, hương liệu đến thực phẩm, đồ thủ công mĩ nghệ…. Thỉnh thoảng còn bắt gặp thương nhân nước ngoài đến trao đổi hàng hàng hóa
Đi suốt một buổi, mọi người cũng lựa được món đồ ưng ý. Ken là một con dao găm nhỏ, khá là tinh tế. Của Kai là một ít lọ nhỏ để đựng thuốc. Nary, Uri thì lựa một ít hương liệu và nước hoa – là một loại nước chiết xuất từ các loại hoa, tuy công nghệ không tinh tế như ở thời hiện đại nhưng cũng khá là thơm. Eri và Ari lựa được một ít phấn trang điểm. Riêng nàng thì khá ưng ý với chiếc khăn tay thêu hình hoa sen. Nét thêu nhẹ nhàng nhưng không kém phần tinh tế, chất liệu vải và chỉ thêu khá tốt. Trên chiếc khăn còn vương mùi hoa sen nhè nhẹ, cho ta cảm giác như đang ngồi giữa một đầm sen vậy.
Mọi người đang đi về phía giữ ngựa để chuẩn bị về, bỗng một cơn gió thổi mạnh khiến cái khăn tay tuột khỏi tay nàng và bay về phía sau một đoạn
– Mọi người đi trước đi, em nhặt cái khăn đã
– Ừ. Nhanh lên nhé – Uri trả lời
“Xui thật! Cơn gió chết tiệt! Tự nhiên phải chạy quay lại, mình ghét nhất phải quay lại thế này đây”
Vừa đi nàng vừa lẩm bẩm rủa thầm cơn gió vô duyên. Nhặt cái khăn lên, đang định định đuổi theo mọi người thì nàng bị kéo ngược lại và bị một cái khăn phủ lên mặt. Chết tiệt! Là khăn tẩm thuốc mê, còn là loại cực mạnh nữa chứ, xuyên qua cả lớp mạng che mặt của nàng!
“Bà nội cha thằng nào con nào dám bịt thuốc mê ta. Ta mà biết ta đem ngươi đi nhúng lẩu. Chờ đó….tên…trời….đánh…”
Mí mắt nàng nặng trĩu và không biết gì nữa.
“Nữ hoàng Asisư! Ta muốn cô đi cùng ta, một ngày thôi!”
—————————————————–
Nhóm Ken thấy Asisư đi lâu quá thì vội chạy quay lại. Nhưng không thấy bóng dáng ai hết. Trên đất chỉ còn cái khăn tay rơi lại
– Chết tiệt! Asisư xảy ra chuyện rồi! – Kai tức giận đấm xuống đất
– Mọi người xem, có một lá thư! – Nary kiểm tra xung quanh và phát hiện ra manh mối
“Tứ đại hộ vệ yên tâm! Nữ hoàng của các người không sao hết. Tốt nhất là quay về cung nghỉ ngơi đi; và đừng tìm kiếm vô ích, cũng đừng dại dột mà thông báo cho hoàng đế nếu muốn người con gái này an toàn. Bằng giờ ngày mai ta sẽ trả người lại cho các ngươi!
Kí tên
Kẻ mà các ngươi đang tìm”
– Là kẻ nào chứ? Thực ra ý định của hắn là gì đây? – Uri đặt ra câu hỏi
Ari và Eri thì lo lắng ra mặt
– Anh Ken, giờ chúng ta phải làm sao đây? Chị Asisư…..phải làm sao để cứu chị ấy đây?
Ken trầm ngâm rồi lên tiếng
– Tạm thời chúng ta hãy quay về cung, và nhớ, phải giữ bí mật chuyện này. Đặc biệt là đối với hoàng thượng, chuyện này để người khác biết rất nguy hiểm. Ta linh cảm người bắt Asisư đi không có ý đồ xấu, em ấy sẽ được an toàn.
Mọi người cũng không biết làm gì hơn đành quay về. Ai cũng mang trong lòng một sự lo lắng khôn nguôi. Nếu lúc ấy quay lại cũng Asisư thì không có chuyện gì xảy ra rồi…………
Người bí ẩn là ai? Liệu Asisư có an toàn không?