Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nông Phụ – Chương 36: Cuộc sống thoải mái (2) Đốt than củi
Biết đốt than thế nào là do kiếp trước khi Vương Lâm sống ở nông thôn, trong thôn vẫn còn mấy nhà đốt than bán. Nghe người lớn thường xuyên đàm luận việc này, bản
thân bất tri bất giác liền biết phương pháp đốt than.
Lý Đại Thạch nghe Vương Lâm nói như vậy, liền vội vàng hỏi: “Nàng dâu, nàng mau nói rốt cuộc là phương pháp gì?”
Vương Lâm buồn cười liếc trắng Lý Đại Thạch, “Xem bộ dáng sốt ruột của chàng này.”
“Hắc hắc, nàng dâu, nàng mau nói đi.”
“Thật ra cũng không phải phương pháp khó gì, có phải bình thường khi chúng ta thổi lửa nấu cơm đốt củi thành than, than lửa này đặc biệt khó đốt
không?”
“Đúng rồi.”
“Vậy thì đúng rồi, ta nghĩ vào giây
cuối cùng khi củi chuẩn bị bị đốt thành than chúng ta liền dập lửa đi,
không để than lửa tiếp tục cháy, như vậy không phải chúng ta đã được
than lửa vừa độ hay sao. Hơn nữa khi chúng ta bỏ củi vào chỗ đốt than
lửa, chỗ này không thể có quá nhiều không khí, cho nên chỗ đốt than phải bịt kín, chỉ để lại mấy lỗ nhỏ thông gió là được. Do vậy chúng ta dùng
bùn đất làm một cái hầm chuyên dùng để đốt than đi.”
“Đúng vậy,
sao ta không nghĩ đến nhỉ, nàng dâu nàng thật thông minh, nhưng là vì
sao phải bịt kín hầm đốt than, nếu bịt kín thì làm sao chúng ta biết
được khi nào than được? Vạn nhất đốt cháy sạch rồi thì làm sao bây giờ?”
Vương Lâm nghĩ bản thân không có khả năng nói với hắn là vì phòng ngừa quá độ oxy hóa, vì thế đành có lệ nói: “Đây cũng là có một lần ta nhóm lửa
phát hiện, ở nơi ít thông gió than lửa đốt được cứng hơn một ít, cho nên ta mới nghĩ muốn thu được than cứng thì phải bịt kín nơi đốt than.”
“À.”
Thấy Lý Đại Thạch tiếp nhận lý do mình bịa ra, Vương Lâm lại nói tiếp: “Về
phần làm sao mà biết than đã đốt được, vậy thì chỉ có thể dựa vào kinh
nghiệm của chính mình, ta nghĩ đốt thử một hai hầm than chúng ta sẽ
biết. Mấy lần đầu tiên không đốt được cũng không sao, dù sao cũng là
chúng ta dùng.”
Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm nói có lý liền gật
đầu nói: “Vậy nàng dâu, ngày mai chúng ta đi lấy bùn về làm một cái hầm
đốt than ở sân sau đi, làm xong hầm đốt than ta sẽ đi đốn củi, chờ hầm
khô chúng ta liền đốt than. Ta nghĩ chúng ta nên chặt những cành củi vừa tầm, như vậy cũng dễ khống chế thời gian đốt, nàng dâu, nàng cảm thấy
thế nào?”
“Đại Thạch, chàng thông minh quá, thế nhưng nghĩ đến dùng củi to vừa tầm để đốt than, ha ha.”
Lý Đại Thạch được nàng dâu khích lệ nháy mắt tràn ngập nhiệt tình, “Hắc
hắc, nàng dâu, giờ ta đi sân sau nhìn xem chỗ nào làm được hầm đốt.”
“Bây giờ trời tối rồi, chàng còn nhìn cái gì! Mau đi ngủ.” Vương Lâm nhìn Lý Đại Thạch nháy mắt biến ngốc, bất đắc dĩ nói.
Lý Đại Thạch thế này mới nhớ đến trời đã tối, xem ra hành vi của mình có
chút quá, aiz, nghĩ muốn được nàng dâu khích lệ dễ dàng sao!
…..
Ngày thứ hai, Lý Đại Thạch ăn sáng xong liền đi lấy bùn.
Vương Lâm thấy sân sau đã chất đống một đống bùn to liền nói với Lý Đại
Thạch: “Đại Thạch, ta thấy nhiều bùn như này chắc là đủ rồi, chúng ta
không cần phải làm hầm quá lớn đâu, có thể để bảy tám mươi cân củi là
được rồi.”
“À, được.”
Rất nhanh Lý Đại Thạch liền làm xong hầm đốt than, ở bên trên cửa hầm để lại một cái miệng cửa có thể đốt
củi vào, chờ đút củi vào xong rồi dùng bùn bịt lại là được. Bốn xung
quanh hầm để lại mấy cái lỗ thông gió, chờ khi than đốt được rồi liền
bịt mấy cái lỗ này lại, sau đó lại mở cửa miệng hầm ra tưới nước vào để
than nhanh chóng than hóa, như vậy than đốt được càng thêm dễ cháy.
“Nàng dâu, chờ chúng ta đốt được than rồi đưa đến cho cha nương mấy trăm cân đi.”
“Được, vậy chàng phải chăm đốt than nhé.”
“Ừ, ta sẽ.”
Thấy Lý Đại Thạch một bộ trong lòng đã có dự tính, Vương Lâm không khỏi cười ra tiếng. “Ha ha, chàng cứ nắm chắc có thể đốt ra than như vậy à?”
Lý Đại Thạch gãi gãi ót, cười ngây ngô trả lời: “Ha ha, ta tin biện pháp mà nương tử nói có thể đốt ra than.”
Đối với Lý Đại Thạch vô điều kiện tín nhiệm Vương Lâm vô cùng cảm động, “Chàng tin ta như vậy à?!”
“Đương nhiên, nàng là nương tử ta mà.” Giọng điệu đương nhiên.
Đôi mắt Vương Lâm đột nhiên ướt, ôm Lý Đại Thạch thâm tình nói: “Đại Thạch, chàng thật tốt!”
“Ha ha, nàng dâu, nàng mau buông ta ra, trên người ta đều là bùn, cẩn thận bẩn quần áo nàng.”
Thấy Lý Đại Thạch một bộ không hiểu phong tình, Vương Lâm trong lòng thở dài: aiz, đồ ngốc này chỉ biết phá hư không khí.
Vương Lâm buông Lý Đại Thạch ra, “Đại Thạch, mau đến ăn cơm đi, chút nữa làm tiếp.”
“Ừ, ta đến ngay.”
….
Hai ngày sau hầm đốt than đã khô, Lý Đại Thạch trong hai ngày này đã đi
chặt một đống củi to, trên cơ bản đều là củi dễ đốt. Theo lời hắn nói
củi cứng dễ đốt, than đốt ra khẳng định cũng cứng dễ cháy. Vương Lâm
nghĩ có đôi khi Lý Đại Thạch rất thông minh, vậy mà có thể nghĩ ra dùng
củi cứng để đốt than, bản thân đã quên nói với Lý Đại Thạch chuyện này.
“Nàng dâu, hôm nay chúng ta bắt đầu đốt than đi, giờ ta đi chặt củi thành độ dài thích hợp với hầm đốt.”
Vương Lâm thấy hiện giờ thời gian còn rất sớm, đến trước khi đi ngủ đốt một hầm than hẳn là không thành vấn đề, liền đáp: “Ừ.”
Lý Đại Thạch cho hơn phân nửa đống củi vào trong hầm rồi che miệng hầm,
thông qua lỗ thông gió châm lửa, “Được rồi, nàng dâu, ta ở đây canh lửa, nàng mau vào nhà đi, ngoài này lạnh.”
“Ta muốn ở đây với chàng,
ta mặc nhiều không sợ lạnh.” Dứt lời liền vào nhà chính bê hai cái ghế
ra đặt dưới mái hiến, “Đại Thạch mau qua đây ngồi, nơi này gió không
thổi được đến.”
Lý Đại Thạch vốn còn khuyên Vương Lâm vào nhà,
nhưng nàng như vậy bản thân cũng không tốt nói thêm gì, thật ra trong
lòng hắn vẫn rất cao hứng, có nàng dâu ở cùng thật tốt!
Đến khi
trong hầm đốt không còn bốc lên hơi nước Lý Đại Thạch liền bịt lỗ thông
gió lại, “Nàng dâu, ta thấy hẳn là than củi đốt được rồi, ta phải đi
gánh ngay mấy thùng nước để dập lửa, nàng ở trong nhà chờ nhé.”
“Ừ, chàng đi đi.”
Gánh nước đến Lý Đại Thạch liền mở miệng hầm hắt nước vào, nước rơi xuống liền nghe thấy tiếng xèo xèo.
“Đại Thạch, chàng thấy lửa tắt rồi nhanh chóng đóng miệng hầm lại đi, cứ để
than trong hầm thêm một buổi tối, ngày mai lại đến thấy than ra, như vậy than sẽ tốt hơn chút.”
“Được, ta đi bịt miệng hầm lại.”
…..
Ngày hôm sau chờ thu thập xong tất cả mọi việc, Vương Lâm liền cùng Lý Đại
Thạch ra sân sau xem than. Nhìn đến than thu được Vương Lâm trên cơ bản
vẫn rất hài lòng, ít nhất nhìn bên ngoài than này hẳn vẫn có thể đốt
được, không có bao nhiêu than quá vụn.
“Đại Thạch, xem ra chúng
ta đốt than như này là được rồi, cũng không biết có dễ cháy không, không bằng ta đốt thứ hai khối đi, xem nó có thể cháy được bao lâu?”
“Nàng dâu, để ta làm cho, than này vừa mới lấy ra, phải để thêm lát nữa mới lạnh được.”
“Ừ, được, vậy ta đi lấy chậu đốt than.”
Hai người vào nhà chính đốt than lửa, chờ than sắp cháy hết Vương Lâm nhìn
nhìn thời gian, một chậu than này cháy khoảng nửa canh giờ, “Đại Thạch,
chậu than này cháy được khoảng nửa canh giờ.”
“Thật sự, thật sự cháy lâu như vậy à, nàng dâu! Ha ha.”
Lý Đại Thạch đối than mình đốt ra có thể cháy được nửa canh giờ cảm thấy
rất hài lòng, phải biết rằng một chậu than lửa chỉ có thể cháy một khắc, than này có thể cháy được nửa canh giờ đã rất không tệ rồi, hắn cảm
thấy đủ.
Nói thật đối một chậu than chỉ có thể cháy hơn nửa canh
giờ, Vương lâm không phải đặc biệt vừa lòng, phải biết rằng ở kiếp trước một chậu than có thể đốt được ba bốn giờ. “Đại Thạch, ta thấy thời gian chúng ta dập lửa hơi chậm một chút, lần tiếp theo khi khói bốc lên ít
hơn chúng ta liền lập tức bịt lỗ thông gió, chờ bịt kín lỗ thông gió rồi chúng ta liền lấy nước dập lửa, như vậy than đốt ra mới có thể càng lâu hơn chút.”
“Được, hầm than tiếp theo chúng ta liền thử xem. Nàng dâu, chờ lửa tắt rồi chúng ta để yên than trong hầm nhiều hơn một ngày, như vậy than đốt ra hẳn sẽ tốt hơn.” Thấy nàng dâu không phải rất vừa
lòng với đợt than này, Lý Đại Thạch cũng đưa ra ý nghĩ của mình.
“Ừ.”
Quả nhiên trải qua hai người không ngừng sửa đổi, hầm than thứ hai than đốt ra tốt hơn đợt than đầu rất nhiều, lần đốt thứ ba còn tốt hơn, than đốt được không chỉ có khối to còn cháy lâu, một chậu than có thể cháy hai
canh giờ.
“Nàng dâu, ta đã hiểu được thế nào mới có thể đốt ra than củi tốt, hắc hắc.”
Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch bộ dáng cao hứng, trong lòng cũng cao hứng theo,
liền cười nói: “Vậy thật sự tốt quá, sau này chàng liền đốt nhiều thêm
chút than, đến mùa đông chúng ta không cần phải lo vấn đề than sưởi ấm
nữa, ha ha.”
Thấy nàng dâu đặt kỳ vọng lên người mình, Lý Đại
Thạch kích động, vỗ ngực cam đoan nói: “Nàng dâu, nàng yên tâm đi, ta
nhất định sẽ đốt nhiều than, đến lúc đó còn muốn đưa đến cho cha nương
nữa.”
“Ừ, ta biết chàng nhất định có thể làm được.”
Vì thế Lý Đại Thạch nhận được Vương Lâm cổ vũ liền mở rộng quy mô đốt than, trong vòng nửa tháng đốt ra hơn 2000 cân than.
“Nàng dâu, hôm nay chúng ta đưa than ở hậu đường đến cho cha nương đi, qua hai ngày nữa chắc sẽ có tuyết rơi.”
“Ừ, được, đợi ta cho heo ăn xong rồi đi, chàng sang nhà Lý đại ca mượn xe bò đi.”
“Ta đi ngay đây.”
…..
Sau khi chuyển 1000 cân than lên trên xe bò xong, Vương Lâm và Lý Đại Thạch liền đánh xe đi về hướng nhà mẹ đẻ Vương Lâm. May mắn dọc theo đường đi không gặp phải người nào, bằng không người khác nhìn thấy bọn họ kéo
một xe đồ hỏi đó là cái gì, bọn họ còn không biết trả lời thế nào đâu.
Lý Đại Thạch trực tiếp đánh xe vào trong sân, “Cha nương, hai người mau ra đây, ta và Đại Thạch mang đồ đến cho mọi người.”
Vương Đại Sơn đi ra thấy trên xe bò có một bao tải vội hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Lý Đại Thạch nhỏ giọng trả lời: “Ha ha, cha, đây là than củi ta đốt, ta
mang đến cho mọi người 1000 cân, mùa đông mọi người dùng.”
Vương
Đại Sơn cũng đè thấp giọng ngạc nhiên nói: “Cái gì? Nhiều than củi như
vậy là chính các ngươi tự đốt, các ngươi làm sao có thể đốt than củi?”
“Cha, đây là phương pháp ta và Tiểu Lâm mò ra, không biết thế nào liền đốt thành, ha ha.”
“Đúng vậy đó, cha nương hai người cũng đừng nên nói ra ngoài nhé, bằng không
để người Thượng Quan phủ biết được chúng ta biết đốt than củi, không
biết sẽ thế nào đâu?”
“Ừ, Tiểu Lâm chuyện ngươi nói chúng ta đều
hiểu rõ, ngươi yên tâm đi, ta và cha ngươi sẽ không nói ra ngoài. Về
phần Tiểu Bình và Tiểu Sơn ta sẽ nói với bọn nó đây là các ngươi mua ở
Trấn trên đưa tới.”
“Được, nếu người ngoài hỏi người và cha cũng hãy nói như thế.”
“Ừ, ta biết mà.”