Xuyên Qua Thành Nữ Hoàng Asisu

Chương 21: Assirya


Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nữ Hoàng Asisu – Chương 21: Assirya

Ta chạy ra khỏi lều, leo lên ngựa phi thẳng hướng Assirya, giọt nước mắt không tự chủ rơi xuống. Ông đội trưởng và đám người đứng ngoài không hiểu chuyện gì hết, tròn mắt nhìn. Thấy Uri và Nary ra thì vội túm lại hỏi
– Uri, hoàng tử và nữ hoàng Asisư xảy ra chuyện gì vậy? Tâm trạng nữ hoàng có vẻ………..
– Muốn biết thì đi hỏi hoàng tử của mấy người ấy. Tránh đường cho ta đi
Uri và Nary đang tức Izumin lại lo cho nữ hoàng của họ, đúng lúc bị bị đám người này kéo lại nên giận cá chém thớt luôn. Chỉ tội nghiệp ông đội trưởng và mấy người lính, chỉ mới hỏi một câu đã bị nạt. Bảo bọn họ hoàng tử ư? Có thêm mười cái mạng họ cũng không dám, ở Hitaito ai chẳng biết hoàng tử nổi tiếng lạnh lùng tàn nhẫn. Nay lại thêm chuyện của cô gái sông Nile khiến người đã đáng sợ nay càng đáng sợ hơn. Tốt nhất là bớt tò mò một chút để cái cổ không phải chuyển nhà
———————————————
Ta phóng ngựa hết tốc lực như muốn nhờ gió cuốn hết nỗi muộn phiền đi. Ta đã làm gì sai? Asisư đã làm gì sai? Nếu có thì sai vì Asisư quá si tình, quá quỵ lụy vì một mối tình không đáng có. Nhưng tất cả những gì nàng làm cũng chỉ mong có được tình yêu của mình, lấy lại được công bằng cho mình. Nàng đường đường là một nữ hoàng, lại là người có hôn sự với Menfuisư thế nhưng chỉ vì một người xa lạ, một lời nói hủy hôn mà nàng trở thành người thứ ba, trở thành kẻ cướp chồng người khác. Nàng học tập, cầu nguyện, làm mọi thứ để trở thành một hoàng phi tốt nhưng chỉ trong một phút nàng mất tất cả, tình yêu 18 năm, sự tôn trọng của nhân dân Ai Cập dành cho nữ hoàng, em trai trở mặt gả bán sang nước khác. Thử hỏi trải qua bao nhiêu chuyện nàng còn có thể giữ được bình tĩnh, có thể khống chế ác tâm trong mình nữa không? Asisư là người đáng thương hơn đáng trách! Còn ta, ta đã làm gì để bị chửi là độc ác? Ta không phải Asisư thật sự, không yêu Menfuisư, không muốn cướp Menfuisư về tay mình. Tất cả những gì ta muốn chỉ là cai quản Hạ Ai Cập thật tốt, muốn nơi đây phát triển thịnh vượng, đời sống nhân dân không còn cực khổ nữa, thế là sai sao? Ta muốn Carol và Menfuisư ở bên nhau, luôn tìm cách bảo vệ tình cảm của hai đứa nó, thế cũng là sai sao? Ta chỉ không muốn bất cứ ai ở đây phải đau khổ thôi mà, thế cũng sai ư? Tại sao chứ? Tại sao ta đã làm rất nhiều để giúp người khác mà vẫn bị coi là người phụ nữ độc ác chứ?
– Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!
Ta có thói quen khi gặp chuyện bực mình sẽ đến một nơi thật cao, hét thật lớn, như vậy sẽ giải tỏa bớt nỗi bực. Nhưng tình hình này…………..
– Asisư, Asisư. Em bình tĩnh, đừng vì mấy lời của tên hoàng tử đó mà làm chuyện thiếu suy nghĩ
– Phải đó. Đối với bọn chị và tất cả nhân dân Hạ Ai Cập em là vị nữ hoàng anh minh nhất, là người duy nhất bọn chị kính phục
– Asisư, em qua đây đi. Em còn Hạ Ai Cập, còn Babylon làm chỗ dựa mà. Hoàng đế Ragashu rất yêu quý em, chắc chắn ngài ấy sẽ luôn bảo vệ em, cả bọn chị cũng vậy. Em không cần phải………….
Ta á khẩu. Chuyện quái gì thế này? Ta chỉ hét lên cho đỡ bực mình thôi mà. Đầu óc bọn họ nghĩ ra cái gì vậy trời? (A0A)
– DỪNG LẠI!!!!!!!!!!! Hai chị nói cái gì vậy? Em vẫn ổn mà
– Ủa? Không phải em định………
– Không không! Làm gì có chuyện đó! Hai người thật là…………
-……
– Thôi chúng ta đến Assirya nào. Chắc anh Ken với anh Kai tới rồi đó. Đem cặp vợ chồng trẻ con kia về để chúng ta còn dự tiệc cưới nữa chứ ^_-
————-Hoàng cung Assirya—————–
Quân lính gia tăng, từng tốp từng tốp đi tuần. Cung nữ đi ra đi vào nhộn nhịp như có lễ hội. Tất nhiên rồi, cả hoàng đế và hoàng phi Ai Cập đều ở trong tay Algol, hắn chuẩn bị tổ chức hôn lễ với cô gái sông Nile nữa. Chỉ cần xong hôn lễ này, Ai Cập nhất định sẽ nằm trong lòng bàn tay hắn. Nhưng ngừoi tính không bằng trời tính……………
Ngoại thành Assirya
Ken và Kai đã đến đây gần một ngày. Asisư đã dặn hai anh nếu Menfuisư rời Ai Cập thì nhất định phải lén đi theo. Em ấy cũng đã gửi tin báo sẽ nhanh chóng đến đây
– Anh Ken, anh Kai! Hai người đợi lâu chưa?
Ba người con gái che mặt chạy tới chỗ Ken và Kai
– Mấy cô là ai?- Kai dè chừng
– Em…
– Asisư phải không em? – Ken tinh ý nhận ra
Ta, Uri và Nary đinh thoáng khăn choàng ra thì Ken kéo cả bả vào trong một ngôi nhà nhỏ
– Đừng để người khác nhìn thấy em
– Hìhì. Hai anh kể cho em tình hình của Menfuisư đi
– Hoàng đế Menfuisư sau khi nhận được chiếc vòng của hoàng phi thì lập tức sang đây. Họ lấy cớ sang để giao hảo nhưng thực chất để thăm dò tình hình của hoàng phi. Không may Algol đã biết trước, chuẩn bị rượu có thuốc ngủ, ép đoàn người của ta uống, kết quả là tất cả đều bị bắt. Chỉ có tướng quân Honsu và một số quân lính được cắt cử ở ngoài thành tiếp ứng thì không việc gì. Nhưng hiện tại bọn chúng canh phòng rất cẩn mật, không thể đột nhập cứu người
Chết tiệt! Cái tên nhóc này. Thấy ta rảnh rỗi lắm hay sao mà sinh thêm việc cho ta vậy? Cứu mình con nhóc kia đã rắc rối lắm rồi, giờ lại thêm thằng nhóc này nữa. Hai vợ chồng nhà này thiệt…
– Bây giờ mọi người ở yên đây, em sẽ vào cung thăm dò tình hình. Nếu quá nữa đêm em chưa về thì tìm cách đột nhập vào cứu em. Nhưng hi vọng cái “nếu” đó không xảy ra. -_-

– KHÔNG ĐƯỢC! – Cả bốn người đồng thanh hét – Nếu có đi thì bọn anh sẽ đi, em thân con gái yếu đuối, làm sao có thể…..
– Được, được mà. Mọi người nghĩ em là ai chứ? (^~^)
– Nhưng…..
– Ở đây ai có quyền?
– …….
Thế là xong. Ta nhanh chóng lẫn vào đám người đi lại trên đường. Gặp may rồi, trong đoàn thị nữ vào cung có một cô rẽ ngang, chắc thấy món đồ nào đẹp nên tính mua đây mà. Dùng một chút thủy thuật khiến cô ta ngủ chừng hai ngày, thay đổi khuôn mặt cho giống cô ấy, lấy trang phục, lệnh bài, nói chung mọi thứ cần thiết. Xong đâu đó ta quay lại, nhập vào đoàn cung nữ đi vào cung. ~Thank you baby~
Hoàng cung thật nhộn nhịp, khắp nơi được trang hoàng rực rỡ. Hình như tối nay Algol sẽ tổ chức hôn lễ thì phải. Tên “tối sủa”, đừng mơ ta để ngươi làm theo ý mình, ta nhất định phải phá đến cùng
– Cô kia! Đem cái này đến chỗ cô gái sông Nile
– Vâng! Nhưng cô gái sông Nile ở…..
– Đi thẳng, rẽ trái 3 lần, rẽ phải 2 lần, sau đó đi thêm 2 dãy phòng sẽ đến
Thật tốt quá, ta đang cần tìm cô nhóc này. Nhưng có điều, hoàng cung gì mà rộng kinh, cứ y như cái mê cung vậy, làm ta đi muốn rụng cái chân luôn. Chắc tại đi nhiều nên cung nữ, cung phi ở đây cô nào cũng eo thon, chân nhỏ, dáng đẹp. Chậc chậc, tên Algol này biết thưởng thức cái đẹp thật. Mà chỗ hắn biết bao cô đẹp như tiên rồi còn bắt con nhóc chưa lớn kia về làm cái gì chứ, hại ta tốn công tốn sức đi cứu người.
Sau quãng đường vừa đi vừa chửi thầm thằng cha nào thiết kế cái cung này thì ta cũng tới phòng Carol. Hôm nay trời giúp ta, trong phòng chỉ có mình Carol đang ủ rũ ngồi một góc
– Carol, Carol
– Ai…Ai vậy? Cô là…..
– Là ta, Asisư đây. Khỏi thắc mắc, ta dùng mặt nạ – Biết thế nào con nhóc này cũng thắc mắc khuôn mặt của ta nên ta nói luôn
– Chị Asisư, xin chị, chị hãy đi cứu Menfuisư đi. Algol nói hắn đã nhốt chàng xuống đại lao rồi, mai sẽ đem đi xử tử. Em xin chị, nhất định phải cứu chàng
– Em yên tâm, ta sẽ cứu được thằng nhóc đó. Nhưng mà quan trọng là làm sao để đưa em ra đây. Tối nay Algol sẽ tổ chức hôn lễ của hắn với em. A, hoa Digitagis, đúng rồi, nếu tên đó dám ép em, em hãy ăn một ít hoa này. Không sao đâu, ta nhất định không để em chết đâu. Em dám không?
– Chỉ cần có thể thoát khỏi đây, về Ai Cập, về bên Menfuisư việc gì em cũng có thể – Carol cương quyết
– Tốt. Ta đi kiếm chỗ Menfuisư bị nhốt đã – Ta quay bước định đi
– Khoan đã chị Asisư. Em có cách này này, không biết có thể dùng được không. Thành Assirya được làm từ gạch mộc, nếu để nước sông Chigurit dâng lên, chảy ngược vào thành nhất định sẽ sập, nhân lúc….
– …..nhân lúc hỗn loạn chúng ta sẽ cứu Menfuisư và toàn bộ quân Ai Cập, nhanh chóng rời khỏi đây. Đúng chứ? – Ta tiếp lời
– Đúng thế. Liệu có thể không?
– Được, ta sẽ nói với tướng quân Honsu. Ta đi đây kẻo bọn chúng nghi ngờ. Em bảo trọng
Rời khỏi chỗ Carol, ta tìm đường xuống đại lao. Cũng may mọi người đều bận rộn, cung nữ lại đông nên hành động của ta cũng không bị chú ý mấy. Bỗng ta húc vào một người thanh niên cao, gầy, tên này….không lẽ là
– Hasan?
– Cô….là ai? Tại sao biết tôi?
Kéo Hasan vào một góc khuất. Ta bắt đầu công cuộc lôi kéo tên này về phe chính
– Ta biết ngươi không muốn hại Carol, ngươi chỉ làm theo lời Carep mà thôi, có đúng không? Carep không phải là người tốt, hắn chỉ muốn lợi dụng ngươi thôi, nếu ngươi hết giá trị thì hắn chắc chắn không coi ngươi ra một xu. Đối với hắn chỉ tiền mới là quan trọng thôi. Ta biết ngươi rất giỏi điều chế thuốc, nếu ngươi theo ta, nhất định ta sẽ giúp ngươi phát huy tài năng này. Sao, được không?
Hasan thầm đánh giá người con gái trước mặt. Đây là một cung nữ của hoàng cung Assirya mà. Nhưng sao cô ta có thể hiểu rõ hắn đến vậy? Từ người cô ta toát ra một khí chất vương giả, nhất định không chỉ là một cung nữ bình thường
– Cô là ai? Tại sao ta phải đi theo cô?
– Nữ hoàng Asisư. Đủ lí do rồi chứ?

– Nữ hoàng Asisư. Sao có thể….. Làm sao có thể tin được chứ?
Ta đưa lệnh bài của nữ hoàng ra:
– Sao lại không? Ta biết ngươi cảm thấy có lỗi với Carol, muốn con bé tha thứ. Giờ ngươi cầm lọ thuốc này, lát nếu Carol trúng độc thì xin vào cứu con bé. Yên tâm, thuốc này là thuốc giải độc
Hasan suy nghĩ một lát rồi đồng ý
– À mà sao ngươi lại ở đây? Đáng lẽ giao Carol cho Algol xong ngươi và Carep phải đi rồi chứ?
– Chú Carep muốn ở lại bán thêm một ít hàng nên xin phép vua Algol ở lại. Nữ hoàng Asisư Người đang đi đâu vậy?
– Ta đang tìm đường đến đại lao. Ngươi biết chỗ không?
– Thần nghe mấy tên lính nói thì đại lao ở hướng phía sau lưng Người, đi thẳng, rẽ trái, rẽ phải, đi thẳng, rẽ trái sẽ đến
Ta xém xỉu. Trời ơi, sao rắc rối vậy nè. Sau một hồi tìm bở hơi tai thì ta cũng thấy bóng dáng cánh cổng đại lao. Tên Algol này mắc cười, bên ngoài thì cho lính canh cẩn mật, đến trong này thì thưa thớt. Chắc hắn nghĩ quân Ai Cập không thể vượt qua được hàng ngũ bảo vệ ấy. Ngu ngốc, bọn họ không thẻ nhưng đâu chắc không còn ai
Thoát khỏi tầm mắt của đám lính bảo vệ một cách dễ dàng. Ta là ai chứ, hồi ở hiện đại ta cũng đã tham gia một khóa đào tạo sát thủ với hai anh và đạt kết quả suất sắc đó.
Menfuisư bị xích hai tay, nữa đứng nữa quỳ. Minưê và đám lính Ai Cập thì bị nhốt ở gian bên cạnh. Nghe động, Minưê vội ngầng lên
– Algol, ngươi…..Ơ, nữ hoàng Asisư?
– Chị? – Lúc này Menfuisư mới ngẩng đầu lên
– Chị cái gì mà chị? Em còn coi ta là chị sao? Chẳng phải ta đã dặn phải ở yên trong Ai Cập sao? Em là vua của một nước mà sao dễ bị lừa vậy? Bị lừa sang đây, lại bị lừa uống thuốc ngủ, kết quả là bị nhốt ở đây. Em làm người chị như ta “hãnh diện” quá đấy. Cứu một đứa đã mệt rồi, giờ lại phải cứu thêm em, còn một đoàn người nữa chứ. Em nghĩ ta có ba đầu sáu tay chắc. Bây giờ hoàng phi bị bắt, hoàng đế bị bắt, cả tinh thần lẫn sức mạnh của Ai Cập đều suy yếu, em muốn mất nước luôn mới vùa lòng hả? Chẳng phải trước khi đi ta đã nói rồi sao?
– Ta…ta…Tại ta lo lắng cho Carol quá. Hơn nữa cái vòng tay đó đúng là của Carol, ta không thể không tin được. Ta không nghĩ được nhiều như vậy
– Em….. Thôi được rồi, về Ai Cập ta sẽ xử em sau. Nhớ, ta thù rất dai đó. Bây giờ ta phải đi truyền lệnh của cô vợ yêu quý của em cho tướng quân Honsu đây.
– Khoan. Chị….đã gặp Carol rồi sao? Nàng ấy sao rồi? Chị đã đưa nàng ấy đi chưa? – Nghe nhắc đến Carol Menfuisư cuống lên
– Đưa thế nào được. Algol canh chừng Carol cẩn mật, một con kiến cũng không đem ra ngoài được thì cứu thế nào. Ta vô gặp được hai đứa đã may lắm rồi
Rời đại lao một cách nhẹ nhàng. Ta đang chưa biết ra ngoài thế nào thì nhìn thấy một cái lỗ khuất sau đám cây um tùm, gần phía sau đại lao. Vừa một người chui qua, chắc đây là kết quả của mấy tên lính hay trốn ra ngoài chơi đây mà. Cũng may, nhờ nó mà ta ra ngoài an toàn. Quay về chỗ bốn người kia ở, phải về cho họ khỏi lo, hơn nữa cũng phải hỏi chỗ tướng quân Honsu nữa
– Anh Ken, anh Kai, chị Uri, chị Nary! Em về rồi nè
Trong nhà, mọi người đang đi đi lại lại, lo lắng vô cùng. Lời nói của ta như một công tắc khiến họ ngừng lại ngay tức khắc
– Asisư, cuối cùng em cũng về. Em làm mọi người lo lắng quá – Kai định nhảy ra ôm ta nhưng Uri và Nary đứng gần ta hơn nên hụt, kết quả là ôm cột nhà
– An toàn là tốt rồi – Ken vẫn ngồi trên ghế nhưng ánh mắt đã không còn sự lo lắng nữa, thay vào đó là ánh mắt ấm áp của người anh trai khi thấy em gái mình bình an
– À hai anh biết tướng quân Honsu ở đâu không? Dẫn em tới đó đi
Kai và Ken nhanh chóng đua ta tới chỗ cần đến
– Tướng quân Honsu- Ta lên tiếng gọi
– Tham kiến nữ hoàng Asisư. Cuối cùng Người đã đến. Xin Người…………
– Khỏi nói. Ta biết rồi. Ta cũng đã đi gặp Carol, con bé có lời muốn truyền cho các ngươi đây……
Ta nói ngắn gọn kế hoạch của Carol cho bọn họ nghe

-…..sao, các ngươi làm được không?
– Được ạ. Chúng thần sẽ không để nữ hoàng và hoàng phi thất vọng đâu
– Tướng quân Honsu, tướng quân Honsu….Ơ, tham kiến nữ hoàng. Không xong rồi ạ, trong cung truyền ra hoàng phi Carol đã nuốt hoa độc, tình hình đang nguy kịch ạ
Cuối cùng Carol vẫn phải nuốt hoa độc sao?
– Mọi người yên tâm, sẽ có người cứu Carol. Bây giờ chúng ta phải thực hiện nhanh kế hoạch này thôi.
Mọi người làm việc hết tốc lực, đến sáng thì xong
– Bây giờ mọi người hãy đánh vào thành. Anh Ken, anh Kai, chị Uri, chị Nary, bốn người đến đông nam hoàng cung, đột nhập vào đại lao cứu quân Ai Cập. Chúng ta trong ứng ngoại hợp, giải cứu Menfuisư và Carol
– Còn em thì sao?
– Em sẽ điểu khiển dòng nước. Không thể hại người vô tội, kẻ đáng chết chỉ có mình Algol thôi mà, đúng không? ^_-
Việc ai người nấy làm, tất cả đều tản ra mỗi người mộ hướng
————————————
Hoàng cung Assirya
Menfuisư đang phải chật vật chống đỡ. Không có vũ khí, lại bị bắn tên tứ phía, dù có tài giỏi mấy cũng sẽ bị thương. Tất nhiên Menfuisư cũng không ngoại lệ, cậu đã trúng mấy mũi tên vào người rồi
Carol bị Agol giữ ở trên cao, nhìn xuống thấy Menfuisư bị thương thì khóc nức nở
– Hoàng thượng, quân Ai Cập đang tấn công của thành
– Hoàng thượng, tù nhân Ai Cập đã vượt ngục
Hai người lính từ hai hướng chạy vào báo tin, vẻ mặt hốt hoảng. Sắc mặt Algol biến đổi như tắc kè hoa, nhưng cũng nhanh chóng ổn định lại
– Bọn chúng dám làm gì chứ. Hoàng đế và hoàng phi Ai Cập đang ở trong tay ta mà…. HAHAHAHA…
– Ai nói không? Người đâu, xông lên cứu hoàng đế và hoàng phi – Kai vừa xông vô thì nghe được lời của Algol, anh phản bác liền
Thế trận đã cân bằng, Menfuisư cũng đã cướp được vũ khí, trực tiếp xông vào chiến đấu. Algol cũng không thể đứng yên một chỗ, cầm kiếm nhảy xuống đánh với Menfuisư. Nary thuận lợi cứu được Carol trước khi Ruka đến
ẦM! ẦM! ẦM!
Bỗng mặt đất rung chuyển. Xa xa thấp thoáng bóng dòng nước đang cuộn cuộn đổ về kinh thành. Quân lính nhìn thấy hoảng sợ, dẫm đạp lên nhau. Algol nhìn thấy thì điên tiết
– Carol, cô đâu rồi? Chuyện này là do cô làm đúng không? CAROL?
– Không cần gọi, người của ta đã đưa con bé đi rồi – Ta dùng nước tạo một bức màn chắn quanh hoàng cung, không để ảnh hưởng đến dân chúng. Nhanh chóng nhảy lên thành, đứng ngang hàng với Menfuisư, đối mặt với Algol.
– Sao, giờ ngươi đầu hàng hay ta cho niềm kiêu hãnh của ngươi biến thành bùn?
– Ngươi đừng mơ. Ta nhất định lấy đầu hai ngươi.
Cái này là tại ngươi nha. Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Xem ra ta phải đùa với ngươi một chút vậy
– Menfuisư, em đưa Carol và mọi người đi trước đi. Ở đây giao cho ta
– Nhưng……..
– Không nhưng nhị gì hết. Ta tự lo được. Đi mau đi
Không cản được ta, Menfuisư đành đưa Carol đi trước
– Người đâu. Chặn bọn chúng lại, không được để chúng thoát…..
Keng!
– La hét vừa thôi, giữ sức mà đánh với ta nè. Thua con gái là nhục lắm đó ^_-
Algol nổi điên xông vào. Trong đầu hắn chỉ hiện diện ý nghĩ phải giết chết người trước mặt nên đường kiếm đều mang tính sát thương cao. Nhưng cũng vì hắn quá tức giận nên đường kiếm có chút không chuẩn. Tuy vậy nhưng do Algol vốn quen chinh chiến nên khả năng vẫn hơn ta rất nhiều. Nhưng ta là ai cơ chứ? Ta được đào tạo như một sát thủ, phải chiến đấu với mấy tên to gấp đôi mình con được mà. Hơn nữa ta không theo chủ nghĩa “quân tử”, đánh nhau với giặc mà quân tử thì chỉ có tự sát. Hơn nữa cái đó dành cho nam tử, còn ta là nữ tử mà. Dùng nước tạo thành những cái roi dài, khẽ khàng luôn qua trói cứng hai tay hai chân Algol lại. Dùng thủy thuật phế hai chân của hắn, ta đang định giết luôn thì một người con trai lao ra
– Nữ hoàng Asisư, ta xin cô. Đừng giết anh trai ta

– Cậu là ….Shan sao?
– Đúng vậy
Người này…thật sự là Shan – em trai Algol sao? Trong nguyên tác cậu ta là một người yếu đuối nhút nhát, hình vẽ cũng không đẹp lắm. Nhưng trước mắt ta là một người có thể coi là mĩ nam, da trắng, mắt to, lông mi dài và cong, nhưng mà, nhìn hơi giống….con gái
– Tại sao cậu lại xin ta tha cho hắn? Algol đâu có coi cậu là em trai. Hắn ta cũng không hề tốt đẹp gì
– Không, anh ấy luôn là anh trai ta. Anh ấy chưa bao giờ đối xử tệ với ta, tất cả những điều anh ấy làm đều là để bảo vệ ta mà thôi. Nếu cô muốn giết anh ấy thì phải bước qua xác ta – Shan nhặt thanh kiếm của Algol lên, tay run run chỉa vào ta
Vị hoàng tử này….không hề yếu đuối như trong truyện. Cậu ta, khá là có khí chất. Dù sao ta cũng không muốn giết người này, tha được thì cứ tha
– Thôi được rồi, ta sẽ không giết Algol. Nhưng hắn ta sẽ không còn là vua nữa, hắn không xứng đáng. Vua mới, ta muốn là cậu – hoàng tử Shan. Sao, Algol ngươi có ý kiến gì không?
– Không bao giờ. Ta mới là người sinh ra để trị vì vương quốc này
– Trị vì cái con khỉ. Ngươi trị vị vương quốc mà để nhân dân đói khổ vậy sao? Ngươi chỉ lo ham mê tửu sắc, có bao giờ chú ý đến người dân không? Ngươi tăng thuế để bù vào những cuộc ăn chơi sa đọa nhưng có nghĩ đến người dân phải làm lụng cực khổ mới có được đồng tiền đó không? Một năm người dân phải chịu dịch bệnh, mất mùa, thiên tai, ngươi có để ý đến không?
– Không thể nào. Chắc chắn không có
– Có, có rất nhiều. Ngươi có nghe thấy tiếng kêu ai oán của người dân không? Hằng đêm ngươi có thấy bao nhiêu oan hồn đang đòi mạng ngươi không?
– Không, không. Cuộc đời làm vua của ta không thể thất bại thế được. Không. Ta là vị vua giỏi nhất HAHAHAHA………Hự – Algol cất tiếng cười rồi cướp kiếm trong tay Shan, đâm thẳng vào tim
– Algol……
– Anh, anh làm gì vậy? Người đâu, mau cứu hoàng thượng…
– Không…cần đâu….Shan! Ta khô…ông ….qua khỏi….đâu. Đất…nước này…giao lại….cho …em. Nữ hoàng….Asisư…có lẽ…cô …nói đúng….ta…ta không….xứng đáng….làm…làm…vua
– KHÔNGGGGGGGG! Anh, đừng đi mà……Trên đời này em chỉ còn mình anh là người thân thôi… anh….anh đi rồi còn em thì sao? Lâu nay anh luôn là người bảo vệ em…..không có anh….. ai sẽ là người bên em đây? Anh Algol….. Chẳng phải anh luôn bảo…..thế giới tranh giành quyền lực….không…không hợp với em sao? Anh….tại sao anh còn giao đất nước này cho em? Anh dậy đi mà….em xin anh…..- Tiếng nấc xen kẽ với từng lời nghẹn ngào của Shan
– Shan à, anh cậu đi rồi. Hãy để anh cậu an nghỉ đi. Bây giờ cậu phải mạnh mẽ lên, cậu còn cả một vương quốc phải gánh vác nữa. Bây giờ mà cậu ngã quỵ thì người dân Assirya phải làm sao đây?
– Ta…ta không thể làm được đâu
– Tại sao không? Cậu là một hoàng tử, cũng đã được học mọi thứ để trở thành vua rồi mà. Hơn nữa di nguyện của Algol là mong cậu trị vì vương quốc này. Không lẽ cậu muốn anh cậu chết không nhắm mắt? Ta cũng sẽ giúp đỡ cậu mà
– Ta….ta có thể làm được sao?
– Tất nhiên
– Được, vậy mong nữ hoàng giúp đỡ
———————————————-
Người dân Assirya đứng quanh thành. Họ tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra. Sáng sớm bỗng nước sông Chigurit chảy ngược dòng, quay ngược về hoàng cung, nhưng nước không đổ xuống mà tạo thành màng chắn xung quanh. Ngoài thành thì có quân Ai Cập đánh vào, trong cung cũng có chiến sự.
Bỗng nước rút hết, trên thành xuất hiện một người, là hoàng tử Shan, vị hoàng tử hiếm khi xuất hiện trước mọi người.
– Hỡi thần dân Assirya, hoàng đế Algol vì bắt cóc con gái nữ thần sông Nile nên đã bị trừng phạt. Nay ta – hoàng tử Shan – theo di nguyện hoàng đế Algol sẽ lên ngôi vua, trị vì Assirya, đem lại cuộc sống ấm no cho người dân Assirya
– HOÀNG THƯỢNG VẠN TUẾ VẠN TUẾ VẠN VẠN TUẾ – Không phải người dân Assirya vô tâm, tại họ đã chịu quá nhiều khổ cực khi sống dưới thời đại của Algol rồi
——————————-
– Đã tới lúc ta về Ai Cập rồi. Nếu cần gì thì cứ nói, nhất định ta sẽ giúp
– Đa tạ nữ hoàng đã giúp đỡ. Vì trong nước còn nhiều chuyện phải giải quyết nên không thể tiễn cô được. Mong cô thông cảm
– Không sao không sao
Rời khỏi hoàng cung Assirya ta nhanh chóng đuổi theo đoàn người của Menfuisư, có lẽ họ đã tiến vào sa mạc rồi. Quên mất, đáng lẽ phải để bốn người kia ở lại dẫn đường, ta vốn bị mù đường nữa chứ
———————————————–
Có một điều ta không biết đó là cuộc trò chuyện giữa ta và anh em Shan đã bị một người khác nghe hết. Người đó nhanh chóng gửi thư báo cáo cho chủ nhân của mình. Cách đó không xa, trên một sườn núi, vị chủ nhân nọ đã nhận được thư, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên
“Người phụ nữ này, thật khiến người ta ngạc nhiên”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.