Đọc truyện Xuyên Qua Thành Nông Phụ – Chương 28: Chuyện nhà nông (4)
Bọn Lý Đại Thạch hái
hoa tiêu xong được hai ngày, trong thôn bắt đầu truyền ra tin tửu lâu
Duyệt Lai muốn thu mua hoa tiêu số lượng lớn. Trong một đêm người trong
thôn hỏi thăm lẫn nhau hoa tiêu rốt cuộc là cái gì, lớn lên nhìn thế
nào, hái được ở đâu?
“Đại Thạch, chúng ta đến nhà Lý đại ca cùng thương lượng chuyện bán hoa tiêu đi.”
“Ừ.”
Vừa đến nhà Lý Hà thì đụng phải Lý Hà và Lý Trương thị đang từ trong sân đi ra, Lý Trương thị thấy Vương Lâm vội nghênh đón, “Đệ muội, hai người
đến à, ta và Lý Đại ca ngươi đang muốn đi tìm các ngươi thương lượng
chuyện bán hoa tiêu đây.”
“Tẩu tử, chúng ta vào nhà rồi lại nói tiếp.”
Lý Trương thị thế này mới phản ứng kịp, vội vàng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không có ai khác mới thở phào một hơi, nếu bị người trong
thôn biết bọn họ hái hoa tiêu mà không nói cho bọn họ, còn không bị nước miếng của người trong thôn dìm chết.
Ngươi nông gia chính là không nhìn được người khác tốt hơn, nếu nhìn thấy nhà người khác tốt hơn nhà mình liền nói lời chua cay.
“Đệ muội xem ta này, mau cùng Đại Thạch vào nhà đi.”
…
Vào nhà chính vừa ngồi xuống, Lý Trương thị liền khẩn cấp hỏi Vương Lâm,
“Đệ muội, ngươi nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Hiện giờ toàn thôn
đều biết đến chuyện hoa tiêu rồi.”
“Ta và Đại Thạch đến tìm hai
người cũng là vì thương lượng chuyện này, theo ta thấy hôm nay chúng ta
liền lên trấn bán hết chỗ hoa tiêu này cho Kim chưởng quầy luôn đi. Nếu
người khác có hỏi thì nói là Kim chưởng quầy nhờ Đại Thạch hái giúp, bảo chúng ta đừng lén lộ ra; mà hiện giờ phía Kim chưởng quầy gióng trống
khua chiêng muốn thu mua hoa tiêu từ bên ngoài lớn như vậy là bởi vì
chúng ta không cung cấp được nhiều hoa tiêu như thế, bọn họ cần có thêm
cung cấp, bất đắc dĩ mới như vậy.”
Lý Hà nghe xong gật gật đầu,
“Đúng, cứ nói như vậy, cho dù người trong thôn có hoài nghi cũng sẽ
không chạy đi tìm Kim chưởng quầy chứng thực, hơn nữa trong thôn có rất
nhiều người biết Thạch đầu từng cứu Tiểu đông gia của tửu lâu Duyệt Lai, Kim chưởng quầy giao chuyện này cho Thạch đầu cũng là chuyện bình
thường.”
Sau khi nghe Lý Hà phân tích xong, Lý Đại Thạch và Lý Trương thị đều gật đầu đồng ý.
“Đệ muội, Thạch đầu, bây giờ chúng ta liền đánh xe bò lên Trấn trên, thừa
dịp hiện giờ người bán hoa tiêu còn chưa có rất nhiều hoa tiêu để bán,
nói không chừng chúng ta có thể bán được giá tốt.”
Vương Lâm nghe xong gật đầu, nghĩ, Lý Hà bề ngoài thoạt nhìn hàm hậu, thật ra lại là
người đầu óc linh hoạt, “Ừ, cứ ấn theo lời của Lý đại ca mà làm, chúng
ta trước cứ mang hoa tiêu theo, hỏi được giá tốt rồi liền bán chúng nó
cho tửu lâu Duyệt Lai. À, đúng rồi, Lý Đại ca có thể quành đến thôn Tiểu Cương gọi cha nương ta luôn được không, bọn họ hẳn là cũng có hái hoa
tiêu.”
Lý Hà sảng khoái đồng ý: “Được thôi, không thành vấn đề, dù sao lúc này vẫn còn sớm.”
…
Lý Hà dừng xe bò trước cửa nhà mẹ đẻ Vương Lâm, Vương Lâm và Lý Đại Thạch
cùng xuống xe bò đi vào nhà chính, vừa mới tiến vào nhà chính, Vương Lưu thị liền bước nhanh qua đón, “Tiểu Lâm, Đại Thạch hai đứa đến rồi hả,
ta và cha ngươi vừa thương lượng nói đi tìm các ngươi nói về chuyện hoa
tiêu. Hiện giờ người trong thôn đều đang bàn về chuyện tửu lâu Duyệt Lai thu mua hoa tiêu, có người đã lên núi tìm hoa tiêu rồi.”
“Nương, ngài và cha không cần nóng ruột, chúng ta đến là vì chuyện này, hai
người mau đóng hoa tiêu lại, đặt lên xe bò đang đứng ngoài kia, chúng ta cùng nhau lên trấn trên bán, nhanh chút nhá, Lý đại ca và Lý đại tẩu
vẫn đang đứng ở bên ngoài chờ.”
“Được. Bọn họ chính là người mà hôm gieo lúa mì chúng ta nhìn thấy ở nhà ngươi sao?”
Vương Lâm vừa giúp đóng hoa tiêu vừa trả lời, “Đúng vậy, Lý Hà Lý đại ca và
Đại Thạch từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai người cảm tình vô cùng tốt, hai
nhà chúng ta cũng rất thân cận.”
“Cha, ngài và Đại Thạch khiêng
hoa tiêu ra xe ngựa đi, sắp đóng xong hết rồi, ta và nương đóng là
được.” Lúc sắp đóng xong hết hoa tiêu Vương Lâm nói với Vương Đại Sơn.
“Ừ.”
Sau khi chuyển đến hoa tiêu lên xe bò xong, Vương Đại Sơn liền cùng bọn Vương Lâm lên Trấn trên.
…
Đến nơi, Vương Lâm kêu Lý Hà trực tiếp đánh xe bò đến cửa sau tửu lâu Duyệt Lai rồi dừng ở đó, “Cha, Lý đại ca, tẩu tử, mọi người ở đây chờ, ta và
Đại Thạch đi trước hỏi thăm, về ngay.”
“Ừ, hai đứa đi đi, ta và bọn Lý Hà sẽ ở đây chờ hai đứa.”
Vương Lâm và Lý Đại Thạch vừa đi đến cửa tửu lâu, tiểu nhị nhìn thấy Lý Đại
Thạch liền đi lên chào hỏi, “Đại Thạch, tẩu tử, hai người là đến tìm
chưởng quầy hả? Ta đi gọi chưởng quầy cho hai người.” Nói xong liền muốn đi về phía hậu viện.
Từ lần trước sau khi bọn Vương Lâm bán phối phương ngũ vị hương cho Kim chưởng quầy xong, việc làm ăn của tửu lâu
là một đường kéo lên, ngày ngày đều chật ních khách, Kim chưởng quầy
liền phân phó tiểu nhị nếu nhìn thấy bọn Vương Lâm đến đây liền chạy
nhanh đi thông báo cho hắn. Hắn nhất định phải kết giao với hai người
này, nói không chừng ngày nào đó Vương Lâm lại có phối phương gì muốn
bán cho hắn, vậy tiền đồ của hắn không phải là một mảnh sáng lạn sao!
Vương Lâm vội ngăn cản, “Tiểu nhị ca không vội, chúng ta không phải đến tìm
Kim chưởng quầy, chúng ta là muốn tìm ngươi hỏi thăm chuyện tửu lâu thua mua hoa tiêu.”
Tiểu nhị dừng bước, quay đầu nói với Vương Lâm:
“Tẩu tử, ngươi có gì muốn hỏi thì chứ hỏi, chưởng quầy đều đã nói chuyện thu mua hoa tiêu cho chúng ta biết cả rồi.”
“Vậy thì cám ơn tiểu nhị ca, các ngươi thu mua hoa tiêu là bao tiền một cân vậy?”
“Hoa tiêu khô thì 40 văn một cân, hoa tiêu tươi thì phải xem hình huống đã.”
“Nếu là khô 7-8 phần thì sao?”
“Đây là 30 văn một cân.”
“Vậy mới hái từ trên cây xuống?”
“Còn tươi nguyên thì là 25 văn một cân.”
“Cám ơn tiểu nhị ca, chúng ta có tầm 2-3 thạch muốn bán cho các ngươi, giờ các ngươi có lấy không?”
Tiểu nhị lập tức gật đầu, “Lấy lấy, các ngươi trực tiếp kéo hoa tiêu đến cửa sau đi, chúng ta thu mua hoa tiêu ở hậu viện.”
“Chúng ta đã kéo hoa tiêu đến hậu viện rồi, mời tiểu nhị ca giúp chúng ta mở cửa được không?”
“Được được, ta đi mở cửa cho các ngươi ngay đây.”
….
Trở lại trên xe bò, Lý Đại Thạch nói với Lý Hà và Vương Đại Sơn, “Ta và
Tiểu Lâm đã hỏi thăm được rồi, hoa tiêu tươi nguyên là 25 văn một cân,
khô bảy tám phần là 30 văn một cân, khô hẳn là 40 văn một cân.”
Nghe xong, Vương Đại Sơn, Lý Hà và Lý Trương thị đều kinh hô thành tiếng:
“Sao giá cao vậy!” Sau đó trên mặt mỗi người đều lộ ra cao hứng.
Tuy rằng không có giá cao như lần trước bọn Vương Lâm bán, nhưng giá này
cũng đã rất không sai rồi, phải biết rằng cả ngày làm việc cực nhọc mới
được 20 văn, bán một cân hoa tiêu tươi đã được 25 văn, này có thể không
khiến bọn Vương Đại Sơn cao hứng sao.
Vương Lâm cũng cười nói: “Chờ chút nữa tiểu nhị sẽ mở cửa cho chúng ta, bọn họ thu mua hoa tiêu ở hậu viện.”
Vừa mới dứt lời, tiểu nhị đã mở cửa sau ra, nhô đầu ra nói nói bọn Vương
Lâm: “Tẩu tử, Đại Thạch, hai người mau kéo hoa tiêu vào đây đi.”
“Ừ, vào ngay đây.”
Sau khi kéo vào hậu viện, bọn Vương Lâm liền chuyển hoa tiêu trên xe bò
xuống, mỗi nhà đều tách ra đặt riêng, chờ tiểu nhị xem rồi cân.
Lần này bọn Vương Lâm và Lý Đại Thạch có 109 cân hoa tiêu khô bảy tám phần, 85 cân hoa tiêu tươi, tổng cộng bán được 5 lượng lẻ 395 văn; nhà Lý Hà
có 350 cân hoa tiêu khô bảy tám phần, 300 cân hoa tiêu tươi, tổng cộng
bán 18 lượng bạc; Vương Đại Sơn có 350 cân hoa tiêu khô bảy tám phần,
380 cân hoa tiêu, tổng cộng bán 20 lượng bạc.
…
Lĩnh bạc xong bọn họ liền lên xe bò trở về.
Trên đường, Lý Trương thị hưng phấn nói với Vương Lâm: “Đệ muội, không nghĩ
tới hơn 600 cân hoa tiêu có thể bán được 18 lượng bạc, này thật sự là
quá tốt.” Nói xong liền kéo tay Vương Lâm qua, tiếp tục nói: “Đệ muội,
chuyện này còn phải cảm tạ ngươi và Đại Thạch, nếu không phải các ngươi
nói cho ta biết, chúng ta sẽ không kiếm được nhiều bạc như vậy rồi.”
Vương Lâm cười trả lời: “Tẩu tử, tẩu nói gì vậy, chuyện này có gì mà phải cảm tạ, thật muốn nói cảm tạ, cũng là Đại Thạch nhà ta nói cảm tạ các ngươi mới đúng, cám ơn các ngươi nhiều năm qua chiếu cố Đại Thạch.”
Dứt lời, Lý Đại Thạch liền phụ họa nói: “Đúng vậy đấy, tẩu tử, nên cảm ơn phải là ta.”
“Đúng rồi, Lý Hà nàng dâu, ngươi không phải nói mấy lời khách khí vậy đâu, đây cũng là chuyện Đại Thạch và Tiểu Lâm nên làm.”
Thấy Vương Đại Sơn cũng nói như vậy, Lý Hà và Trương thị liền không nói cảm
tạ gì nữa, đều vô cùng cao hứng nói sang chuyện khác.
“Đúng rồi
tẩu tử, tẩu và Lý Đại ca có định tiếp tục hái hoa tiêu không? Ta và Đại
Thạch không tính lại hái nữa, thứ nhất là giờ nhiều người hái hoa tiêu,
vậy giá hoa tiêu nhất định sẽ xuống thấp; hai là sắp đến cuối tháng 9,
hoa tiêu cũng sắp hết mùa.”
“Ta và Lý Đại ca ngươi tính hái tiếp, kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, đảo mắt Tiểu Hà sắp đi học, chỗ
cần tiêu tiền liền nhiều. Huống hồ cái này thoải mái hơn đi làm khuân
vác nhiều.”
Vương Lâm quay đầu hỏi Vương Đại Sơn: “Cha, ngài thì sao?”
“Ta và nương ngươi chắc cũng sẽ hái tiếp, trong nhà chỗ cần dùng tiền cũng nhiều.”
“Ừ, được rồi, mọi người hái được liền mau chóng bán đi, bằng không thời
gian càng lâu giá càng thấp, thật sự quá thấp thì không cần bán, chờ
phơi khô rồi bán cũng không muộn.”
“Ừ.”
Bọn Vương Lâm chở Vương Đại Sơn về nhà, mới đường vòng trở về thôn Đại Hà.
…
Bình thường dưới cây đại thụ đầu thôn đều náo nhiệt, giờ lại yên lặng, hẳn là người trong thôn đều lên núi hái hoa tiêu rồi.
Về đến nhà đã giờ Thân, Vương Lâm vào nhà cất kỹ bạc liền đi nhà bếp nấu
cơm, buổi trưa hôm nay bọn họ không có ăn cơm, Lý Đại Thạch hẳn là đã
sớm đói bụng, sớm nấu cơm chiều, ăn sớm cho Đại Thạch nghỉ ngơi, hắn đã
vất vả bốn năm ngày rồi.
“Đại Thạch, không vội, mau đến ăn cơm, ăn cơm xong ta đi cho heo ăn, chàng thì vào phòng trong nghỉ ngơi đi.”
“Nàng dâu, sắp xong rồi, ta đổ thùng cám này vào máng heo là xong.”
Buổi tối, sau khi trải qua một hồi mây mưa, Vương Lâm nằm trong lòng Lý Đại
Thạch nói: “Đại Thạch, chàng thấy chúng ta xây một ngôi nhà mới được
không?”
“Có thể mà, nàng dâu, ta đã sớm muốn nói với nàng, có điều bận quá liền quên, hì hì.”
Vương Lâm chọc chọc ngực Lý Đại Thạch, nói: “Muốn xây thì xây ngôi nhà tốt
một chút, chúng ta hiện giờ có hơn 300 lượng bạc, tiêu năm sáu mươi
lượng xây cái nhà vẫn có thể.”
Lý Đại Thạch ôm thắt lưng Vương
Lâm nói: “Tất cả nghe nàng, nàng nói chúng ta muốn xây ngôi nhà thế nào, là muốn xây nhà ngói như nhà thôn trưởng sao?”
“Là nhà ngói,
nhưng lại có chút khác với nhà thôn trưởng, chúng ta hãy xây một ngôi
nhà gỗ đi, nhà gỗ vừa khí phái lại chịu được lâu, ở tám mươi năm cũng
không thành vấn đề.”
“Là xây giống nhà của người có tiền ở Trấn trên sao?”
“Không được như vậy, chúng ta không cần xây xinh đẹp tinh xảo giống nhà bọn họ, chúng ta chỉ dùng cọc gỗ làm cái móng là được.”
“Ừ, có thể.”
Vương Lâm nói nhà gỗ chính là kiếp trước đi du lịch Tứ Xuyên trên đường đi
chùa Hoàng Long nhìn thấy, phòng gỗ có thể xây thành hai tầng, bên dưới
cho người ở, trên lầu để đồ, vách tưởng dùng gạch xây thành, nóc nhà
cũng có mái ngói. Loại phòng này ở đặc biệt chắc chắn không sợ động đất
không sợ mưa to, mái hiên có thể với cực kỳ dài, bốn phía phòng ở còn có thể làm hành lang gấp khúc, phơi đồ.
Vương Lâm thấy nhà giàu ở
đây đều xây loại nhà này, chỉ là bọn họ xây kỹ hơn, rường cột chạm trổ,
rất giống tứ hợp viện Bắc Kinh, nghĩ người ở đây cũng xây nhà gỗ, nàng
mới nói mình cũng muốn xây một ngôi nhà như vậy.