Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nông Phụ – Chương 30: Chuyện nhà nông (6)
Sau khi ăn xong, Lý Đại Thạch đối Vương Đại Sơn và Lý Hà nói: “Cha, Lý đại
ca, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi lại ra sau núi đi.”
“Ừ, được. Đại Thạch, ngươi tính chặt bao nhiêu cây gỗ?”
“Đầu cột, xà nhà, xà còn cả ván gỗ trên lầu hẳn là cần 80-100 cây.”
“Nếu cần nhiều như vậy, ba người chúng ta chắc phải chặt bảy tám ngày.”
“Cha, đúng là cần từng đó.”
“Thạch đầu, hai đứa đã tìm được người xây nhà chưa?”
“Lý đại ca, vừa rồi nương ta đến đây, nói về thôn sẽ giúp chúng ta hỏi
thăm, thôn Tiểu Cương có mấy người tay nghề giỏi chuyên giúp người khác
xây nhà ở.” Vương Lâm trả lời.
Vương Đại Sơn gật đầu: “Ừ, trong
thôn đúng là có mấy người, nhưng biết xây nhà gỗ thì chỉ có Tần thợ mộc, hắn thường xuyên giúp nhà giàu Trấn trên xây phòng, hai đứa định khi
nào thì xây?”
“Cha, con và Tiểu Lâm tính làm cỏ trong ruộng lúa
mì xong sẽ bắt đầu làm móng, cây gỗ chặt về cũng phải phơi khô, chờ
chúng ta làm móng xong rồi những cọc gỗ đó khô cũng vừa, sau đó lại mời
thợ mộc đến nhà làm.”
“Ừ, xây nhà này là phải làm móng chắc, chờ
ta về nhà sẽ đi nói chuyện với Tần thợ mộc, gọi hắn đến lúc đó giúp các
ngươi xây nhà.”
“Vậy thì làm phiền cha rồi.”
“Phiền cái
gì, khi làm móng ta sẽ gọi mấy người ở thôn Tiểu Cương đến giúp các
ngươi, sớm làm xong móng, phòng ở cũng sớm được xây xong.”
“Thạch đầu, đến lúc đó ta cũng đến.”
Vương Lâm vội vàng nói cám ơn Lý Hà: “Vậy thì cám ơn Lý đại ca trước rồi.”
Lý Hà vội xua tay với Vương Lâm : “Không có việc gì không có việc gì, dù sao ở nhà cũng là nhàn rỗi.”
“Cha, lúc ngài gọi người trong thôn thì nói với bọn họ làm một ngày trả 20 văn tiền, bao cơm trưa, cần 10 người là đủ rồi.”
“Tiểu Lâm, cha biết rồi.”
“Đệ muội, Đại Thạch, ta chỉ đến hỗ trợ thôi, không cần cho ta tiền, nếu đại tẩu ngươi biết ta lấy tiền của các ngươi còn không đuổi ta ra khỏi
phòng, ha ha.”
Thấy Lý Hà vẻ mặt sợ hãi, bọn Vương Lâm cũng nhịn
không được cười to ra tiếng, Lý Hà thấy tất cả mọi người đều cười, bản
thân cũng cười theo.
“Ha ha, được. Ha ha….”
Cười một hồi, Vương Đại Sơn liền đối Lý Đại Thạch và Lý Hà nói: “Được rồi, chúng ta lên núi thôi.”
…..
Hai ngày sau Vương Lưu thị đến nhà Vương Lâm, ngồi trong nhà chính, đối
Vương Lâm nói: “Tiểu Lâm, ta đã hỏi được rồi, trong thôn chỉ có Tần thợ
mộc có thể xây nhà gỗ.”
“Dạ, chuyện này cha đã nói với con rồi. Nương, ngài đã nói với Tần thợ mộc đến giúp chúng ta xây nhà chưa?”
“Ta hỏi hắn, hắn nói mãi đến năm sau hắn đều không có việc, các ngươi xây
nhà thì đến báo hắn một tiếng là được, hắn có thể dẫn thêm 6,7 người thợ mộc và 4,5 người đến làm việc vặt, những người này đều làm chung một
chỗ với hắn.”
“Nương, vậy hắn có nói bọn họ làm việc tiền công tính thế nào không?”
“Nói, hắn và thợ mộc đều là 50 văn một ngày, làm việc vặt thì 20 văn một ngày.”
Vương Lâm gật đầu, giá này bản thân vẫn có thể chấp nhận, “Vậy được, chờ
chúng ta chặt gỗ xong ta liền cùng Đại Thạch đến nói chuyện với Tần thợ
mộc, gọi hắn đến giúp chúng ta xây nhà.”
“Ừ, như vậy cũng được, còn có gì không hiểu giáp mặt hỏi rõ cũng tốt.”
“Nương, hôm nay hãy ở đây ăn cơm đi, trong nhà có Tiểu Bình, Tiểu Sơn sẽ không bị đói.”
Vương Lưu thị đã hai ngày không nhìn thấy Vương Đại Sơn, bà cũng muốn nhìn
thấy Vương Đại Sơn rồi mới trở về ( không hổ là một đôi phu thê ân ái,
một ngày không gặp như cách ba năm, ha ha), vì thế liền đồng ý, “Cũng
được, vậy ta ăn xong cơm trưa rồi về.”
Bảy ngày sau bọn Lý Đại Thạch đã chặt xong cây gỗ, toàn bộ cất kỹ ở sân sau.
Hôm nay buổi tối trước khi đi ngủ, Vương Lâm dựa vào trong ngực Lý Đại
Thạch, nói: “Đại Thạch, buổi sáng ngày mai chúng ta đến nhà Tần thợ mộc
đi, bảo hắn đến giúp chúng ta xây nhà, tuy nương đã nói với hắn, nhưng
có một số việc vẫn là giáp mặt nói rõ ràng thì tốt hơn.”
Lý Đại Thạch như có như không vỗ về lưng Vương Lâm, hưởng thụ nói: “Được, nàng dâu, chúng ta đi ngủ sớm đi, hắc hắc.”
Vương Lâm kiều mị liếc xéo hắn một cái, “Đồ ngốc, còn chưa có tắt đèn.”
Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm ngầm đồng ý, trong lòng cao hứng vô cùng, vui
vẻ chạy đi thổi tắt nến, hắc hắc, chút nữa có thịt ăn rồi.
….
Ngày thứ hai, Vương Lâm và Đại Thạch sáng sớm đã đi thôn Tiểu Cương, đến nhà mẹ đẻ Vương Lâm, Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị đang ngồi ở nhà chính
nói chuyện.
“Cha, nương, ta và Đại Thạch đến đây.”
Vương Lưu thị cười nói với hai người: “Mau vào ngồi đi, hôm nay sao sớm vậy đã đến rồi?”
“Nương, ta và Đại Thạch tính đến nhà Tần thợ mộc, tự mình đến gặp hắn nhờ hắn giúp chúng ta xây nhà.”
“Ừ, bảo cha ngươi cùng đi.”
“Dạ.” Vương Lâm gật đầu, sau đó quay đầu nói với Vương Đại Sơn: “Cha, chúng
ta đi ngay đi, không chừng lát nữa Tần thợ mộc sẽ đi ra ngoài.”
“Ừ, được.” Nói xong liền đứng lên cùng bọn Vương Lâm đi ra ngoài.
Bọn Vương Lâm vận khí tốt, khi đến nhà Tần thợ mộc, Tần thợ mộc đang chuẩn
bị ra ngoài, Vương Đại Sơn chào Tần thợ mộc: “Viễn Hà (tên của Tần thợ
mộc, muốn ra ngoài à.”
“Vương đại thúc đến đấy à, mau vào nhà
ngồi, ta đang muốn ra đồng xem lú mì, tính ngày mai làm cỏ, vì này chính là nữ tế của Vương đại thúc đúng không.”
Vào nhà chính ngồi xuống, Vương Đại Sơn trả lời: “Ừ, đây là nữ tế nhà ta – Lý Đại Thạch, Đại Thạch, đây là Tần đại ca.”
Lý Đại Thạch kêu một tiếng: “Tần đại ca.”
“Viễn Hà à, hôm nay Đại Thạch và Tiểu Lâm đến đây chính là muốn nói về chuyện xây nhà.”
“À.”
“Tần đại ca, ta và Tiểu Lâm muốn gọi huynh ngày 25 tháng 9 đến giúp chúng ta xây nhà, huynh xem thế nào?”
“Được thôi, không thành vấn đề, chắc là Vương đại thẩm cũng nói qua với các
ngươi rồi, đến lúc đó ta có thể mang đến 5 thợ mộc và 4 người làm việc
vặt, thợ mộc là 50 văn một ngày, làm việc vặt là 20 văn.”
“Dạ, nương đã nói rồi.”
Vương Lâm hỏi tiếp: “Tần đại ca, các huynh có biết làm vách ngăn không? Nếu biết, ta nghĩ muốn giao cái đó cho các huynh làm.”
Tần thợ mộc gật đầu, “Biết, mấy cái đó chúng ta đều có thể làm, khi làm việc trên Trấn mấy việc này cũng là chúng ta bao.”
“Vậy thì tốt quá rồi, vậy tiền công tính thế nào?”
“Đều là giống nhau, vách ngăn 50 văn một ngày, làm việc vặt 20 văn một ngày.”
“Vậy Tần đại ca xem chúng ta muốn xây hai phòng to, cách ba gian phòng ngủ,
một gian nhà chính và hậu đường, còn muốn lắp sàn gác tổng tộng cần bao
nhiêu ngày?”
“Lắp sàn gác, các ngươi muốn làm nhà gỗ hai tầng à?”
“Đúng vậy.”
“Nếu vậy thì chắc phải cần một tháng, làm khung nhà và vách ngăn tương đối nhanh, chỉ làm lắp sàn gác thì phức tạp hơn chút.”
“Dạ, không sao. Còn có chính là ngôi nhà này chúng ta muốn làm mái ngói, Tần đại ca huynh có thể làm mái hiên bốn xung quanh dài hơn một chút không, như vậy để đồ dưới mái hiên, khi trời mưa cũng không sợ bị mưa tạt
đến.”
“Được, không thành vấn đề, vậy Vương muội tử tính làm dài bao nhiêu?”
“Mái hiên đằng trước dài 6 thước, mái hiên đằng sau dài 3 thước, mái hiên trái phải thì 5 thước. Tần Đại ca, có thể không?”
“Ừ, có thể, đến lúc đó ta nói với bọn hắn là được. Vương muội tử, các ngươi muốn mua gạch và mái ngói đúng không?”
“Vâng.”
“Nếu các ngươi tin ta, ta có thể giới thiệu cho các ngươi một nhà, nhà hắn
đốt gạch và mái ngói đẹp lắm, giá cũng không cao, Trấn trên rất nhiều
người xây nhà đều dùng gạch và mái ngói của nhà hắn.”
Vương Lâm
đang lo chuyện mua gạch và mái ngói đây, giờ có người giới thiệu thì
không thể tốt hơn, vì thế vui vẻ nói: “Xem Tần đại ca nói gì này, quê
nhà hương thân, ta còn không tin được huynh sao?”
Vương Đại Sơn cũng gật đầu: “Viễn Hà, nhân phẩm của ngươi ta biết mà, ở thôn Tiểu Cương của chúng ta đó là không thể tốt hơn.”
“Ha ha, xem Vương Đại thúc nói này, ta nói nhà chuyên đốt gạch chính là nhà Tiễn Minh – nhà mẹ đẻ của nàng dâu ta ở thôn Tiền gia. Nhà hắn đốt gạch đẹp là cả Trấn Lễ Miếu đều biết đến.”
Vương Đại Sơn phụ họa: “Ừ, ta cũng nghe qua nhà hắn đốt gạch.”
Vương Lâm hỏi: “Vậy gạch nhà hắn bán thế nào?”
“Gạch là một văn rưỡi một viên, ngói cũng là một văn rưỡi một tấm.”
“Tần đại ca huynh xem chúng ta xây nhà tầng dưới là dùng gạch, trên lầu dùng ván gỗ làm tường, cần bao nhiêu gạch ngói?”
“Nếu vậy thì gạch chỉ cần 15000 viên là được, ngói thì hơn 5000 tấm.”
“Dạ, đến lúc đó còn muốn nhờ Tần đại ca giúp nói giúp.”
“Không thành vấn đề.”
“Vậy Tần đại ca bận chúng ta sẽ không quấy rầy nữa.”
“Được.”
Sau khi trở lại Vương gia, Vương Lưu thị vội hỏi: “Thế nào rồi?”
“Nương, chúng ta đã nói với Tần đại ca rồi, gọi hắn 25 tháng 9 đến làm việc, ngày đó là ngày tốt để khởi công động thổ.”
“Ừ, được, đến lúc đó cả nhà chúng ta đều sẽ qua giúp ngươi.”
“Dạ, nương.”
Vương Đại Sơn thấy hai nương con nói chuyện xong, liền mở miệng nói: “Tiểu
Lâm, các ngươi xây nhà ngói đủ bạc không? Nếu không đủ thì trong nhà còn hơn hai mươi lượng các ngươi lấy dùng trước.”
“Cha, đủ, Đại Thạch để dành nhiều năm, đủ để xây nhà.”
“Vậy là tốt rồi, nếu không đủ thì cứ nói.”
“Dạ, được. À, đúng rồi cha, người đào móng ngài đã tìm được chưa?”
“Ừ, tìm được rồi, có mười người, là thôn chúng ta, đều là người làm việc
giỏi. Cộng thêm Lý Hà nữa là 13 người, ba bốn ngày là có thể đào xong
móng.”
“Vậy là được rồi, vậy ta và Đại Thạch về đây, trong nhà còn có rất nhiều việc phải làm.”
“Ừ, vậy ta và cha ngươi sẽ không giữ các ngươi lại nữa.”
“Dạ, chúng con đi đây.”
….
Về đến nhà, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, lúc phá nhà đừng
phá nhà kho, chúng ta dọn nhà kho ra, đắp một cái kháng, buổi tối hai ta liền ngủ ở đó, đem đồ trong nhà kho và trong phòng để sang nhà Lý đại
ca, chàng cảm thấy được không?”
“Được, chờ làm cỏ xong ta sẽ đắp một cái kháng ở nhà kho.”
“Đại Thạch, ta tính chúng ta mua gạch ngói cần khoảng 30 lượng bạc, tiền
công cần khoảng hơn 10 lượng, tất cả cần hơn 40 lượng. Chúng ta còn chưa mua gạo nếp dùng để làm vách tường, đất sét và cát cũng phải tìm người
đi làm, đá làm móng đến lúc đó lại kêu mấy người ra sông nhặt, dùng xe
bò nhà Lý đại ca kéo về.”
“Ừ, chờ làm cỏ xong chúng ta liền lên
Trấn mua gạo nếp, còn muốn mua thêm chút thịt heo, về phần đất sét và
cát chúng ta kêu người đến giúp làm việc đi làm.”
“Được, Đại Thạch, vậy nghe chàng, đến lúc đó cho bọn họ thêm chút tiền công là được.”
“Nàng dâu, ngày mai chúng ta đi làm cỏ đi, sớm làm xong, chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị cho xây nhà.”
“Ừ.”